Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

"Không tin thì tôi ngay bây giờ còn có thể hít đất thêm mấy chục cái nữa ấy chứ." Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn chưa gì đã vội vàng tự mình nhảy xuống mà chẳng vừa ý, bĩu môi phô bày khí thế của bản thân.

"Thôi cho tôi xin, cục thịt trong bụng anh không phải là đồ chơi đâu mà cứ cho nó lắc lư như thế." Cung Tuấn choàng tay ra giữ người anh lại, ngăn cho đối phương đừng tiếp tục trình diễn thể hình nữa.

"Cậu nói tôi sức khoẻ giảm sút còn gì? Bây giờ chứng minh cho xem thì lại nhảy dựng lên." Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn ôm lại thì chân tay ngay lập tức vùng vẩy, tính tình ngày thường vốn đã chẳng chịu thua ai nay lại càng cứng đầu.

Cung Tuấn thầm tự trách bản thân ăn nói thế nào mà lại chọc giận tiểu tổ tông hiếu thắng này, hắn ôm chặt người vào lòng không cho anh cơ hội chống cự, đem người đặt ngồi lại trên ghế.

"Là do tôi sai, tôi nói lầm. Anh vẫn là đấng nam nhi tay đấm chết hổ được chưa? Ngoan, cứ ngồi xuống ăn tiếp kem của mình đi kẻo nó chảy hết bây giờ."

"Thật sự không cần cho xem nữa?" Anh bị đè ngồi xuống ghế mà vẫn loi nhoi đứng dậy, vẻ mặt không cam lòng hỏi lại Cung Tuấn.

"Không cần không cần, tốt nhất sau này anh cứ nằm một chỗ là được, đừng chạy lung tung nữa thì tôi yên tâm rồi. Mau ngoan ngoãn ngồi xuống mai tôi lại mua kem vị xoài cho anh." Cung Tuấn bị doạ một lần liền sợ, thề rằng sau này bản thân không bao giờ dám mở miệng thách thức đối phương nữa.

"Tôi thích vị dưa lưới hơn." Anh cầm hộp kem vị xoài nãy giờ vẫn đang ăn dở mà không khỏi xụ mặt, ngậm cái muỗng trong miệng ngước mắt lấp lánh lên như đang làm nũng.

Cung Tuấn bị dáng vẻ này của đối phương làm cho mềm nhũn cả lòng từ lâu, anh nói gì cũng gật đầu.

"Hôm qua rõ ràng anh nói muốn ăn vị xoài nên tôi mới mua, bây giờ ăn tạm đi, ngày mai sẽ mua dưa lưới cho anh."

"Dưa lưới ngon hơn xoài nhiều." Trương Triết Hạn từ lúc mang thai thì tính tình đã thay đổi không ít, ngày càng thích làm nũng,  cộng thêm việc được Cung Tuấn dung túng nuông chiều riết lại nhìn như trẻ con 3 tuổi thích chấp nhất mấy vấn đề nhỏ nhặt.

"Nhưng đối với tôi thì anh là ngon nhất!" Cung Tuấn nhích lại ôm người vào lòng, gương mặt đứng đắn được vài phút đã trở nên lưu manh.

Trương Triết Hạn từ trẻ con 3 tuổi thoắt cái đã là bộ dạng điềm tĩnh, sắc bén thường ngày. Chân mày anh nhếch lên, muỗng kem trong miệng vẫn chưa nhả ra mà vẫn có thể thầm thì.

"Ngon nhưng cậu có gan ăn không mới nói."

"Sao lại không có?" Cung Tuấn mắt cún biến thành mắt sói giảo hoạt, bàn tay từ từ đưa lên vành tai đối phương mà vuốt ve.

"Vật tay thắng tôi đi rồi nói tiếp." Trương Triết Hạn vẫn cay cú chuyện khi nãy nên lập tức cho ra điều kiện, đôi mắt phong tình nheo lại nhìn làm người ta cho dù không muốn cũng rạo rực hết cả người.

"Anh còn muốn vật, không lo con chúng ta sau này sinh ra sợ đến không dám nhìn mặt anh luôn à?" Cung Tuấn lắc đầu cười khổ, ngón tay mân mê từ vành tai đến gò má đối phương một cách say mê.

"Không thì tối nay đừng có bước vào phòng." Anh nhìn hộp kem nhỏ trên tay ăn mới có mấy muỗng đã hết mà không khỏi tiếc nuối, đặt hộp rỗng xuống rồi ngay lập tức lạnh lùng né đi bàn tay không an phận của đối phương.

"Tàn nhẫn như vậy?" Nghe anh nói xong Cung Tuấn lập tức mặt đen ngòm, bàn tay bị tránh đi nhất thời vô cùng tiếc nuối.

"Chính là tàn nhẫn như vậy đó. Sao, có chơi hay không?" Trương Triết Hạn khởi động cánh tay ngứa ngáy lâu ngày không có cơ hội phát tiết, hất cằm nhỏ ngạo nghễ về phía đối phương.

"Chơi thì chơi, nhưng đừng có cố sức đấy nhé! Xong rồi thì nhớ giữ lời." Hết cách nên Cung Tuấn đành chấp thuận với đối phương, thở dài đặt tay mình xuống bàn trước.

"Nào, đến đây!"

Trương Triết Hạn hưng phấn lập tức tham gia, cánh tay ngập tràn năng lượng nắm lấy bàn tay đối phương. Hai người ngay từ lúc bắt đầu đã là kỳ phùng địch thủ, từng thớ cơ rắn chắc cứ thế mà lộ ra, nghiến răng không ai chịu nhường ai.

"Cậu thua chắc." Ánh mắt anh như hai viên đạn sắc bén hướng về phía đối phương, khí thế tự tin ngất trời.

"Chưa chắc đâu." Cung Tuấn cũng không hề yếu thế nắm tay siết lấy đối phương chặt hơn một chút, giằng co mãi mà vẫn chưa thấy nhúc nhích.

Hai người đối đầu không ai chịu nhường ai, nhưng tay Trương Triết Hạn đã bắt đầu có dấu hiệu yếu thế, bị Cung Tuấn đè có phần nghiêng sang một chút.

"Đêm nay tôi nắm chắc một suất nằm trên giường anh rồi nhé." Khoé môi Cung Tuấn nhếch lên, trán đã đổ mồ hôi nhưng vô cùng khoái chí, dùng hết sức tăng lực độ trên tay áp đảo đối phương.

Trương Triết Hạn nghiến răng không cam lòng chịu thua, đầu óc linh hoạt lại nghĩ ra biện pháp. Do đầu hai người hiện tại đang áp nhau khá sát nên chỉ cần anh rướn người lên một cái là đụng được đến trán đối phương.

"Nhãi ranh đừng có mừng vội." Nói xong anh lập tức chu môi hôn hai cái lên trán có một tầng mồ hôi mỏng của Cung Tuấn làm hắn giật mình. Nhân cơ hội đối thủ mất tập trung anh liền tận dụng thời cơ đem tình thế đảo ngược trở lại.

"Anh đây rõ ràng là chơi xấu còn gì?" Cung Tuấn bị đôi môi mềm của đối phương bất ngờ hôn đến làm cho run tay, không cam lòng nhăn mày nhìn anh.

"Cái đó là chiến thuật của tôi chứ chơi xấu hồi nào." Nói xong anh liền hôn lên hai cái liên tiếp trên má đối phương rồi nhân cơ hội chiếm thế thượng phong đè tay Cung Tuấn khiến hắn sắp thua đến nơi.

Cung Tuấn tặc lưỡi, đưa tay còn lại lên đẩy má đối phương ra, ngăn cản bản thân tiếp xúc với thứ cảm giác mềm mại làm người điên đảo tâm trí.

"Anh mau né ra chỗ khác, muốn dùng cách này để tôi phân tâm thì hơi xem thường tôi rồi."

Trương Triết Hạn phải né ra thì cánh tay của chính mình lại bị Cung Tuấn áp đảo, cảm thấy bản thân chẳng còn gì để mất nên đành quyết định chơi lớn.

"Cung Tuấn, Tuấn Tuấn..."

Nghe giọng nói mềm mại dễ nghe lại còn cố tình mị hoặc của đối phương cứ quay quẩn bên tai làm Cung Tuấn không muốn rung rinh chính là không được, mặc dù tâm tư đã rối bời như tơ vò nhưng vẫn giữ vững phong độ gia tăng lực trên cánh tay muốn ngay lập tức chiến thắng để thoát khỏi thứ tra tấn kinh người này.

"Tôi thắng xong nhất định cho anh biết tay."

"Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn, bảo bối." Trương Triết Hạn liên mồm nói lời trêu chọc, nhìn bản thân sắp thua thì lại càng thêm gấp gáp, lời ngọt ngào thế nào cũng dám phun ra.

"Lão Cung..."

Anh vừa dứt xong tiếng gọi trên thì cuộc chiến cam go nãy giờ lập tức kết thúc phân được người thua cuộc. Nhưng người thua không phải là Trương Triết Hạn đang chịu yếu thế mà ngược lại là Cung Tuấn vốn đang áp đảo.

"Anh vừa nói cái gì?" Cung Tuấn cả người rạo rực bị giọng nói nỉ non của Trương Triết Hạn làm cho giật mình, vừa ngước lên nhìn đã ngay lập tức bị tay đối phương đè xuống.

"Thấy chưa tôi thắng rồi, đêm nay cậu đừng có bén mảng vào phòng tôi." Trương Triết Hạn sau khi giở xong thủ đoạn thì giành được chiến thắng lập tức vui đến cười không ngậm miệng được, mặt nhỏ kiêu ngạo nhếch mày nhìn vẻ mặt bị trêu chọc đến ngây ngốc của đối phương.

"Anh giở đủ trò như thế tôi không thua mới là lạ, lần này không tính, chúng ta chơi lại." Cung Tuấn nhìn gương mặt kia tươi cười mà trong lòng tức đến không làm gì được.

"Không muốn chơi nữa, kết quả đã định xong rồi, tôi đi ngủ đây." Thắng xong Trương Triết Hạn liền khoái chí phủi mông đứng dậy, mặc kệ cho đối phương đang cay cú đến thế nào.

"Anh tưởng mình dễ thoát như thế à?" Cung Tuấn lập tức đứng lên đuổi theo, hai tay nhẹ nhàng bế người lên đặt xuống sofa.

"Chơi ăn gian như thế sao mà tính được, phải phạt." Nói xong hắn lập tức cúi đầu xuống gặm lấy mảnh da thịt trắng hồng ngay cổ của đối phương, khiến anh bị nhột đến liên tục lắc lư.

"Mau bỏ ra coi, tôi chơi ăn gian hồi nào? Rõ ràng là tôi chỉ thuận miệng nói có mấy câu mà cậu đã tự mình chịu thua thì trách ai được." Anh bị đối phương cọ đến nổi da gà, miệng lưỡi ngoan cố không chịu nhận sai.

Cung Tuấn nhìn anh ra sức lắc lư mà lực tay ghìm chặt người lại càng thêm mạnh bạo, mặt đối mặt bị biểu cảm lém lỉnh kia làm cho say mê.

"Anh vì muốn thắng mà bất chấp thủ đoạn thế à? Nếu đã có gan gọi tôi là chồng thì nên chịu hậu quả đi!"

"Tôi gọi cậu là chồng khi nào? Cậu họ Cung thì tôi chỉ gọi lão Cung thôi, đó là do tâm mình tự có quỷ nghe lầm còn trách ai được." Trương Triết Hạn nghiêng đầu, khuôn miệng tinh tế ra sức cãi lý.

Chịu sự ngang ngược của đối phương thời gian dài khiến Cung Tuấn đã tự mình nảy sinh ra cách đối phó, mặt dày quen thói hất cằm thách thức.

"Anh có gan thì gọi lần nữa xem."

Trương Triết Hạn gương mặt trêu ngươi càng bị thách thức thì lại càng muốn làm, miệng từ từ chậm rãi gọi từng tiếng vô cùng rõ ràng.

"Lão Cung, lão Cung, lão Cung..."

Từng tiếng gọi của đối phương đều giống như vô vàn cái móng mèo cào lên mọi góc trên trái tim hắn, khiến tâm tình vốn ngứa ngáy nay lại càng không nhịn được mà bùng nổ. Cung Tuấn lập tức cúi xuống ngậm lấy đôi môi đối phương, ra sức chặn hết mấy tiếng kêu mê người chôn sâu vào đầu lưỡi.

Môi lưỡi đột nhiên bị đối phương chiếm lấy làm Trương Triết Hạn có chút bất ngờ nhưng cũng rất nhanh đã đáp lại, cánh tay mềm nhũn ôm lấy cổ người phía trên kéo gần thêm khoảng cách của cả hai. Đôi bên cùng nhau quấn quýt đến khi tưởng chừng bản thân sắp tắt thở đến nơi thì mới miễn cưỡng chịu rời đi, Cung Tuấn ở phía trên nhìn đến người bên dưới đã bị hôn đến vành tai ửng đỏ, mắt phong tình mê man ánh nước mà không giấu nổi yêu chiều trên gương mặt.

"Đêm nay phải cho tôi vào phòng đấy nhé, không thì tôi hôn chết anh."

"Không cho." Trương Triết Hạn luồn tay vào tóc hắn khẽ vuốt ve, đôi môi bị hôn đến sưng tấy vẫn chưa chịu khuất phục.

"Cứng miệng!" Nói xong thì Cung Tuấn lại tiếp tục lao vào mảnh đất nóng bỏng mê người kia, môi lưỡi dây dưa đến không biết bao giờ mới kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com