Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Khuất sau màn mưa tầm tã mờ mịt đến chẳng thấy lối về có một bóng người ngồi với biểu cảm trông có vẻ vô cùng thống khổ, hắn ta vươn tay ra không ngừng gọi tên Trương Triết Hạn, từng tiếng gọi của người nọ phát ra đều như dùng hết sức lực để thốt lên. Anh bị tiếng gọi kia làm cho đầu óc quay cuồng, chân tay nặng trĩu muốn nhanh chóng chạy đến bên đối phương mà chẳng tài nào di chuyển được, giống như đã bị thứ kinh khủng nào đó ghìm giữ lại. Tiếng gọi ấy vọng đến càng tha thiết lại càng tuyệt vọng, đợi đến khi người phát ra âm thanh sức cùng lực kiệt nhắm mắt xuôi tay thì mới chịu kết thúc, bóng người nọ trong màn mưa dày đặc cứ thế mà tan biến khiến anh đang bị xiềng xích giam lại phải thống khổ đến khóc nấc.

"Cung Tuấn!" Trương Triết Hạn giật mình mở mắt dậy, miệng hét lớn gọi ra cái tên quen thuộc. Anh ngước nhìn trần nhà trắng xoá với mùi thuốc sát trùng nồng nặc liền nhận ra tất cả cảm giác nghẹn uất vừa rồi đều là mơ mà không khỏi thở phào, nhưng chưa đầy 2 giây thì lại lập tức nhớ đến gì đó mà điên cuồng chống người ngồi dậy.

Bác sĩ cùng y tá nãy giờ vẫn quan sát anh thấy người còn đang bị thương đã đột ngột bật dậy thì lập tức hoảng hốt giữ lại.

"Thai nhi trong bụng anh vừa trải qua chấn động bây giờ còn phải cẩn thận quan sát, chúng tôi khuyên anh ngay lúc này đừng nên cử động mạnh."

Đầu Trương Triết Hạn hiện tại đã đau như búa bổ, nghe bác sĩ nói vậy thì mới tự ý thức được hành động của mình, ánh mắt ngập tràn lo lắng nhưng cũng miễn cưỡng từ từ tựa lưng lại vào thành giường.

"Con tôi không sao chứ bác sĩ?"

"Thai nhi còn nhỏ bị chấn động do vận động với cường độ quá cao nên suýt nữa không giữ được. Nhưng anh yên tâm, tình hình hiện giờ đã ổn định hơn không ít, nếu chuyên tâm tịnh dưỡng thì có thể bảo đảm đứa bé hoàn toàn bình an đến lúc chào đời." Bác sĩ một tay cho vào túi áo, giọng điềm tĩnh đều đều tiếp tục nói.

"Trên người anh hiện giờ ngoài những chỗ bị bầm thì các vết thương khác đều là ngoài da không quá nghiêm trọng, nhưng cũng đừng chủ quan cẩn thận vẫn hơn. Lát nữa sẽ có y tá đưa thuốc đến cho anh, chú ý nghỉ ngơi sẽ mau bình phục."

Trương Triết Hạn gật đầu với lời bác sĩ nói, tay khẽ xoa xoa lên phần bụng dưới hơi nhô lên của mình, cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn chưa đánh mất bảo bối quý giá này. Nhưng anh lo cho cục thịt nhỏ trong bụng một thì lại lo cho người bên ngoài mười, nhớ đến bộ dạng máu chảy đầm đìa của đối phương thì không khỏi đau xót, vội vàng níu y tá lại hỏi.

"Cho hỏi người được đưa đến đây cùng tôi bây giờ đang ở đâu? Người kia hiện tại như thế nào rồi, vết thương có nghiêm trọng lắm không?"

Anh hỏi một mạch làm nữ y tá hơi đờ người, cô suy nghĩ một chút rồi mới từ từ cẩn thận trả lời.

"Lúc anh được đưa đến đây chỉ có một mình thôi, bên cạnh không có bệnh nhân nào khác. Có phải là anh nhầm lẫn điều gì rồi không?"

Nghe đến đây Trương Triết Hạn lập tức ngây ngốc, có chút không tin với lời y tá nói, thắc mắc sao được đưa đến lại chỉ có mình anh còn Cung Tuấn đâu, cậu ta cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Đang định hỏi lại người trước mặt mình một lần nữa thì từ ngoài cửa đã có hai người mặc áo đen đầu tóc vẫn còn ướt sũng đi vào, thấy anh đã tỉnh thì không khỏi càng thêm gấp gáp.

"Anh Trương, anh tỉnh rồi." Một người trong số họ nhanh chóng tiến tới bên cạnh giường, nhìn nét mặt trắng bệch của anh mà không khỏi có chút e dè.

"Cung Tuấn đâu? Cậu ta đã xảy ra chuyện gì sao lại không được đưa vào bệnh viện cùng tôi?" Giọng Trương Triết Hạn nhận ra ngữ điệu tuy có chút lạnh nhạt nhưng đã mơ hồ trở nên run rẫy, ánh mắt đỏ ngầu nhìn vào hai người bộ dạng tàn tạ trước mặt có chút chờ mong.

"Lúc anh rơi xuống nước thì anh Cung đã bất chấp nhảy xuống cứu, đến khi em chạy đến thì chỉ thấy có mỗi mình anh đã bất tỉnh. Sau đó chúng em có thay phiên nhau lặn xuống xem thử nhưng mấy lần vẫn không tìm thấy người, mưa càng lúc càng lớn đoán chừng anh Cung đã bị sóng đánh trôi đi mất." Người nọ cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt bi thương ngập tràn của anh, từ đầu đến chân không chỗ nào là không ướt chứng minh cho chuyện bản thân đã tận lực vật lộn trong cơn mưa lớn vừa rồi đến thế nào.

Nghe xong thông tin mà đối phương vừa nói đã khiến đầu Trương Triết Hạn như muốn nổ tung, bàn tay vẫn còn cắm kim truyền dịch nay đã bấu vào chăn đến trắng bệch, cảm giác lạnh lẽo cùng run rẫy từ tận xương tuỷ lại ập đến. Anh thất thần nhìn xuống mảng giường trắng xoá, đầu óc đau nhức chẳng dám tin mọi chuyện cứ thế mà ngang nhiên xảy ra, lồng ngực vẫn đều đều hô hấp nhưng thực chất đã thở không nổi, cảm xúc nghẹn đắng chèn vào cổ họng khiến bản thân đau đến chẳng cử động nổi tay chân.

"Bọn em đã cử người tiếp tục tìm kiếm rồi, trời hiện tại vẫn còn đang mưa nên việc thực hiện rất khó khăn, nếu có tin tức gì mới thì họ sẽ lập tức báo cho chúng ta biết." Lúc nói ra điều này thì tự trong tâm người nọ cũng rất lo lắng, nắm tay siết chặt lại để tự mình điều chỉnh cảm xúc.

"Được rồi, các cậu về đi! Tôi tự mình lo không có vấn đề gì." Trương Triết Hạn giọng trở nên thều thào, phất tay kêu hai người bọn họ ra ngoài.

"Anh..." Một người trong số họ thấy dáng vẻ của Trương Triết Hạn liền không yên tâm, lúc bước ra khỏi cửa còn quay đầu lại định hỏi anh có cần gì không thì rất nhanh đã bị chặn lại.

"Ra ngoài!" Ngữ điệu của anh không dữ dội mang ý doạ nạt như thường ngày, mà lại lạnh nhạt đến đau xót tâm can giống như toàn bộ linh hồn của người nọ đã được rút cạn, bỏ lại cái xác với vết thương lâu năm lại bắt đầu rỉ máu.

Sau khi trong căn phòng bệnh chỉ còn lại một mình mình thì Trương Triết Hạn mới thật sự tự đối diện với nỗi đau của chính bản thân. Anh ngước vành mắt đỏ hoe nhìn ra ngoài ô cửa sổ vẫn còn mưa không ngớt nhưng đã ẩn hiện chút tia sáng của ngày mới mà không khỏi cảm thấy quặn thắt trong tâm can, hình ảnh Cung Tuấn với gương mặt trắng bệch lại hiện về nơi tâm trí.

Trương Triết Hạn đặt tay lên phần bụng của chính mình, thống khổ trong lòng không biết bao giờ đã càng tăng lên gấp bội. Anh tự trách bản thân mình vô dụng đến cả người mà bản thân muốn bảo vệ chu toàn cũng không có khả năng hoàn thành được, tận cả sinh linh bé bỏng vẫn còn nằm trong bụng cũng suýt tự mình đánh mất. Nghĩ đến người kia đã hai lần vì bảo vệ chính mình mà đặt chân vào cánh cửa của tử thần, tình trạng hiện giờ còn đang lênh đênh ở mặt biển nào cũng không rõ tung tích khiến anh vốn đã chẳng chịu nổi nay lại càng thêm tự trách, trái tim đau như dao cắt lúc này lại không tài nào yên ổn mà tự cứa thêm vào nó một nhát  sâu gấp bội nhằm trừng phạt bản thân.

Trên gương mặt trắng không chút sức sống đã chảy dài giọt lệ nóng rát bi thương, anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tựa lưng vào đầu giường không thay đổi. Chẳng biết qua bao lâu từ lúc trời vẫn còn mưa tầm tã đến tận khi tạnh dần rồi dừng hẳn thì tia sáng chói loà đầu tiên mới có cơ hội chiếu vào ô cửa sổ, nó rọi lên gương mặt đã khóc đến đơ cứng làm người ta nhìn qua chẳng còn nhận ra vui buồn của anh. Gương mặt ấy rất lạnh nhạt, lạnh đến mức làm người ta tưởng rằng người nọ chỉ đơn giản là đang điềm nhiên hưởng thụ chứ chẳng phải chịu qua bất cứ khổ đau gì. Tuy nhiên nhờ vào từng giọt lệ lã chã liên tục tuôn trào từ đáy mắt đẹp đẽ mới khiến cảnh tượng ấy có thêm phần bi thương, nhưng cũng không chối được vẻ thanh thoát đẹp tựa một bức tranh quý giá chất chứa nhiều câu chuyện khi nghe đến làm người ta phải xót xa của nó.

1 tuần, 2 tuần rồi 3 tuần trôi qua kể từ khi Cung Tuấn mất tích, tất cả tin tức về hắn cứ thế mà dần dần biến mất, một chút dấu vết còn xót lại cũng chẳng tìm được giống như trên đời kể từ ngày hôm đó đã chẳng còn người nào có cái tên như vậy. Sau khi từ bệnh viện trở về nhà Trương Triết Hạn một lúc càng điên cuồng đâm đầu vào việc tìm kiếm tung tích của đối phương, từng mảnh đất, góc đường đều được anh huy động người đi thăm hỏi. Kể cả mặt biển bao la rộng lớn cũng chẳng khi nào là không có thợ lặn cật lực tìm kiếm, thời gian trải qua càng dài thì hi vọng tìm thấy người sống sót trở về lại càng ít thế mà anh vẫn không có ý định bỏ cuộc.

Ngày ngày trôi qua đối với Trương Triết Hạn lại chính là một cuộc chạy đua, nếu không phải điên cuồng tìm kiếm đầu xỏ sau lưng chỉ huy đám người truy sát bọn họ thì chính là thăm hỏi tin tức về Cung Tuấn. Mỗi khi nghe cuộc gọi nói tìm thấy dấu vết của đối phương, nhưng khi đến nơi lại chẳng phải thứ cần tìm lại khiến anh lâm vào một trận tuyệt vọng không nói nên lời. Anh chẳng còn tâm trí đâu mà để tâm mọi thứ khác, ngày thì điên cuồng lao vào một mớ thông tin điều tra hỗn độn, còn đêm đến thì lại trằn trọc không ngủ nổi, lúc mệt đến ngất đi thì may ra còn có thể miễn cưỡng chợp mắt được vài tiếng rồi lại giật mình tỉnh dậy.

Tuy tự mình giày vò bản thân là thế nhưng anh đối với việc chăm sóc cho đứa bé trong bụng vẫn là một mực chú tâm, lúc cần nghỉ ngơi thì sẽ tự ép mình đi ngủ, ba bữa trong một ngày dù không có tâm trạng thiết tha đụng đến nhưng cũng cố sức nuốt vào, giống như một bộ máy có chu kỳ được lặp đi lặp lại, tuy làm việc nhưng không hề mang chút cảm xúc hay suy nghĩ. Anh cứ thế mang trong mình bộ dạng như cái xác không hồn, cô độc tự đắm chìm bản thân trong thứ đau thương ăn mòn cơ thể đến làm cho người nhìn phải mơ hồ tưởng rằng sự tồn tại của người nọ ngày càng mờ nhạt, giống như ảo ảnh mà bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com