Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Hắn sau khi tạm thời tự dọn sạch sẽ hết những thứ còn lưu lại do hậu quả của tối qua gây nên thì mới từ từ chuẩn bị cho bản thân. Cung Tuấn với tay ra đằng sau lấy thuốc bôi lên những vết cào dữ tợn do Trương Triết Hạn để lại mà không khỏi xuýt xoa, loay hoay một lúc mới bước ra được khỏi nhà.

Hắn vừa đặt chân lên xe đã có người bên phía Hồng Anh gọi đến. Cung Tuấn nhăn mặt, lập tức báo cho thư ký để hoãn lịch trình rồi nhanh chóng lái xe đến nhà hàng mà đối phương nói đến.

Trên chiếc bàn tròn lớn đặt một bộ ấm trà vẻ ngoài tao nhã, bên cạnh còn ghim một con dao ngắn tạo nên cảnh tượng trông vừa bất đồng vừa khiến người ta lạnh gáy. Người đàn ông trên khoé mắt có một vết sẹo dài, hắn ngồi ngay vị trí trung tâm, ngón tay thô kệch kẹp lấy điếu xì gà rít vào một hơi rồi chầm chậm nhả ra làn khói mờ che đi phần nào biểu tình trên gương mặt.

"Nói, ai sai mày qua chỗ bọn tao bán hàng hả?" Gương mặt Châu Lạc hiện ra vẻ dữ tợn không ai dám động vào, gã ta đem đế giày đè lên mặt một người đang bị trói ngã ra đất, mặt mày méo mó không nhìn ra hình dạng.

"Mày im lặng một chút bộ không được à?" Người đàn ông đang nhàn nhả tận hưởng làn khói từ điếu xì gà trên tay bị hành động của gã ta làm cho chướng mắt, môi mỏng khẽ phát ra âm thanh ngắn mà đầy uy lực.

Châu Lạc nghe lời người đàn ông nói thì vẻ mặt hung tợn lộ ra chút biểu cảm không đồng tình nhưng cũng chẳng hề có ý phản nghịch. Gã dùng mũi giày đầy bụi đất nghiền gương mặt dưới chân một lần cuối rồi mới chịu thả ra. Người bên dưới sau khi được giải thoát liền liên tục thở gấp, cả mặt tím bầm không chỗ nào lành lặn.

Lúc này từ ngoài cửa Cung Tuấn đã bước vào, hắn nhìn ba người bị trói nằm la liệt trên đất mà ánh mắt không khỏi âm trầm, tiến lại gần nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm kia.

"Tôi còn chưa biết chuyện gì mà các người đã ra tay sớm thế này thì có phải là quá không nể mặt rồi?"

Người đàn ông đó thấy hắn đến cũng không đứng dậy, vai rộng khẽ nhích vài cái rồi mới lười nhác đáp lại.

"Không nể mặt? Không nể mặt thì đám tôm tép này còn có thể sống đến lúc cậu Cung đây đến à?"

"Đã xảy ra chuyện gì thì nói mau đi, đừng có vòng vo." Cung Tuấn vốn đã tâm tình không tốt nên hiện giờ một chút nhẫn nại để cùng đối phương nói nhảm cũng chẳng có.

"Tôi không biết dạo này bên Hồng Anh các người đói khát thế nào mà lại chạy qua bên địa bàn của Liên Đới chúng tôi bán hàng vậy hả?" Người đàn ông nâng tay tự rót cho mình một tách trà, hương trà Long Tĩnh thanh dịu toả ra trong không khí, át đi phần nào hơi khói thuốc nồng nặc.

"Bán hàng? Các người có lầm gì không, khắp cả Bắc Kinh này có ai không biết bên Hồng Anh chúng tôi nghiêm cấm đụng đến hàng trắng. Huống hồ còn chạy qua bên chỗ Liên Đới các người để bán thì có khác gì vạch áo cho người xem lưng, tự bôi tro vào mặt mình đâu chứ?" Khoé môi đẹp đẽ của Cung Tuấn khẽ nhếch lên, ngập tràn ý tứ khinh bỉ đối với lời nói phát ra từ miệng đối phương.

"Vậy thì phiền cậu giải thích hộ tôi là đống hàng này người bên Hồng Anh các người đem vào địa bàn chúng tôi làm gì?" Người đàn ông khi nói làm vết sẹo trên mắt rung lên trông hết sức quái dị. Theo lời hắn ta nói người bên dưới đã đem một bọc đen đổ ra, bên trong chứa đầy những túi bột trắng nhỏ như gói kẹo cao su.

"Đừng nói là đem để tự mình chơi đấy nhé, hít hết đống này mà không về gặp mặt tổ tiên thì cái họ của tôi cũng đi theo cậu luôn đấy cậu Cung à."

Cung Tuấn cầm thử một gói chất bột màu trắng trên bàn lên xem thử lập tức hai đầu chân mày nhăn lại. Hắn liếc nhìn qua ba người nãy giờ vẫn bị trói nằm lăn ra đất, trên người bọn họ ai nấy đều mang khắp các vết thương lớn nhỏ trông hết sức thê thảm.

"Anh Cung, bọn em thật sự không biết gì hết." Một người trong số đó còn có vẻ là tỉnh táo nhất, thấy Cung Tuấn nhìn qua lập tức sợ hãi lảo đảo chạy đến gần giải thích.

"Thế sao lại tìm thấy hàng trên người bọn mày, đừng bảo là do bên chúng tao cố tình vu oan đấy nhé?" Châu Lạc đứng bên cạnh lập tức nhịn không được lên tiếng, gã giơ chân đá vào bên sườn trái của người vừa nói khi nãy khiến cậu ta ngã lăn ra đất.

"Đừng có đụng cái chân thối của anh vào người bọn họ!" Cung Tuấn căm ghét trừng mắt nhìn Châu Lạc, bàn tay phía hai bên đùi đã muốn siết lại thành nắm đấm.

"Cậu Cung lại giở thói thiếu gia ra đấy à? Nói thì Châu Lạc này phải nghe sao, đừng quên đây đang là địa bàn của ai, nể mặt người lớn một chút đi!" Gã ta nghiến răng, ngông nghênh ngồi xuống ghế không để chút uy hiếp của Cung Tuấn vào mắt.

"Cuối cùng là đã có chuyện gì? Mau nói rõ cho tôi biết, đừng để người ta đoán già đoán non tưởng bên Hồng Anh chúng ta là thứ nói hai lời." Hắn liếc mắt nhìn ba người mặt mũi bầm dập nằm dưới đất, muốn hỏi rõ tường tận mọi chuyện.

"Hôm nay chúng em nhận được lệnh ra hẻm sau địa bàn của Liên Đới để nhận đồ, nhưng không biết bên trong là gì. Vừa nhận được hàng đã bị mấy tên tuần tra bên đây bắt lại, nói tụi em bán hàng ở chỗ bọn họ."

Nghe xong lời đối phương nói càng khiến vẻ mặt Cung Tuấn thêm căng thẳng hắn nghiến răng nhìn bọn họ, không tiếp tục hỏi nữa.

"Chà hoá ra là hiểu lầm rồi, nhưng mà bên Hồng Anh các người cũng hay thật đấy. Một bên hùng hổ tuyên bố bản thân làm ăn trong sạch nhưng đêm đến lại lén lúc đi nhận hàng cấm về bán. Đúng là chuyện người khác nghe xong cũng không nhịn được cười." Châu Lạc gã ta nghe xong lập tức lên tiếng châm chọc, ánh mắt nhìn người gặp hoạ không khỏi tràn đầy giễu cợt.

"Chuyện của nhà chúng tôi không đến lượt các người quản. Bây giờ mọi chuyện sáng tỏ rồi, tôi đưa người đi được chưa?" Cung Tuấn lâm vào trầm mặc, mọi lời trêu chọc cũng không còn tâm trạng để ý, hai tay siết lại thành quyền mong chờ cơ hội để phát tiết.

"Cậu Cung đã đích thân đến đây thì đã đoán từ trước là chúng tôi không thả người cũng không được. Tuy chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm nhỏ như hạt cát không đáng nhắc đến. Nhưng mà sau này Hồng Anh các người còn đến chỗ chúng tôi mua hàng thì đừng trách vào được mà ra chẳng được." Người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm nãy giờ trên khoé miệng đã câu lên nụ cười khinh miệt, đối với chuyện hôm nay không thèm để vào mắt nhưng ý tứ xem thường đối với Cung Tuấn thì lại đề cao hơn hết.

"Chắc chắn không có lần sau." Cung Tuấn quay mặt đi, bao nhiêu nỗi tức giận đều phải nén vào bên trong, kêu người bên cạnh mau kéo ba gương mặt sưng tím đứng dậy ra ngoài.

Khi bóng của hắn vừa ra khỏi cửa Châu Lạc liền cười ra tiếng, gã nhìn về phía người đàn ông nãy giờ vẫn nhàn nhả như không, dùng giọng điệu đùa cợt nói.

"Anh hai, anh nói xem bên Hồng Anh này còn trụ vững được bao lâu?"

Người được Châu Lạc gọi là anh hai khẽ nheo mắt, miệng nhả ra thêm một làn khói, thoả ý nhìn theo hướng cửa mà Cung Tuấn đã rời đi, châm biếm đến thích thú.

"Không cần đợi chúng ta vào phá, gà nhà bọn họ đã tự đá nhau rồi. Đúng là đời sau tệ hơn đời trước, Cung Lão Gia ông ta nghe được chắc cũng tức đến muốn lên cơn chết ngay tại chỗ rồi."

"Đến lúc đó chúng ta chỉ cần rung đùi đã giành được hết những gì đã mất rồi. Bát cơm này không cần nấu cũng có người dọn ra cho ăn, đúng là lời hết sức." Châu Lạc nói xong liền vươn tay rót ra một tách trà cung kính dâng lên lấy lòng.

"Trận này chưa đánh đã thắng." Hắn ta nhận lấy tách trà đưa tới, uống một ngụm mà sảng khoái cả lòng dạ.

Sau khi bước chân ra khỏi địa bàn của Liên Đới thì Cung Tuấn đã lập tức gọi điện triệu tập cuộc họp gấp của Hồng Anh. Hắn đứng ở vị trí chủ toạ đôi mắt lạnh lẽo như dã thú liếc nhìn từng gương mặt có già có trẻ ngồi trong phòng, vứt đống hàng từ chỗ Liên Đới lấy về lên bàn mà giọng điệu gắt gao.

"Cuối cùng là ai phát điên sai mấy tên nhãi ranh đi lấy hàng ở địa bàn của Liên Đới hả? Muốn tự mình tìm chết thì nói một tiếng, chứ không cần phải tốn công như vậy đâu."

Cả một đám người đông đúc nhất thời lâm vào im lặng, thở cũng không dám thở mạnh. Một người đàn ông đầu hói, dáng người mập mạp cùng gương mặt phúc hậu dễ gây thiện cảm cũng đứng lên hướng ánh mắt nhìn về phía mọi người xung quanh, giọng điệu từ tốn dễ nghe hơn.

" Có gan làm thì có gan nhận, mọi người ở đây đều là anh em có gì thì cứ nói thẳng đi. Giấu giấu diếm diếm làm gì hả?"

Ánh mắt Cung Tuấn ánh lên tia máu, con dao ngắn hay đem theo bên người cũng rút ra cắm lên đống túi chứa hàng trắng làm nó văng tung toé.

"Tôi nói lại lần cuối, là ai làm cái chuyện ngu ngốc này thì mau cút ra đây cho tôi! Đừng chờ đến lúc tôi phải chỉ tận mặt."

Trong đám người vẫn không có ai bước ra, Cung Tuấn đành phải nghiến răng nhìn đến góc phòng có một người đang đứng trông có vẻ tách biệt với đám đông, chữ từ trong miệng khó khăn mà nặn ra.

"Anh Du, bộ dạo này hộp đêm tôi giao cho anh làm ăn tệ lắm sao?"

Người vừa được nhắc đến lập tức có chút giật mình trán lấm tấm mồ hôi, anh ta lách ra khỏi đám người đi đến nhìn trực diện Cung Tuấn.

"Du Cảnh tôi làm thì nhận, bây giờ cậu muốn xử lý thế nào thì tuỳ."

Người đàn ông dáng người mập mạp khi nãy lên tiếng, thấy người bước ra là Du Cảnh thì lập tức muốn nói giúp.

"Dạo này gia đình nhà cậu ta có chút chuyện cần tiền xoay xở nên mới làm bậy, cậu Cung cũng đừng xử lý nặng tay quá."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com