Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Trương Triết Hạn bị câu trả lời của Cung Tuấn làm cho nhất thời cứng miệng không biết nói lại làm sao. Anh  thở dài nằm ra, mặc kệ đối phương muốn ôm thế nào thì ôm.

"Không phải lúc nãy anh còn không chịu mặc áo à? Sao bây giờ lại đổi ý rồi?" Cung Tuấn thích thú kéo vai áo đối phương ra, nhìn mảng thịt trắng hồng lấp ló phía trong mà lòng tránh không nổi dâng lên cảm giác tò mò muốn sờ vào thử.

"Tôi thích mặc áo hay cởi ra không liên quan đến cậu." Trương Triết Hạn nhắm nghiền hai mắt, yết hầu nhô cao khẽ chuyển động, lời nói khó nghe nhưng lại mang ngữ điệu mềm mại làm say lòng người.

Giọng của Trương Triết Hạn rất hay, lúc anh dùng nó để mắng chửi người khác thì lại nghe ra hơi đanh đá như đang vô thức nũng nịu làm người ta giận cũng giận không nổi, còn khi nói chuyện bình thường hay thì thầm thì lại ngập tràn dịu dàng khiến người nghe đến êm tai mềm lòng. Cung Tuấn lúc đầu không để ý đến điều này nhưng khi ngủ chung với anh vài lần thì mới từ từ nhận ra, hắn cảm thấy giọng dễ nghe nhất của anh không chỉ lúc bình thường mà còn là lúc đối phương đang buồn ngủ. Chất giọng khi ấy chẳng còn có lấy một chút nghiêm nghị hay cứng rắn mà chỉ hoàn toàn là mềm như bột ra sức để làm nũng.

Hắn mắt mở sáng trưng, nhìn sườn mặt với mũi cao thanh tú và đường nét đẹp như ngọc mài mà không khỏi muốn đưa tay vuốt thử. Khi hai người họ lần đầu gặp nhau là khi anh chỉ mới mười mấy tuổi, một thiếu niên thanh thú trong sáng như sao vừa thoát khỏi hiểm nguy, ốm yếu nằm trên giường bệnh. Lúc ấy trong đôi mắt đứa trẻ nghịch ngợm như hắn chỉ nhìn ra phiền phức chứ chứa chẳng nổi một tí nét đẹp nào trong gương mặt ấy. Nhưng hiện giờ thì rất khác, không hiểu sao hắn nhìn anh chính là ngày càng thuận mắt, thậm chí còn rất muốn dùng tay nâng lên gìn giữ như bảo vật quý giá mà mong manh nhất trên đời.

Trương Triết Hạn anh tuy đã nhắm mắt, bộ dạng không màng thế sự để chìm vào mộng đẹp nhưng vẫn không thể nào thật sự ngủ được. Anh cảm nhận được dường như có một ánh mắt đang chăm chăm nhìn vào bản thân như muốn dùng nó để soi thủng da mặt của chính mình. Nhưng lạ là anh còn nhận ra ánh nhìn ấy hình như không chỉ rất chăm chú mà còn rất nóng bỏng, đốt đến sợi lông tơ trên má anh cũng muốn cháy rụi. Tuy biết rằng có chuyện kỳ lạ vẫn đang âm thầm diễn ra mà không có dấu hiệu dừng lại là thế nhưng Trương Triết Hạn anh vẫn không có ý định mở mắt ra, có lẽ do sợ, hay vì lý do gì khác cũng không rõ, nhưng chung quy vẫn là không đối diện sẽ tốt nhất.

Mối quan hệ giữa cả hai hiện nay trở nên tốt hơn rất nhiều là điều chính bản thân Trương Triết Hạn anh cũng hiểu rõ. Nhưng còn về chuyện Cung Tuấn có hành động thích ôm anh vào mỗi tối thì hoàn toàn vẫn không thể lý giải được, tại thời khắc này Trương Triết Hạn vẫn chỉ đơn thuần xem người đang ôm mình như một đứa em trai ngốc nghếch thích dính người chứ chưa hề có thêm bất kỳ tâm tư nào khác. Tuy nhiên còn về phần người nọ nghĩ thế nào thì vẫn là thứ anh canh cánh trong lòng, không biết lấy ra can đảm từ đâu mà anh cứ thế lên tiếng hỏi.

"Sao cậu lại thích ôm tôi, trên người ông đây có chất gây nghiện à?"

Cung Tuấn đang nhìn anh đắm đuối mà chẳng rõ người đã ngủ hay chưa, lúc này nghe đối phương đột nhiên lên tiếng hỏi ra câu hỏi mà trước nay hắn cũng muốn tự hỏi chính mình mà không khỏi có chút cứng đờ người.

"Tôi cũng không biết, đơn giản là muốn ôm thôi."

Trương Triết Hạn nghe đối phương trả lời xong mà môi mỏng khẽ câu lên nụ cười nhạt như có như không, chẳng rõ nó có ý gì.

"Loại câu trả lời vô lý gì vậy? Cậu đang ngu thật hay là đang giả ngu đấy?"

Cung Tuấn vùi đầu vào hõm cổ với đường nét đẹp không khuyết điểm của anh mà nhẹ nhàng cọ lên, cũng tự nhận biết câu trả lời vừa rồi của bản thân ngốc nghếch cỡ nào nên chỉ đành cười gượng.

"Thật mà, đến bản thân tôi cũng không biết, chắc có lẽ do trên người anh có mùi rất dễ chịu."

Anh cảm nhận làn hơi ấm nóng mà mềm mại phả trực tiếp lên da của bản thân mà không khỏi ngứa ngáy, nhưng thân thể lười nhác vẫn không muốn tránh đi. Chân mày Trương Triết Hạn bị đẩy lên một cái, có chút thích thú mở ra câu hỏi khó cho Cung Tuấn.

"Vậy cậu đây là muốn ôm mùi của chai sữa tắm chứ đâu phải ôm tôi. Nếu ngày mai đổi sang loại sữa tắm khác thì có phải cậu cũng sẽ không thèm đến gần nữa?"

Cung Tuấn bị câu nói của anh làm cho phải gãi đầu suy nghĩ, sau một hồi vẫn đưa tay ôm người vào lòng chặt hơn.

"Anh nói nhảm nhí cái gì vậy? Tôi đây mà lại đi nghiện mùi của sữa tắm à, rõ ràng đó là mùi của một mình anh thôi mà."

Sau khi câu trên phát ra cả hơi đều đồng thời rơi vào im lặng chẳng nói ra nổi tiếng nào. Cung Tuấn mở miệng xong thì mới cảm thấy nội dung mà bản thân đang nói đến rất có vấn đề, nói như thế thì chẳng khác nào không đánh mà tự khai rằng bản thân đi mê mùi hương do trên người đối phương toả ra, nghe vừa biến thái lại còn rất kỳ quặc. Hắn chẳng biết người nằm bên cạnh mình đang suy nghĩ thế nào mà không lên tiếng, hay do bị cái câu trả lời hàm ý quái dị kia doạ cho sợ rồi.

"Cậu nhất định là hôm nay đọc nhiều chữ quá nên bị đứt mất mấy dây thần kinh rồi, còn không mau ngủ thì sẽ phát điên đấy." Trương Triết Hạn từ tốn nói ra, bộ dạng nhắm mắt bình thản khiến người ta chẳng nhận rõ được cảm xúc.

"Chắc vậy." Cung Tuấn cũng chẳng dám tiếp tục lên tiếng nói nhăng nói cuội, sợ một hồi bản thân sẽ vô ý phun ra thêm mấy câu từ kỳ quái đến cả bản thân cũng không giải thích nổi thì rất phiền phức.

Cung Tuấn vươn tay tắt đèn, cả căn phòng hiện giờ cứ thế chìm vào tối om, tiếng hít thở đều đều của cả hai dần hoà lại làm một. Lúc tưởng chừng đâu cả hai đều đã ngủ say thì phía bên trên eo của Trương Triết Hạn lại có thêm một bàn tay nhỏ hơn đặt chồng lên bàn tay của Cung Tuấn, đầu ngón tay nhỏ nhắn có vết chai mỏng vô thức vuốt lên da thịt bên dưới như đang tìm kiếm sự an toàn, dựa dẫm.

Từ ngày hôm đó trở về sau, việc tối nào Cung Tuấn cũng không cần hỏi đã âm thầm chui vào phòng Trương Triết Hạn ngủ đã trở thành chuyện hiển nhiên. Hai người cùng nằm trên một chiếc giường ôm dính sát vào nhau như bị keo dán lại, tách cũng chẳng tách ra nổi.

Trương Triết Hạn anh đã đi quay chương trình ở nơi xa, sau 2 ngày mới xong việc. Lúc xuống máy bay về đến nhà tầm khoảng 8 giờ tối, anh phát hiện cửa không khoá nên đoán chừng Cung Tuấn cũng đã tan làm, nhưng khi bước vào lại thấy xung quanh tối om dẫn đến có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi.

"Cung Tuấn, cậu về rồi sao không mở đèn?"

Anh vừa hỏi xong đã nhanh chóng với tay lên công tắc đèn ngay cửa để mở lên, ánh sáng đột nhiên ùa đến cũng không làm bóng lưng đang ngồi trên sofa có chút kinh ngạc quay đầu lại. Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn vẫn mặc nguyên chiếc áo sơ mi ngồi thơ thẫn trên ghế mà không khỏi có dự cảm không tốt.

"Này, cậu không sao chứ?"

Anh bước đến gần bộ sofa trong phòng khách, nhìn mớ lon bia vứt vương vãi đầy ra đất mà không khỏi nhăn mặt. Cung Tuấn ngã người nằm dài ra ghế, ánh mắt mơ màng khắp người nồng nặc hơi men gay mũi, hắn nhìn thấy anh đến cũng không có phản ứng, giống như một miếng đậu hũ mềm oặt chẳng có sức lực.

"Sao tự dưng lại uống đến say không ra hình người thế này hả?" Anh đá vào chân Cung Tuấn một cái, chán ghét nhìn gương mặt đỏ bừng của đối phương.

"Trương Triết Hạn, anh mau ngồi xuống uống với tôi một lon đi!" Cung Tuấn ngước mắt nhìn anh, tay nhanh chóng với lấy một lon bia còn nguyên trên bàn, mở ra đưa đến trước mặt đối phương rồi cười ngây ngốc.

Trương Triết Hạn nhận lấy lon bia Cung Tuấn đưa tới nhấp lấy một ngụm rồi ngồi xuống ghế, hành lý chưa kịp cất vào phòng đành để tạm ở bên cạnh.

"Hôm nay có chuyện gì mà nổi hứng ngồi đây uống vậy? Lại còn không bật đèn, muốn doạ chết tôi à?"

Cung Tuấn nghe anh nói gương mặt ngây ngốc đột nhiên ánh lên vài tia thống khổ, hắn cúi đầu dùng tay đỡ trán đột nhiên lại bật cười chua xót.

"Chỉ là...hôm nay tôi mới biết được, hoá ra từ trước đến nay tôi chẳng có ai đáng tin ở bên cạnh hết."

Anh nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của hắn thì không khỏi khó hiểu, uống thêm một ngụm bia đắng chát vào miệng rồi nhẹ nhàng vỗ vai đối phương.

"Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Cung Tuấn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe như đã từng khóc trước đó khiến người ta nhìn mà thương xót. Hắn cầm vào bàn tay đang nắm chặt lấy lon bia của anh rồi đưa lên miệng uống một hớp sau đó mới từ từ lấy lại bình tĩnh. Giọng hắn hiện giờ rất khàn, đến nổi người ta cứ tưởng âm thanh đó là phát ra từ người bị viêm họng lâu năm không cách nào chữa khỏi.

"Tôi nghi ngờ... chú tôi Cung Vỹ...ông ấy là hung thủ đã gây ra tai nạn xe của ba mẹ tôi hồi trước."

"Cậu nghe chuyện này ở đâu vậy?" Trương Triết Hạn anh nghe đến đây lập tức lặng người, nhìn bộ dạng đau khổ của Cung Tuấn mà nhất thời bối rối không biết phải làm sao.

"Tôi thấy nó trong phòng làm việc của mình, có lẽ ông nội cũng đã có nghi ngờ nên cố tình điều tra rồi để trong đó..."

Cung Tuấn đầu óc mơ màng nhớ đến chi tiết kỳ lạ trong hộc tủ mà ngày đầu đi làm hắn phát hiện được. Hắn đã cố tình mang theo một lưỡi cưa nhỏ để cưa ổ khoá ra, tìm được bên trong là một tờ báo cũ in tin tức tai nạn xe của 24 năm trước, bên cạnh còn có một số giấy tờ được gói lộn xộn liên quan đến sự việc. Nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là tấm ảnh chụp được hình của Cung Vỹ đang đến gần chiếc xe xảy ra tai nạn nặm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com