Chương 31
Trương Triết Hạn dùng sức đẩy Cung Tuấn ra, tay nhanh chóng thu dọn thuốc văng từ túi giấy trên bàn mà khi nãy cùng đối phương giằng co làm đổ. Anh lấy xong thì nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt nhìn người vẫn còn thất thần ngồi trên ghế mà không khỏi càng thêm quyết tâm muốn rời bỏ.
"Cậu không muốn thì ngay ngày mai tôi cũng sẽ dọn đi, từ nay không gặp lại nữa nên mong cậu tự giữ chừng mực."
Cung Tuấn ngước đôi mắt trống rỗng như đã đánh mất ánh sáng lên nhìn anh, nỗi đau đớn trong lồng ngực lại tăng thêm một bậc.
"Có phải do đêm đó không?"
Trương Triết Hạn anh đã quay đi nhưng khi nghe Cung Tuấn nhắc đến chuyện này liền khựng lại. Anh không quay đầu về nhìn hắn, môi lưỡi khô khốc khó khăn lắm mới nói thành lời.
"Đó chỉ là sự cố thôi, cậu đừng để ý đến nó làm gì nữa, quên đi là tốt nhất." Nói xong anh liền đẩy cửa vào phòng, tiếng khoá trái cửa vang lên lạnh thấu cả tim gan.
Hắn ngồi trên ghế mắt vẫn dán theo cánh cửa gỗ đóng kín, nắm tay bấu vào da ghế đã nổi đầy gân xanh. Đôi mắt ánh lên chút căm phẫn không cam lòng, nhưng cơn tức giận đã khống chế toàn bộ suy nghĩ khiến hắn phải cất tiếng quát lên.
"Được lắm, nếu muốn đi thì cút cho xa một chút đừng để tôi gặp lại mặt anh!"
Nói xong cả người hắn liền như bị rút hết linh hồn, ngồi tựa vào ghế mà cảm thấy nặng nề như đeo đá trên ngực. Vành mắt hắn hiếm hoi lộ ra dáng vẻ đỏ hoe nếu chỉ lướt qua thì người nhìn rất dễ lầm rằng bản thân hắn sắp rơi nước mắt nhưng vẫn ngoan cố mà nén lại. Cung Tuấn dùng răng cắn chặt môi mình đến muốn bật máu, chẳng hiểu tại sao chỉ vì một người mà lại đau đến thế này, nuốt lấy một ngụm nước bọt chứa vị máu tanh cũng trở nên khó khăn không nói thành lời.
Hắn đứng dậy, thân thể liêu xiêu như có thể ngã xuống lại bất cứ lúc nào. Một tờ giấy kỳ lạ từ dưới bàn lòi ra vì nãy giờ bị chân hắn che mất. Cung Tuấn nhặt nó lên nhìn hình ảnh siêu âm tối đen có ẩn hiện một vật nhỏ chưa rõ hình dạng mà không khỏi nhăn mày, đến khi nhìn thấy tên cùng chuẩn đoán trên đó thì cả người hắn từ tức giận đã ngay lập tức biến thành ngây ngốc.
Trương Triết Hạn anh giam mình trong phòng, nghe lời Cung Tuấn khi nãy quát lên thì càng không kìm nổi cơn khó chịu. Anh vùi mình vào trong ổ chăn mềm mại càng sâu hơn, bàn tay như có như không mà vô thức xoa lên vùng bụng phẳng lì đang tồn tại một sinh mệnh nhỏ bé.
Từ lúc ngồi trên xe anh đã suy nghĩ rất nhiều, nửa tin nửa ngờ không biết vì sao bản thân thế mà lại có khả năng mang thai. Nhưng nghĩ đủ rồi thì đột nhiên lại cảm thấy rất nặng nề bởi vì từ khi gia đình anh không may bị sát hại trong cùng một đêm, chỉ còn lại một mình bản thân sống sót thì nơi tìm thức anh đã tự nhận định rằng mình vốn dĩ nên sống cô độc thì tốt hơn. Khi ấy anh từ chối dọn về sống cùng nhà với ông nội Cung Tuấn mà chọn trở về căn nhà cũ của gia đình vì day dứt mãi thứ kỷ niệm mà bản thân không tài nào quên được.
Suốt những năm tháng ấy trong một căn nhà từng chứa đầy tiếng cười chỉ tồn tại độc mỗi mình Trương Triết Hạn cùng một người dì giúp việc lo chuyện cơm nước. Anh cứ như vậy mà đơn độc trưởng thành, suốt mấy năm đi học chẳng kết bạn nổi cùng ai, tự mình đi đến trường rồi lại một mình trở về. Lúc đó anh không cảm thấy đó là điều đáng sợ hay tủi thân gì mà chỉ thấy nó nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vì nếu đã không có được thì mãi mãi cũng sẽ chẳng phải mất đi nữa.
Trương Triết Hạn chính là một con mèo, một con mèo mất nhà mãi mãi lưu lạc, phải tự biến mình trở nên hung dữ tránh né hết tất thảy dịu dàng của thế gian để bản thân đừng phải nếm qua mật ngọt rồi lại tàn nhẫn bị cướp mất. Khi biết được bản thân mình ấy thế mà lại mang thêm trong mình một sinh mệnh thì lại thấy hơi ngột ngạt, một chú mèo hoang mang theo con thì còn có thể hung hăng được bao lâu. Trương Triết Hạn không chỉ cảm thấy nặng nề mà còn là sợ, anh sợ bản thân mình chẳng làm nổi một người cha đàng hoàng, sợ mình chẳng bảo vệ được thứ sinh mệnh nhỏ bé còn chưa thành hình này và hơn hết là sợ nó bị người cha còn lại của mình chối bỏ.
Anh chọn cách rời xa mà chưa nói cho Cung Tuấn về đứa con của hai người vì muốn chủ động né tránh đi tổn thương, thà dứt khoát một lần còn hơn phải nhận giày vò từ tay kẻ khác. Giờ phút này nằm trong căn phòng với không khí tĩnh mịch quen thuộc làm Trương Triết Hạn vô thức cảm thấy an lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng xoa lên phần bụng dưới của bản thân mà cõi lòng vốn đang lạnh lẽo đột nhiên dâng lên chút mong chờ. Ánh mắt anh trở nên lim dim, bị ấm áp mình tự tạo ra làm cho thoải mái muốn chìm vào giấc ngủ. Nhưng chưa kịp chính thức chợp mắt thì từ bên ngoài đã vọng lên tiếng mở cửa.
Cung Tuấn cầm chìa khoá dự phòng trên tay tự mình mở cửa vào, nhìn không gian tối đen xung quanh nên đành phải tự mình bật đèn lên.
"Vào đây làm gì! Mau đi ra ngoài!" Trương Triết Hạn ló đầu ra khỏi ổ chăn, tay lại theo thói quen cầm cái gối bên cạnh ném về phía đối phương.
Hắn dễ dàng bắt lấy chiếc gối mềm do anh ném tới, vành mắt đỏ hoe lúc nhìn đến anh lại mang theo chút ánh sáng lờ mờ, như là mong chờ và cũng là khao khát. Mặc kệ cho vẻ mặt anh hiện giờ không đồng tình thế nào thì hắn vẫn tiếp tục tiến tới, ngồi bên mép giường quay lưng lại nhìn gương mặt có thêm vài nét tiều tuỵ đang chôn mình trong chăn.
"Tôi nói cậu đi ra bộ nghe không hiểu sao? Đừng có mà đến gần tôi nữa." Trương Triết Hạn cảnh giác nhìn hắn hệt như một con mèo đang xù lông, tay bấu vào gối đã nổi lên cả gân xanh.
"Tôi nhìn thấy cái này..." Cung Tuấn chìa tờ giấy có hình ảnh siêu âm đã bị vò nát một nửa đưa đến trước mặt anh, biểu tình có chút lúng túng.
Anh vừa nhìn thấy tờ giấy Cung Tuấn đưa đến liền nhanh chóng giật lấy, nghiến răng tự trách bản thân mình khi nãy đã quá bất cẩn không thu dọn cẩn thận. Trong lòng vốn đã rối như tơ vò nhưng ngoài mặt anh vẫn giữ nguyên nét điềm tĩnh lạnh lùng.
"Biết hết rồi chứ gì? Thấy sợ nên mới vào đưa cho tôi?"
Cung Tuấn đưa tay gãi đầu, bị ánh mắt anh nhìn cho chân tay lúng túng, lời nói ra lại có chút cẩn thận dè dặt.
"Đứa bé trong bụng anh là của tôi?"
"Chứ còn tên to gan nào dám đụng đến tôi như cậu? Nhưng mà yên tâm, tôi chẳng cần cậu phải chịu trách nhiệm đâu, tôi là đàn ông, chơi được thì chịu được." Anh cười khẩy, tựa lưng vào gối kê áp lên đầu giường, bộ dạng trông đã thoải mái hơn không ít.
"Ngày mai tôi đi rồi thì sẽ không làm phiền đến cuộc sống riêng tư của cậu nữa, muốn yêu đương thế nào thì cứ yêu đương. Đứa bé này tôi tự mình nuôi được."
"Xin lỗi..." Cung Tuấn không để ý đến những lời luyên thuyên của anh, bàn tay với dáng vẻ xinh đẹp áp lên bàn tay đang nằm trơ trọi trên giường của đối phương, nhẹ nhàng mà bao lấy.
Trương Triết Hạn tức thì bị hành động ngoài dự kiến của đối phương làm cho giật mình, anh nhanh chóng rút tay mình ra, khó tin mà nhìn gương mặt anh tuấn đang đối diện với mình.
"Cậu xin lỗi cái gì? Đừng có mà giả mèo khóc chuột ở đây, tôi không nhìn nổi đâu."
"Tôi không nên quát anh, không nên trách anh." Ánh mắt Cung Tuấn hiện giờ đột nhiên trở nên vô cùng thành khẩn khiến người nhìn không kìm được trở nên tin tưởng, nhưng Trương Triết Hạn vẫn kiên quyết không chịu buông bỏ xuống lớp phòng bị của chính mình, lạnh lùng đáp lại.
"Cậu nói mấy lời vô nghĩa này thì có ích gì nữa? Nói thêm cũng chẳng làm cho cục thịt trong bụng tôi biến mất được đâu nên đừng phí sức."
"Anh đừng rời đi có được không? Tôi không muốn anh rời xa tôi." Cung Tuấn vươn tay giữ lấy anh một lần nữa nhưng lần này lại chặt hơn lần trước, ánh mắt kiên định thể hiện quyết tâm muốn níu chân người ở lại.
"Cậu dựa vào đâu mà không cho tôi đi? Chúng ta vốn dĩ chẳng hợp để ở chung đâu."
"Ai nói lại không hợp? Tôi nói hợp thì chính là hợp đấy." Vừa dứt lời Cung Tuấn đã vươn tay đem anh ôm vào trong lòng, cánh tay dài có lực siết chặt người bên dưới lại không cho cơ hội trốn thoát.
Anh đột nhiên bị đối phương ôm vào lòng liền lập tức giật mình, bị lồng ngực nóng như lửa kia làm cho thở không nổi, đưa tay muốn nhanh chóng đẩy người ra.
"Cậu lại giở cái trò gì đây, có buông tôi ra không thì bảo?"
"Không buông!" Cung Tuấn cố chấp, hắn vùi mặt vào hõm cổ anh để tham lam hít lấy thứ mùi hương quen thuộc màn bản thân trong suốt thời gian qua đều vô cùng mong nhớ, bàn tay lại đem người trong lòng ôm chặt thêm một chút.
Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn giữ chặt đến có chút choáng váng, anh cảm nhận đầu mũi của người nọ đang không ngừng cọ lên da mình mà không ngăn nổi bản thân bị cảm giác thân quen này làm cho mềm lòng. Hai tay anh chẳng còn cố sức vùng vẫy nữa mà lại vô lực thả xuống ra hai bên. Sau một lúc lâu căn phòng chìm vào im lặng thì một trận buồn nôn lại dâng lên đến cổ họng khiến anh xanh mặt phải nhanh chóng vỗ vai Cung Tuấn kêu hắn mau buông tay ra.
Cung Tuấn nhìn anh nhanh chóng chạy đi mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liếc thấy vẻ mặt xanh xao của đối phương liền lập tức đuổi theo. Đến nơi thì thấy Trương Triết Hạn đã nôn đến muốn trợn mắt trong nhà vệ sinh, anh nôn vài lần xong liền liêu xiêu ngẩng đầu dậy, cảm thấy bản thân hiện giờ đứng cũng không vững nổi vô thức mà dựa vào bàn tay của Cung Tuấn mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Trương Triết Hạn trong mấy tháng đầu đã sớm quen với cơn buồn nôn bất chợt này, nhưng đến hiện giờ lại chẳng có dấu hiệu thuyên giảm, mỗi lúc muốn nôn thì nó đã lên tận cổ họng, cản cũng cản không được. Anh đưa tay lau đi vệt nước còn dính trên khoé môi, nét mặt uể oải nhìn sang Cung Tuấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com