Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Cung Tuấn sau khi lái xe đưa Trương Triết Hạn đến nhà quản lý lấy đồ thì chờ một lát người đã quay trở về. Nhìn thấy anh bước vào xe chỉ cầm theo một túi xách làm Cung Tuấn không khỏi thắc mắc.

"Lấy xong hết rồi?"

"Hành lí vốn tôi đã tự mang về nhà hết rồi, duy nhất chỉ có cái quan trọng này là quên." Trương Triết Hạn nhìn đồ vật trong túi mà không khỏi cười tủm tỉm, khiến người ngồi bên cạnh nhìn cũng hiếu kỳ.

"Đồ quan trọng gì mà trông anh vui thế?"

Trương Triết Hạn ngước lên nhìn hắn, ý cười trong mắt càng rõ ràng hơn rồi đem túi xách đặt vào tay đối phương.

"Quà của cậu."

Cung Tuấn nhìn đồ vật trong tay mà không khỏi trong lòng mừng rỡ, nhìn gương mặt người đối diện đến mắt muốn phát sáng, khó tin hỏi lại lần nữa.

"Cho tôi?"

"Lúc tôi ở Thượng Hải buổi tối đi dạo vô tình thấy được nên cố ý mua về đấy." Gương mặt anh hiện giờ tràn đầy vẻ yêu chiều làm người ngồi ở đối diện đã phấn khích đến thiếu điều muốn mọc ra tai và đuôi cún để ngoe nguẩy.

Cung Tuấn nhìn túi quà trong tay mà tưởng bản thân đã sắp bị làm cảm động cho khóc đến nơi, nhưng khi vừa vạch túi ra xem bên trong là gì thì tức thì liền đơ cứng hết cả cơ mặt.

"Có thích không? Tôi thấy hợp với cậu lắm." Trương Triết Hạn nhìn biểu cảm trên mặt đối phương mà miệng cười đến không khép lại được, người nghiêng ngã, biết rõ kết quả còn giả vờ hỏi.

"Hợp chỗ nào chứ, Triết Hạn, anh cố ý trêu tôi đúng không?" Cung Tuấn nhăn mặt đem túi xách thảy về người đối phương, vẻ mặt vừa sợ hãi lại còn ghét bỏ.

"Rõ ràng đáng yêu như thế mà còn chê cái gì?" Anh nhận lấy túi mở ra, lấy con cua nhồi bông màu đỏ trông vô cùng bắt mắt múa may trước mặt đối phương, vừa làm vừa cười đến vô cùng khoái chí.

Cung Tuấn né con thú bông như né tà, nhìn đôi mắt thêu bằng chỉ đen vốn vô cùng đáng yêu lại như nhìn quái vật. Bị hai cái càng lớn mềm bằng bông cứ lắc lư trước mặt mà không khỏi muốn ngay lập tức nhảy ra khỏi xe.

"Đáng yêu chỗ nào chứ? Trông sợ chết đi được, anh mau mang nó đi ra chỗ khác đi!"

Trương Triết Hạn càng nhìn Cung Tuấn sợ đến xanh mặt mà không khỏi cười càng khoa trương, thu tay lại tự mình ngắm nghía dáng vẻ của con cua.

"Tôi đã lựa rất kỹ đó, thật sự rất đáng yêu mà. Cậu không muốn lấy thì tiếc lắm."

Chân tay Cung Tuấn co quắp dán sát lên kính xe, nhìn đôi mắt xinh đẹp to tròn của đối phương đang thập phần mong chờ mà không khỏi bối rối, đầu toát cả mồ hôi nhìn con vật tuy chỉ bằng đồ chơi nhưng cũng hết mực doạ người kia.

"Không nhận thật à?" Anh vươn tay đưa nó đến trước mặt Cung Tuấn, mắt mở to sáng đến vô cùng kinh diễm làm người nhìn si mê.

Nhìn thấy đối phương vẫn một mực giữ nét mặt sợ sệt không chịu nhận lấy thì Trương Triết Hạn đã định đem cất lại vào túi, nhưng rất nhanh Cung Tuấn đã không nỡ cắn răng giữ tay anh lại.

"Nhận, tôi nhận. Nhưng chỉ lần này thôi đó, sau này đừng tặng mấy thứ như này nữa." Hắn cầm con cua bằng bông trên tay mà như đang cầm nồi nước sôi, trí tưởng tượng phong phú sợ rằng thứ đồ vô trí vô giác này sẽ thực sự sống lại mà dùng càng kẹp vô tay mình.

"Đem làm gối ôm khi ngủ cũng thoải mái lắm đó, tôi từng dùng thử một lần nên đảm bảo." Anh không thèm để ý vẻ mặt đối phương hiện giờ đã đầy vẻ miễn cưỡng thế nào, hắn lúc nâng con thú bông chỉ lớn bằng mặt người trưởng thành một chút cũng như đang nâng tạ nặng trăm cân, làm ý cười trên môi anh muốn giảm cũng giảm không được.

"Tôi ôm anh ngủ là được rồi, cần chi phải có cái con này chứ? Mau, đưa cho tôi cái túi nhét nó vào đi!" Cung Tuấn nhận lấy túi rồi nhanh chóng giấu dáng vẻ đáng sợ kia đi, xong mới  có can đảm để cả vật lẫn túi ở bên cạnh mình.

"À còn cái này nữa." Trương Triết Hạn vô cùng hài lòng nhìn dáng vẻ né tránh của Cung Tuấn, như nhớ ra thứ gì đó nên dò tìm thử trong túi quần mình rồi đem ra trước mặt hắn.

Cung Tuấn liếc đến trên tay anh là một cặp móc khoá hình con cua một đỏ, một xanh nhỏ bằng đầu ngón tay mà không khỏi nhăn nhó mặt mũi. Ngước ánh mắt khổ sở lên nhìn người nọ than phiền.

"Không phải chứ đại ca, anh sao lại cuồng cái loài cua chết tiệt đến vậy chứ?"

"Trên đời này chỉ có mình cậu sợ nó đến vậy thôi chứ ai mà chẳng thấy đáng yêu, làm thành thú bông cùng đồ chơi rồi mà cũng không vừa mắt là thế nào? Tôi tốn công kiếm mãi mới tìm ra một cặp này mua tặng cậu đó." Anh lúc lắc hai cái móc khoá có chuông làm nó kêu lên leng keng vô cùng dễ ghê, vẻ mặt thành khẩn kể công hết sức chân thật.

Cung Tuấn vốn đã không định nhận, nhưng khi nghe đối phương đã tận tâm tìm kiếm thì không đành lòng từ chối. Gương mặt hắn chịu đựng lấy tạm cái móc khoá có con cua màu đỏ rồi nhanh chóng nhét vào túi, qua loa gật đầu.

"Rồi tôi lấy được chưa? Nhưng một con là đủ rồi, con còn lại nhường anh giữ coi như chúng ta dùng đồ đôi."

Trương Triết Hạn khịt mũi nhìn Cung Tuấn viện lý do thoái thác, đem móc khoá có con cua màu xanh nhét lại vào túi quần, vẫn không chịu dừng lại tiếp tục trêu chọc đối phương.

"Vậy cậu nhớ luôn luôn đem theo con cua đó đấy nhé! Nó mà trông chừng cậu thì tôi an tâm hơn không ít."

Nghe anh nói xong thì Cung Tuấn càng mặt mày khó coi hơn, gãi gãi đầu trả lời rồi bắt đầu nổ máy xe.

"Mang theo thứ này có khi tôi còn bị gặp vận xui đấy chứ trông chừng cái gì."

"Chắc chắn là gặp may, yên tâm đi!"  Trương Triết Hạn cười gật đầu cam kết, làm Cung Tuấn khóc không ra nước mắt.

"Thôi đừng nói đến chủ đề cái con vật đáng sợ này nữa, bàn đến trưa nay anh muốn ăn gì để tôi nấu thì tốt hơn." Hắn bị anh trêu chọc đến xụ cả mặt, nhanh chóng tìm chủ đề để né đi.

"Trưa nay à? Tôi muốn ăn cua hấp."
Trương Triết Hạn nghe hắn hỏi xong trầm tư suy nghĩ một hồi liền nói ra.

"Bộ anh nghe mùi hải sản không thấy buồn nôn sao, muốn ăn thì có bao nhiêu loài khác không ăn lại đi đòi ăn cua chứ?" Cung Tuấn vốn đã khó khăn lắm mới chấp nhận nổi con cua nhồi bông kia để bên cạnh mình, bây giờ còn đòi hắn tận tay bỏ thứ loài vật đáng sợ đó vào nồi hấp thì không khỏi quá kinh hoàng rồi.

"Tôi ăn được hải sản, mà còn chỉ thèm mỗi cua thôi, cậu có nấu hay không?" Anh chăm chú nhìn sườn mặt với chiếc mũi cao thẳng của đối phương, lời nói ra cũng là lời thật lòng.

Bị anh nhìn đến ngứa ngáy Cung Tuấn liền cắn răng chấp nhận, không phải chỉ là một con cua thôi sao, hắn không tin bản thân mình không thắng được.

"Cua hấp thì cua hấp, anh đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa, nghị lực của tôi không nhiều như anh nghĩ đâu."

"Tôi đương nhiên biết rõ rồi." Được Cung Tuấn đáp ứng thì Trương Triết Hạn liền thoả mãn, gật gật đầu đáp ứng vế câu cuối mà đối phương nói ra.

Hai người cứ thế mà tiếp tục sống chung với nhau như cũ, thời gian nhanh chóng đã trôi qua thêm hơn nửa tháng. Trương Triết Hạn mang thai đến tuần thứ 10 nhưng bề ngoài vẫn chưa có dấu hiệu gì lớn, vùng bụng trắng trẻo phẳng lì ngày càng trở nên lười biếng.

"Cung Tuấn kem của tôi đâu?" Đây đã là câu hỏi tìm đồ ăn vặt lần thứ 5 của anh trong buổi tối ngày hôm nay.

"Chờ chút tôi đi lấy cho." Cung Tuấn bị gọi tên riết thành quen, vừa thấy anh mở miệng một cái đã chuẩn bị đứng dậy. Hắn đi đến tủ lạnh lấy hộp kem nhỏ đưa đến sofa cho anh, nhìn đối phương ôm lấy con cua bằng bông vừa nằm vừa coi tivi đến không có ý định nhúc nhích mà chẳng kìm lòng được phải lên tiếng nhắc nhở.

"Sáng nay anh đã lén ăn hết một hộp lớn rồi đừng tưởng tôi không biết, bây giờ còn ăn không sợ mình béo lên đi không nổi à?" Mặc dù nói thế nhưng  hắn vẫn dung túng đưa hộp kem nhỏ trên tay cho đối phương, vẻ mặt không vừa ý đổ hết lên con cua trên ghế.

"Không phải cậu nói tôi gầy quá còn gì, bây giờ béo lên thì không vừa ý?" Anh nhận lấy hộp kem từ tay Cung Tuấn, thong thả mở nắp ra ăn thử. Mấy bữa nay do khó ngủ nên tâm trạng rất khó chịu dẫn đến khi nghe đối phương nói vài câu đã muốn đâm chọt trở lại.

"Tôi sợ anh ăn nhiều đường mà không vận động dẫn đến sức khoẻ giảm sút thôi mà." Cung Tuấn biết anh lại bắt đầu lạnh mặt thì lập tức hạ mình dỗ dành, kỹ năng một lúc cũng càng cao tay.

"Ai nói ông đây sức khoẻ giảm sút? Cậu đứng yên đó đi, tôi cho cậu xem."  Trương Triết Hạn hiếu thắng đến bỏ cả hộp kem đang ăn trên bàn, sắn tay áo kêu Cung Tuấn tới gần.

"Định làm cái gì đây?" Hắn không hiểu đối phương đang định làm gì nhưng cũng cứ thế bước đến gần, cúi đầu nhìn thân thể thấp hơn mình vài xăng-ti-mét đã có da có thịt hơn chút mà không khỏi tò mò.

Cung Tuấn vừa nói dứt câu đã bị một lực tay kinh người bế ngang lên làm hắn không khỏi một phen lo lắng, hoảng hốt.

"Đại ca anh đang mang thai đó làm ơn cẩn thận chút đi! Mau bỏ tôi xuống bị thương bây giờ."

Trương Triết Hạn không có tí gì là dáng vẻ có thể bị thương như hắn nói, bắp tay lâu ngày không đụng đến đã có đất dụng võ. Anh bế Cung Tuấn xoay một vòng nhẹ nhàng như chơi, thậm chí sau đó còn khoa trương đến mức vừa bế, vừa thực hiện động tác đứng lên ngồi xuống vài lần.

Cung Tuấn lần đầu tiên bị nâng lên xoay vòng vòng mà không khỏi lo sợ, nhìn trán Trương Triết Hạn đã toát ra một tầng mồ hôi mà càng thêm gấp gáp.

"Mau bỏ xuống đi! Anh còn xoay thì coi chừng cả hai cùng ngã bây giờ." 

"Cậu sợ cái gì? Không phải ngày thường cũng có gan bế tôi thế này sao, bây giờ ông đây mới thử một tí mà đã la ầm lên là thế nào?" Trương Triết Hạn không có ý định bỏ người xuống nhưng tay đã hơi run, thầm trách bản thân vậy mà đã thật sự yếu hơn ngày trước rất nhiều.

Cung Tuấn lo đến nóng ruột gan, tìm cách nhảy xuống cố gắng né đi thương tích ít nhất có thể, nhìn đối phương đổ mồ hôi mà cũng muốn thòng tim theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com