Chương 28
"Chú Dương, chú đừng có giúp anh ta nữa, chuyện này cứ để tôi giải quyết."
Người đàn ông được gọi là chú Dương nghe Cung Tuấn nói lập tức ngậm miệng lại, không định xen vào nữa.
Cung Tuấn rút con dao mà bản thân đang cắm trên bàn ra, liếc ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía người đối diện.
"Mau nói xem bản thân anh có chuyện gì mà cần tiền đến mức làm ra loại chuyện ngu ngốc này hả?"
"Vợ tôi dạo này sắp đến ngày sinh, trước đó tôi còn không may chơi cá độ bị thua hết một khoảng lớn còn nợ người ta rất nhiều tiền nên bị bọn họ ép làm chuyện này." Du Cảnh cúi gầm mặt, móng tay bấm vào thịt chuẩn bị đón nhận cơn tức giận của đối phương.
"Anh thiếu tiền có thể tìm tôi cho vay, không lẽ vài đồng bạc tôi cũng không có cho anh. Bị người ta ép? Nghe có nực cười không chứ, anh bị ép đến danh dự của Hồng Anh bao nhiêu năm qua cũng không cần à?" Hắn nắm chặt chuôi dao trên tay, từ nhỏ tuy được nuông chiều nhưng có một số quy tắc vẫn phải nhất mực tuân theo, và cái đầu tiên chính là việc đụng đến ma tuý.
"Mọi người ở đây từ khi bước chân vào Hồng Anh đều đã biết hết quy tắc rồi. Buôn lậu, hàng giả rượu bia gì cũng có thể làm nhưng chỉ tuyệt nhiên là không đụng đến hai thứ là buôn người và ma tuý mà các người cũng không làm được. Lời ông tôi nói có phải đã quên hết đúng không?" Cung Tuấn giơ chân đá vào ghế làm nó ngã ra sàn vang lên tiếng động lớn làm người giật mình. Hắn từ Du Cảnh nhìn sang tất cả mọi người đứng phía sau, ai bị ánh mắt hắn quét qua cũng vô thức căng cứng người, chẳng dám ngẩng đầu lên.
"Bây giờ thì hay rồi, vì hai chữ thiếu tiền của anh Du đây mà đạp cho mặt mũi của Hồng Anh nhơ nhuốc. Sao đây, anh có muốn nói cái gì với tôi không hả?"
Du Cảnh nhìn Cung Tuấn mà trên mặt ngoài chút vẻ sợ hãi thì không có gì khác, lạnh nhạt như người sắp chết chẳng sợ trời sập.
"Tôi không có gì để nói."
"Được, không có gì để nói nữa đúng không? Bây giờ tôi nể tình anh còn có gia đình cần gánh vác không ra tay với anh, nhưng theo quy tắc thì vẫn phải bị khai trừ ra khỏi Hồng Anh. Sau này có sống chết thế nào thì cũng không liên quan đến tôi, không liên quan đến mọi người ở đây nữa." Cung Tuấn vừa dứt lời đã có hai người mặc áo đen cao to kéo Du Cảnh ra ngoài. Nhìn cảnh tượng này mọi người xung quanh vốn đã im lặng nay lại càng cẩn trọng hơn, hơi thở cũng nhẹ đi vài phần.
"Tôi không phải người ngoan độc, nhưng nếu để chuyện này tiếp tục tái diễn thì tôi chắc chắn thẳng tay, bán bao nhiêu hàng thì trên người có bấy nhiêu nhát dao chứ không chỉ là đơn giản bị khai trừ đi như hôm nay nữa đâu." Cung Tuấn ngẩng cao đầu nhìn mọi người xung quanh, từng lời nói ra đều mơ hồ mang theo một thứ áp lực vô hình ép người ta tuân theo.
"Đã rõ chưa?"
"Đã rõ!" Mọi người lập tức đồng thanh đáp, một giây cũng không dám chậm trễ.
Thấy Cung Tuấn sắp đi ra khỏi cửa thì chú Dương cũng bước theo, gương mặt dễ gây thiện cảm làm người nhìn nguôi giận không ít.
"Chú Dương sau này mong chú giúp trông chừng cẩn thận đám tôm tép nhỏ tuổi ở đây, đừng để sai lầm như hôm nay tái diễn."
"Tôi sẽ cẩn thận, cậu Cung cũng đừng quá tức giận hại sức khoẻ." Ông gật đầu môi khẽ cười, cung kính theo tiễn Cung Tuấn ra đến tận xe.
Sau khi chào từ biệt ông thì hắn lập tức trở về công ty, biết tâm tình bản thân không tốt liền bị cuốn vào công việc, làm đến lúc tối mịt mới chịu mò về nhà. Hắn mở cửa, lười nhác vứt giày ra đất mặc kệ nó lăn khó coi đến thế nào.
Cảm nhận không khí im ắng lạnh lẽo trong nhà làm Cung Tuấn có chút không quen. Hắn qua loa tắm rửa một chút rồi theo thói quen chui vào phòng Trương Triết Hạn ngủ, nhưng lăn lộn thế nào cũng chẳng thể chợp mắt được. Hắn chui vào trong ổ chăn ấm mà lòng lại thấy lạnh không thôi, mơ mơ hồ hồ đem chiếc khuyên tai của đối phương vẫn được để trên đầu giường ra chơi đùa trong lòng bàn tay.
Cung Tuấn vừa cảm nhận chiếc khuyên tai nhỏ chạm vào da thịt ở ngón tay mà mắt nhắm nghiền lại hiện ra hình ảnh của Trương Triết Hạn. Gương mặt đối phương khi ngủ trong cái đêm mà hắn đã lén vào phòng bị phát hiện. Lúc anh cười nghiêng ngã đến mắt cũng biến thành hình trăng khuyết cong cong. Tất cả thứ ấy đều xoay quanh đầu hắn hiện giờ giống như một thước phim quay chậm, càng không muốn nghĩ đến thì nó lại càng rõ ràng.
"Cái quỷ gì thế này?"
Hắn bật dậy khỏi giường, tay vò đầu bứt tóc cố ép chính mình thoát ra khỏi những suy nghĩ khiến bản thân muốn tẩu hoả nhập ma. Nhìn chiếc khuyên tai nãy giờ mà bản thân vẫn mân mê trên tay khiến Cung Tuấn không khỏi gai mắt vừa nghĩ xong thì đã ném nó đi cách giường một khoảng xa. Tiếng khuyên tai chạm vào mặt sàn vang lên vài âm thanh nhỏ rồi nhanh chóng lại chìm vào sự im lặng vốn có. Cứ tưởng như thế bản thân đã có thể an ổn chìm vào giấc ngủ nhưng không, Cung Tuấn càng nằm chính là càng thấy bứt rứt. Hắn khó chịu cả người, trong vô thức lại muốn vươn tay ra ôm thứ gì đó nhưng lại chẳng tìm được.
Một lần nữa Cung Tuấn lại ngồi dậy, ánh mắt mơ màng để xuống giường nhặt chiếc khuyên tai trở về. Hắn tự vỗ đầu mình rồi vô thức mân mê thứ đồ vật vô tri như đang tự xoa dịu bản thân rằng nó là vành tai của ai kia.
"Ai bảo ngày thường cùng anh ta cãi nhau nhiều như thế, bây giờ đột nhiên đi mất, không có người để chửi đúng là khó chịu."
Lầm bầm một hồi hắn cũng phải chui lại vào chăn, nhưng lần này lại có chút thoải mái hơn hẳn. Vì những hình ảnh về Trương Triết Hạn đã biến thành giấc mơ, theo hắn đến tận khi mơ màng thức giấc, tuy mơ hồ nhưng cũng vẫn nhận ra được người nọ là ai.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra trong hơn nửa tháng trời. Cung Tuấn ban ngày làm một lãnh đạo chăm chỉ, làm việc đến có chút điên cuồng tận tối muộn mới về nhà. Khi về đến nhà thì lại trở nên ủ dột, làm xong việc thì lại thấy trống rỗng, nhìn quanh căn hộ cao cấp đẹp đẽ bao người mơ ước mà chẳng vừa mắt chỗ nào. Đêm đến thì lại hâm hâm dở dở, muốn ngủ chẳng được mà thức cũng chẳng xong, làm sáng nào tỉnh dậy dưới mắt hắn cũng có thêm hai vết thâm mờ mờ khiến vẻ mặt vốn đã không vui nay lại càng thêm khó chịu.
Các nhân viên nữ bình thường khi nhìn thấy Cung Tuấn đều là một ánh mắt ái mộ, mê đắm không sao kể siết nếu không phải ngại chiếc nhẫn cưới trên tay hắn thì đã sớm nhảy vào giành giật từ lâu. Nhưng từ khi Cung Tuấn trở nên hầm hầm khó ở, tuy gương mặt vẫn là nét đẹp trai anh tuấn vô hạn nhưng lại vô tình làm người ta muốn né xa. Cái khí chất nếu có người đụng vào sẽ không có kết quả tốt hiện rõ trên mặt hắn mà không cần phải mở miệng.
Đó là khi không mở miệng, mà khi đã mở miệng thì người ta còn muốn chạy nhanh hơn một chút. Cung Tuấn vì đêm khó ngủ, lại ngày nào cũng thấy tâm tình hụt hẫng một chút cũng không có sức sống nên chỉ cần phát hiện ra chút sai sót nào của cấp dưới hắn sẽ thẳng tay khiển tránh, mắng đến người ta mặt mày vặn vẹo, ngóc không nổi đầu lên.
Chính bản thân Cung Tuấn cũng nhận ra được tình trạng bản thân hiện tại rất không tốt, nếu còn kéo dài thì e là chưa nhìn thấy được mặt người trở về thì hắn đã tự làm bản thân khó chịu đến chết. Thế là hắn đã tự nghĩ ra cách để an ủi bản thân, trên bàn làm việc sắp xếp đơn giản gọn gàng xuất hiện thêm một khung hình để ảnh Trương Triết Hạn, điện thoại cũng cài cả màn hình khoá lẫn chính thành hình của anh. Vì Trương Triết Hạn là diễn viên nên hình chụp được có rất nhiều, nên mỗi ngày Cung Tuấn hắn đều lấy việc chọn xem hình nào của anh để màn hình điện thoại làm thú vui giải toả căng thẳng, càng làm lại thành thói quen khó bỏ, nghiện lúc nào không hay.
Chỉ trong vỏn vẹn có một tháng ngắn ngủi Cung Tuấn đã cài và nhìn qua hơn phân nửa số ảnh mà Trương Triết Hạn đã chụp trong cả mấy năm dài đi trên con đường diễn xuất, đoán chừng nửa số còn lại sẽ bị hắn đụng đến sớm trong thời gian anh vắng nhà. Mặc dù ý thức được việc làm của bản thân có hơi kỳ dị và bất bình thường nhưng Cung Tuấn cũng không ngăn bản thân lại được, một ngày không làm thì sẽ lại trở nên ủ dột, buồn chán như trước, đến ngủ cũng ngủ không nổi. Thế là hắn tự hứa với lòng mình rằng chỉ làm trong 2 tháng này thôi, sau 2 tháng sẽ lập tức xoá hết một chút cũng không để lại rồi tự thanh lọc đầu óc của bản thân luôn.
Bên cạnh việc tránh để hình ảnh Trương Triết Hạn cứ bay lượn lờ trong đầu của bản thân mình bằng cách để nó trực tiếp hiện hữu bên ngoài đời thật qua những chi tiết trong cuộc sống, thì Cung Tuấn còn bắt đầu tự thay đổi thói quen sinh hoạt hằng ngày. Mỗi sáng hắn vẫn sẽ đúng giờ đi làm, có khi còn thức dậy sớm hơn mở đoạn video Trương Triết Hạn từng quay về việc tập luyện của bản thân ra để luyện theo, rồi tự mình học nấu ăn chuẩn bị bữa sáng vì nghe anh nói ngưỡng mộ nhất những người vừa lên được phòng khách, xuống được nhà bếp.
Ban đầu hắn cũng chẳng nghĩ nhiều về việc bản thân vì sao lại đột nhiên để ý đến lời của anh nói như thế. Chỉ là đơn giản nghĩ bản thân đang muốn thay đổi, sống tốt hơn, lành mạnh hơn vậy thì là có lợi chứ không có hại nên cứ thế mà tiếp tục. Hắn tối đến sẽ về nhà tự đi mua đồ nấu cơm, làm cái việc mà chính bản thân trước nay rất khinh thường. Nhưng cũng may chắc do bản thân Cung Tuấn có năng khiếu, học nấu ăn mới hơn một tháng đã có thể thuần thục, mấy món ăn cơm ngày thường đơn giản đã có thể nhanh nhẹn hoàn thành. Lúc tự thưởng thức thành quả mà bản thân làm ra lại đột nhiên thấy vui, vừa ăn cơm, vừa xem phim có Trương Triết Hạn đóng lại càng thoải mái hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com