Chương 45
Sau khi mua đồ xong Trương Triết Hạn liền nhanh chóng tính tiền rồi đặt Niệm Niệm ra ngồi xuống băng ghế ở bên ngoài, giúp nhóc con kiểm tra vết thương.
"Ui!" Chỗ vết thương bị trầy chạm đến thuốc sát trùng làm gương mặt nhỏ vì bị rát mà phải nhăn nhúm lại định rút chân ra.
Anh kéo cái chân nhỏ đang có ý định chạy trốn kia trở về, giọng dịu dàng trấn an gương mặt nhỏ thả lỏng ra.
"Ngoan, cố chịu một chút nữa sẽ hết."
"Con cố chịu xong ba mua kem cho con được không?" Niệm Niệm nhăn mày để chân cho anh tiếp tục xử lý, đầu óc liếm lỉnh lại đòi ra điều kiện.
"Trước khi ra khỏi nhà rõ ràng đã cho con ăn rồi mà, bây giờ còn ăn nữa đến lúc sâu răng thì đừng có trách." Trương Triết Hạn nhanh chóng xử lý vết thương nhỏ trên đầu gối của nhóc con rồi ngước lên nhìn gương mặt đầy nét ngây ngô, khẽ đưa tay vỗ lên cái mũi nhỏ một cái cảnh cáo.
"Niệm Niệm muốn ăn vị dưa lưới." Nhóc con khịt mũi rồi dõi mắt nhìn theo bóng lưng Trương Triết Hạn đã quay trở lại vào cửa hàng tiện lợi, chỉ cách một tấm kính ra hiệu cho anh.
Nhìn đôi mắt lấp lánh mong chờ bên ngoài mà anh không khỏi phì cười, mở tủ đựng kem ra tìm một hộp vị dưa lưới, rất may trong thùng lúc này chỉ còn duy nhất một hộp. Trương Triết Hạn vừa đưa tay định lấy đã đụng phải một bàn tay khác cũng đang định lấy nó, ngước lên thì lại nhìn thấy là người che kín khuôn mặt khi nãy đã nhặt đồ giúp anh.
"Thật ngại quá, con trai tôi nó rất thích ăn vị dưa lưới nhưng mà bây giờ chỉ còn có một hộp nên anh có thể vui lòng nhường lại cho tôi không?" Trương Triết Hạn không tài nào nhìn ra rõ ràng gương mặt người nọ, chỉ từ vùng da cổ lộ ra khỏi áo khoác dầy mới vô tình thấy được một đuôi vết sẹo lâu ngày, đoán chừng vết thương trước đây cũng từng rất nghiêm trọng. Anh dùng thái độ hoà nhã để hỏi xin người này nhường lại hộp kem duy nhất còn xót lại, thấy người mãi vẫn không trả lời nên phải tiếp tục lên tiếng.
"Anh có thể nhường lại cho tôi được không?"
Người nọ nghe anh nói mà không trả lời, dáng người cao lớn nhưng luôn khẽ cúi đầu né đi ánh mắt của đối phương. Trương Triết Hạn đợi một hồi nữa cũng không nghe thấy câu đáp lại, định lên tiếng nói lần cuối nhưng đã thấy người nọ rời đi mất.
Người nọ cả người mặc quần áo tối màu rộng hơn so với kích cỡ thật làm người ta chẳng nhận ra hình dáng gầy ốm thế nào, hắn mua chút đồ rồi nhanh chóng tính tiền sau đó lập tức đi mất. Lúc anh cầm hộp kem ra đưa cho Niệm Niệm mà không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chăm chú nhìn theo hướng người kia đã đi.
"Ba nhìn gì vậy?" Niệm Niệm chân không chạm đất đong đưa trên băng ghế, miệng nhanh chóng ngậm một muỗng kem rồi hướng mắt lên nhìn Trương Triết Hạn.
"Không có gì, ba chỉ cảm thấy người này rất lạ thôi." Anh nghe nhóc con nói thì không nhìn nữa, đôi mắt nheo lại nựng cái má tròn như bánh bao của tiểu quỷ nhà mình.
"Người đó ban ngày lại bịt kín như vậy có phải là mấy kẻ xấu mà ba hay nói sẽ bắt cóc trẻ con không?" Miếng kem vị dưa lưới mà nhóc con vẫn chưa nuốt hết còn dính bên ngoài mép, nó nhìn biểu cảm của anh mà không khỏi lo lắng.
"Cũng không biết chắc được, tốt nhất con đừng chạy lung tung nữa thì sẽ an toàn." Anh khẽ cười trấn an gương mặt nhỏ biểu hiện nét lo lắng hệt như ông cụ non.
Đậu Đậu nãy giờ vẫn nằm im dưới băng ghế hưởng thụ mà đung đưa cái đuôi lúc này lại đột nhiên rên lên ư ử. Trương Triết Hạn lập tức nhìn qua thì đã thấy trên cái mõm trắng của cún con từ lúc nào đã xuất hiện thêm ba vết cào, hung thủ là chú mèo trắng nãy giờ vẫn yên ổn nằm sưởi nắng trên ghế.
Niệm Niệm nhìn chú mèo vẫn luôn nằm bên cạnh mình nay đã nhảy xuống, lông trắng dựng đứng nhìn cún con vẫn luôn ngây ngốc nằm đó rồi tiếp tục lộ móng vuốt ra cào thêm một cái.
"Ba ơi nó bị làm sao vậy?"
Trương Triết Hạn thấy vậy liền nhanh chóng tháo dây đang cột dưới băng ghế kéo Đậu Đậu ra chỗ khác để né đi chú mèo trắng đang nổi giận. Anh một tay dẫn chó, một tay ôm luôn cả Niệm Niệm lên vì sợ nhóc con bị mèo cào trúng.
"Chắc đây là mèo hoang rồi, cẩn thận một chút kẻo nó cào trúng con bây giờ."
Đậu Đậu tuy bị mèo cào hai cái trên mặt mà vẫn không hề có ý định từ bỏ, đuôi ngoe nguẩy nhè nhẹ còn muốn tiến lại.
"Đậu Đậu mau đi thôi, còn bước tới làm gì, bị cào chưa đủ à?" Trương Triết Hạn níu cục bông trắng tinh lại, ngăn cho nó đừng có tiếp tục ngốc nghếch mà chạy đến. Chật vật một hồi thì cún con mới cụp đuôi, ủ rũ để anh kéo đi.
"Lát nữa chúng ta đi sở thú được không?" Niệm Niệm đã nhanh chóng ăn hết hộp kem trên tay, môi còn bóng nhẫy mang theo mùi sữa hôn lên má anh.
Trương Triết Hạn sau khi sinh con đã quyết định rút khỏi giới giải trí để chuyên tâm thay Cung Tuấn quản lý Tô Triệt, cũng như có thêm thời gian chăm sóc và đưa nhóc con đi chơi nhiều hơn. Lúc đầu anh còn có chút luyến tiếc, nhưng sau khi nhìn thấy Niệm Niệm mỗi khi đến cuối tuần lại vui vẻ hồn nhiên cùng mình đi chơi thì bao nhiêu muộn phiền cũng tan biến, cảm thấy tất cả mọi thứ bản thân bỏ ra đều là hoàn toàn đáng giá. Sau khi nhận một nụ hôn từ đôi môi nhỏ bé xong anh cũng xoay qua hôn lại trên cái má mềm kia một cái, ánh mắt ngập tràn tình thương dịu dàng.
"Tuần trước đã đi sở thú rồi còn không chán sao, không định đi chỗ khác à?"
"Không chán, con muốn đi xem voi với hổ." Niệm Niệm hai tay ôm chầm lấy cổ Trương Triết Hạn, thân thiết áp đầu mình dính sát lại đầu anh.
"Được, bây giờ về nhà lấy xe rồi chúng ta đi xem voi với hổ."
"Niệm Niệm yêu ba nhất." Vừa nói xong nhóc con liền nhanh chóng hôn thêm một cái vào má bên kia của anh, bộ dạng hồn nhiên phấn khởi đến làm người ta phải bật cười.
Trương Triết Hạn nhìn sở thích dính người của nhóc con liền nhớ đến người kia, tính đến tính lui thì cũng đã hơn 4 năm trôi qua, con của hai người cũng đã lớn đến chạy nhảy tung tăng nhưng người thì vẫn chưa có lấy một chút tin tức. Nghĩ đến đây anh bất chợt lại thấy chạnh lòng, tự nhìn bàn tay với ngón áp út đã sớm trống rỗng vì đánh mất chiếc nhẫn của bản thân mà không khỏi tiếc nuối.
Nhận ra được tiếng thở dài của anh Niệm Niệm tức thì ngẩng đầu lên, ngũ quan gương mặt giống y hệt Trương Triết Hạn nhưng duy chỉ có đôi mắt cún con trong veo là di truyền từ ai kia. Nhóc con bĩu môi, không vừa lòng mà ôm lấy mặt anh rồi hôn thêm một cái nữa.
"Ba có chuyện gì buồn sao?"
"Niệm Niệm ngoan, ba không sao." Anh mỉm cười hiền từ dịu dàng xoa cái đầu tóc hơi rối của đứa nhỏ trong lòng, vẻ mặt trở nên bình thản để trấn an nhóc con.
"Nếu có chuyện gì buồn thì có thể nói với Niệm Niệm, con sẽ chia sẻ với ba."
Nhìn điệu bộ cố ra vẻ người lớn của nhóc con trước mặt mà Trương Triết Hạn không khỏi được an ủi trong lòng, ý cười trên môi càng lúc càng đậm đưa tay nhẹ nhàng bóp gương mặt nhỏ trắng hồng lên cưng nựng.
"Là ai đã dạy con mấy câu nghe như ông cụ 80 tuổi vậy hả cục thịt nhỏ?"
"Cô giáo hôm qua đã dạy con như thế, bảo là nếu gặp ai đang buồn thì phải quan tâm, chia sẻ rồi trò chuyện với họ. Niệm Niệm làm vậy là không đúng lời cô dạy sao?" Nhóc con mặt bị bóp lại cho môi hồng chu lên, hơi chút khó khăn nhưng vẫn nói được một câu liên tiếp.
"Đúng, rất đúng! Niệm Niệm của ba rất ngoan nên hôm nay thưởng cho con thêm một vòng đi đu quay được không?"
"Dạ được." Mặt Niệm Niệm sau khi được anh bỏ tay ra liền nhanh chóng cười híp mắt rồi lại theo thói quen vùi vào cổ anh mà sung sướng cọ cọ.
Trương Triết Hạn đưa nhóc con đi chơi cả ngày, lúc về còn tiện đường ghé qua một nhà hàng ăn nốt bữa tối rồi mới trở về. Lúc cả hai người đi đến gần cửa vào toà nhà thì đã là 6 giờ, trời cũng tối đi hẳn. Anh một tay dắt theo Đậu Đậu, còn bên còn lại thì ôm nhóc con chơi cả ngày đã sớm thấm mệt lim lim mắt muốn ngủ trên vai.
Vì khu anh ở là nơi trung tâm trong thành phố nên dù lúc tối trời thì ánh đèn đường vẫn sáng trưng, người đi qua đi lại không ngớt. Lúc chuẩn bị tiến vào cửa chính của toà nhà thì anh đã bị một bóng dáng mặc đồ tối màu gặp lúc sáng ở cửa hàng tiện lợi thu hút, người nọ đứng ở hàng cây kế bên lối vào, mũi giày thể thao khẽ đè lên mấy chiếc lá dưới chân trông như đang bối rối chờ đợi ai.
Trương Triết Hạn ngay từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy người này vừa kỳ lạ lại có cảm giác quen thuộc, thấy bóng lưng ấy từ xa mà trong tim lại vô thức nhảy lên một nhịp, không biết vì sao lại muốn đứng chôn chân nhìn lâu hơn một chút. Người nọ cũng giống như cảm nhận được có người nhìn mình, chân bên dưới ngừng lại động tác nghiền nát chiếc lá mà quay người lại, vẫn là cái nón và chiếc khẩu trang che kín mặt khiến người ta nhìn không rõ ngũ quan nhưng mơ hồ lại đem đến cảm giác thân quen đến lạ kỳ.
Đối phương bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn chính mình thì dường như có chút chần chừ, tay chân luống cuống chậm rãi bước đến gần. Trương Triết Hạn nhìn người nọ dường như có chủ ý tiến lại về phía mình thì vô tình nảy sinh cảnh giác, cánh tay ôm lấp Niệm Niệm siết chặt thêm một chút.
"Cậu là?" Anh nhìn người nọ đã bước đến khoảng cách chỉ còn bằng một sải tay thì đột nhiên có chút sợ hãi bước lùi chân về, cố gắng cúi đầu nhìn rõ ánh mắt vẫn luôn lẫn tránh của đối phương.
Người nọ thấy anh lùi về liền lập tức lúng túng dừng bước chân đang định tiến tới của chính mình, đôi mắt sau lớp vỏ bọc dày cuối cùng cũng chịu ngước lên trực tiếp đối diện với người trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com