Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

"Vào đi!" Cung Tuấn đẩy hộc tủ về lại vị trí cũ, hướng ra cửa kêu thư ký bên ngoài vào.

"Bây giờ đã đến giờ họp với bên phía đối tác về hạng mục mới, mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng rồi, đang chờ anh đến để bắt đầu." 

Cung Tuấn tạm thời buông bỏ nghi ngờ đối với chi tiết kỳ lạ trong hộc tủ, hắn gật đầu rồi nhanh chóng đi theo thư ký đến phòng họp. Tuy hắn từ trước đến nay không có hứng trong chuyện kinh doanh nhưng chung quy vẫn có trải qua giáo dục trường lớp về vấn đề này nên xuyên suốt buổi họp vẫn nghe hiểu mọi người đang nói gì nhưng quan trọng là đến chính hắn cũng không muốn nghe nên đâm ra có chút nhàm chán. Đến cuối buổi khi cuộc họp đã kết thúc thì giống như được giải thoát, hắn nhanh chóng đứng dậy rời khỏi, mọi vấn đề còn lại cứ để hôm sau nói tiếp.

Lúc đi ngang qua cánh cửa phòng làm việc của Cung Vỹ lại đột nhiên nghe được tiếng người có lẽ như đang tức giận mà âm lượng có hơi lớn, nhưng do công việc bận rộn không tiện đứng lại tìm hiểu nên rất nhanh hắn liền lướt qua nó đi vào thang máy. Lát sau trong căn phòng ấy lại vang lên tiếng thuỷ tinh rơi xuống sàn làm thu hút ánh nhìn của người đi qua, nhưng cũng không ai có gan hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra.

"Có chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong thì còn hỏi xem tôi làm sao mà tiếp tục giao cho các người chuyện lớn hơn đây?" Người đàn ông với nụ cười khi nãy tiếp đón Cung Tuấn đã không còn, hiện giờ gương mặt âm trầm chứa thêm vài tia tức giận trông vừa ngoan độc vừa lạnh lẽo.

"Lần này không biết vì sao lại đột nhiên xảy ra sự cố, dẫn đến toàn bộ lô hàng bị cướp khiến người bên dưới trở tay không kịp." Người đàn ông đứng trước mặt Cung Vỹ cúi đầu nhận lỗi, áo sơ mi trắng kết hợp quần tây giản dị tôn lên chút khí chất thanh sạch giả tạo giúp che đi sự nguy hiểm luôn tìm ẩn trong ánh mắt hắn.

"Từ đường biển chuyển sang đi rừng, lộ trình thay đổi liên tục thế mà vẫn bị người đánh cướp thì không phải các người vô dụng thì là gì?" Ông đứng dậy nghiến răng chỉ vào người đang đứng đối diện, không một chút lưu tình mà khiển trách.

"Là do bên chúng tôi thiếu kinh nghiệm nên ông Cung cứ việc trách phạt." Hắn ta cúi đầu càng sâu hơn như muốn góp phần giảm đi cơn giận của người trước mặt.

"Tôi không cần cậu ở đây nhận lỗi, mau chóng giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt và nhất định phải tìm lại nguyên vẹn số hàng đã mất về đây có biết chưa?" Đôi mắt ông khi trừng lên càng làm người ta sợ hãi gấp trăm lần tựa như dã thú đang liếc nhìn con mồi.

"Đã biết!" Người đàn ông nhanh chóng gật đầu, một lời nói dư thừa cũng không dám hé ra.

"Cung Tuấn bây giờ đã tiếp quản Tô Triệt rồi, sau này làm chuyện gì cũng cẩn thận một chút, thằng nhóc đó cũng không phải ngốc đâu." Giọng Cung Vỹ trở nên điềm tĩnh, khi nhắc đến Cung Tuấn lại mang theo sắc thái kỳ lạ như đang nghiền cái tên đó trong răng.

"Về phần cậu ta có cần tôi đặc biệt để ý gì không ạ?" Người đàn ông từng lời nói ra đều cẩn trọng, liếc nhìn sắc mặt của đối phương rồi mới dám lên tiếng.

"Cứ quan sát nhưng đừng quá gắt gao, để tôi xem thử tên nhãi ranh này đã biết được gì chưa rồi mới tính tiếp. Cậu cứ quay về làm việc trước đi, có gì tôi sẽ gọi." Ông thả người ngồi xuống ghế, tay nâng lên ly rượu khi nãy vẫn còn đang uống dở.

Đến khi người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước ra khỏi phòng rồi nhanh chóng lẫn vào dòng người bước vào thang máy thì chỗ Cung Vỹ lại nhận được cuộc gọi đến. Ông nuốt xuống một ngụm rượu đắng chát sau đó mới thong thả nhấc máy lên nghe.

"Cung Vỹ, ông vẫn khoẻ chứ?" Giọng nói cực trầm của người đàn ông từ đầu dây bên kia phát ra, lạnh lẽo đến khiến người ta rợn người.

"Vẫn khoẻ, ông bạn cũ cũng vậy chứ?" Nghe được âm thanh quen thuộc khiến Cung Vỹ thích thú đến nheo mắt, ngữ điệu đối đáp như một người bạn thân thiết lâu ngày gặp lại.

"Cũng chưa chết được, chỉ là dạo này bác sĩ nói tôi phải ăn kiêng vì bị tiểu đường thôi." Người đàn ông khẽ cười, truyền qua đường dây điện thoại lại nghe ra ý tứ vô cùng khác thường.

"Nay ông bạn gọi tôi là có chuyện gì cần nói?" Cung Vỹ cũng cười nụ cười công nghiệp luôn gắn trên mặt đáp lại người trong điện thoại, nhanh chóng đi vào vấn đề chính.

"Có chuyện làm ăn tốt nên muốn chia sẽ cho bạn bè cùng hưởng lợi thôi, có hứng thú không?"

Nghe đến đây đôi mày rậm của ông lại nhíu lại trông có vẻ rất để tâm vấn đề người đàn ông đó nói đến.

"Phải nói ra thì mới biết có hứng thú không chứ."

Người đàn ông bắt đầu tường tận nói ra mọi chuyện cho Cung Vỹ nghe. Sau khi kết thúc còn không nhịn được ho vài cái.

"Xin lỗi, dạo này thời tiết thất thường quá, già rồi không muốn bệnh cũng không được."

Cung Vỹ trong đầu cẩn thận nghiền ngẫm từng thông tin mà đối phương đã nói ra, ánh mắt âm trầm không nén được ý cười nói lại với người trong điện thoại.

"Vậy hẹn ngày nào chúng ta cùng gặp mặt, đến khi đó sẽ nói rõ hơn, cẩn thận vẫn là tốt nhất mà."

"Đương nhiên, khi nào rảnh cứ gọi nhưng đừng lâu quá nhé, vì chuyện tốt lắm người giành lắm đấy." Trong điện thoại phát ra thêm hai tiếng ho khan chờ được đáp lại rồi mới chịu tắt máy.

Cung Vỹ đem điện thoại đặt lại trên bàn ánh mắt hướng ra cửa sổ nhìn xa xăm đầy suy tính, tay vô thức vuốt ve vành ly rượu mà bản thân đang uống khi nãy.

Sau khi trải qua ngày đầu đi làm với lịch công việc kín chẳng có chỗ thở, thì đến hơn 9 giờ tối Cung Tuấn cũng được thả trở về nhà với một mớ văn kiện đọc không hết nổi. Đẩy cửa vào nhà đón chào hắn là một không gian tối đen vì Trương Triết Hạn vẫn chưa trở về. Cung Tuấn tự mình tắm rửa một tí rồi xách laptop ra phòng khách ngồi xem tài liệu cho buổi họp ngày mai. Lấy cớ làm việc là thế nhưng vừa xem được phân nửa thì hắn đã nhàm chán vứt nó sang một bên, gác chân lên bàn xem tivi.

Cung Tuấn một tay chống cằm chuyển đến kênh phim có Trương Triết Hạn đóng, mặc dù đã chiếu đến nửa bộ phim làm khi xem có chút không hiểu nội dung nhưng hắn vẫn hết sức chăm chú không biết là vì cái gì. Đến cảnh phim nhìn thấy nhân vật nam chính do Trương Triết Hạn đóng rơi nước mắt đau lòng vì người mình yêu ra đi mà trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh cảm xúc bối rối khó tả.

Trong đầu hắn lúc này đột nhiên xuất hiện thứ suy nghĩ khó bề giải thích rằng nếu ngày nào đó con người trông cứng rắn Trương Triết Hạn này khóc trước mặt hắn thì sẽ như thế nào. Nghĩ đến đây cũng làm cho chính bản thân Cung Tuấn giật mình, không hiểu nổi từ đâu mà lại có loại tâm tư quái lạ này. Hắn quay trở lại trên màn hình tivi, nhìn một đôi mắt đỏ hoe và giọt nước mắt tuôn trào cùng gương mặt thống khổ làm người ta đau lòng kia đến không thể rời mắt. Trái tim hắn lúc này đột nhiên đau nhói khó chịu như bị ai đang tàn nhẫn bóp lại, không thể chịu đựng muốn tắt tivi đi mà lại không nỡ.

Trong khi Cung Tuấn đang chăm chú quan sát biểu cảm của Trương Triết Hạn trên màn hình thì nghe thấy tiếng mở cửa, biết người đã trở về thì giống như bị giật dây mà nhanh chóng túm lấy điều khiển tắt tivi rồi mở lại laptop nãy giờ vẫn bị vứt sang một bên.

Trương Triết Hạn uể oải đẩy cửa vào nhà, thấy Cung Tuấn chăm chỉ ngồi trên sofa ôm laptop làm việc mà tưởng mình nhìn lầm người. Anh đưa tay dụi mắt rồi mới từ từ tiến đến gần vỗ vai hắn.

"Này, hôm nay ai nhập cậu hay sao mà siêng năng thế, về nhà rồi còn chịu làm việc?"

Cung Tuấn bị anh vỗ vai một cái không biết sao lại thấy có chút giật mình, quay đầu nhìn bộ dạng phong trần sau một ngày bận rộn của anh mà không khỏi lúng túng.

"Ngày mai có cuộc họp quan trọng nên bây giờ tôi phải ngồi đọc mớ tài liệu phiền phức này đây nè. Cả ngày xem một đống chữ khiến ông đây mắt cũng muốn hoa hết cả lên rồi."

"Vậy ở đó đọc hết đi, tôi đi tắm cái rồi ra sau." Trương Triết Hạn ngáp dài một cái rồi thuận tay vỗ nhẹ lên đầu hắn một cái như vuốt ve sau đó mới nhanh chóng đi vào nhà tắm.

Cung Tuấn nhìn anh đi mà vẻ mặt đột nhiên trở nên ngờ nghệch, không kiểm soát được đưa tay chạm lên phần tóc mềm mà khi nãy anh đã vuốt qua. Hắn nghe tiếng xả nước trong nhà tắm vọng ra mà không khỏi ngứa ngáy trong người, tài liệu trong tay đọc được phân nửa khi nãy bây giờ đã chẳng vào đầu được chữ nào.

Trương Triết Hạn tắm khá nhanh, tầm 15 phút sau đã xong xuôi, anh mang cả một thân hình sạch sẽ thơm tho đẩy cửa bước ra ngoài. Đầu đinh lúc trước đã mọc tóc dài ra không ít nhưng anh vẫn lười dùng mấy sấy, vác chiếc khăn tắm ra ngoài vừa đi vừa qua loa lau đi nước còn đọng trên ngọn tóc. Anh vô tư đến ngồi xuống phần ghế bên cạnh Cung Tuấn khiến hắn đang thoải mái đột nhiên trở nên căng thẳng. Cung Tuấn không biết hiện giờ đôi mắt của chính mình đang thô bỉ đến mức nào khi cứ nhìn chằm chằm vào phần thân trên để trần của Trương Triết Hạn.

"Anh không định mặc áo vào à?"

Anh không chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của đối phương, thoải mái theo thói quen tắm xong thì cởi trần cho mát.

"Hai thằng đàn ông thì có vấn đề gì?"

Cung Tuấn hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân chuyển mắt từ thân hình cơ bắp săn chắc cùng da thịt hồng hào của đối phương đi nơi khác, hắn không biết vì sao lại vô thức liếm môi một cái rồi chỉ vào màn hình hiện đầy chữ trước mặt.

"Tôi đọc cái này không hiểu."

Anh vắt khăn vừa lau tóc lên trên vai, theo ngón tay hắn nhìn qua nội dung trong màn hình.

"Không hiểu chỗ nào?"

Cung Tuấn cảm nhận làn da mềm mại khi vừa mới tắm xong của anh áp sát vào chính mình mà rộn rạo cả người, đầu óc rối tung rối mù giọng cũng trở nên lí nhí.

"Chỗ nào cũng không hiểu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com