Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Trương Triết Hạn đối diện đôi mắt của đối phương xong tức thì liền rùng mình, bàn tay đang bế Niệm Niệm bỗng chốc phát run, khó khăn lắm mới có thể gồng mình trụ vững.

"Cung Tuấn, là cậu?" Môi anh khô khốc phát ra cái tên quen thuộc mà đã rất lâu bản thân chưa được trực tiếp gọi ra, trái tim đang điềm nhiên bỗng chốc đập nhanh hơn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Người nọ nhìn thấy biểu cảm của anh thì đôi mắt núp sau lớp khẩu trang đã hiện lên chút tia sáng như cầu vồng xuất hiện khi mưa tạnh. Hắn tuy rất muốn bước đến nhưng vẫn còn vướng bận điều gì lại không thực hiện, tay nhanh chóng tháo khẩu trang lộ ra gương mặt bấy lâu nay Trương Triết Hạn chôn sâu trong tim.

Anh nhìn gương mặt ngũ quan hài hoà tuy so với trước kia thì nước da đã tối màu đi hơn một chút, nhưng mọi thứ khác đều không hề thay đổi. Môi anh lúc này đã khô khốc, biết bao nhiêu lời mà trong suốt những năm qua chất chứa trong phút chốc này đều nghẹn ứ, chẳng tài nào thốt ra nổi. Khoảnh khắc này anh đã chờ quá lâu, lâu đến cả lúc ngủ cũng phải mơ thấy. Trương Triết Hạn bước tới đưa tay lên khẽ vuốt ve đường nét khuôn mặt mà ngày nào bản thân cũng mong nhớ, khoé mắt bỗng chốc cay cay không biết là vì sao.

"Cuối cùng tôi cũng đợi được cậu rồi."  Nói xong anh liền áp môi mình lên môi đối phương, đem hết tâm tư trong thời gian qua gửi gắm trong cái chạm mềm mại đến nhũn lòng này.

Cung Tuấn bị đối phương đột ngột tiến đến chạm lên môi mà không giấu nổi hoảng hốt, nhìn gương mặt duy nhất bản thân trong thời gian qua còn nhớ được mà không khỏi có chút run sợ. Trương Triết Hạn hôn một cái nhẹ rồi nhanh chóng buông ra, đôi mắt anh sáng đến kinh người soi thẳng vào tâm trí hắn.

Cảm xúc trong lòng anh lúc đã chẳng còn gì có thể ngăn cản mà ngay lập tức tràn ra như sóng dữ, bàn tay đặt trên gương mặt đối phương lại khẽ vuốt một cái, ngẩng đầu muốn tiếp tục hôn lên nhưng đã bị tránh đi.

Cung Tuấn ánh mắt dần trở nên mờ mịt, đối với hành động đường đột vừa rồi của người đối diện nhất thời không quen, lùi lại một bước né đi bàn tay đang đặt trên mặt mình.

"Xin lỗi..."

Trương Triết Hạn triệt để đờ người, khó tin mà nhìn vào biểu cảm lạnh nhạt của người đối diện. Trái tim bao năm phủ kín bi thương của anh nhất thời lại cảm thấy đau thêm lần nữa.

"Ba..." Lúc này thì Niệm Niệm đang gục đầu ngủ trên vai Trương Triết Hạn đã lờ mờ tỉnh dậy, bàn tay bé bé đưa lên dụi mắt cất giọng non nớt gọi anh.

Trương Triết Hạn nhìn bàn tay bản thân lúc nãy đã bị đẩy ra trong mắt tránh không nổi dâng lên bi thương, anh khẽ vỗ lưng Niệm Niệm nhưng mắt vẫn không rời khỏi gương mặt đang đứng đối diện mình.

"Niệm Niệm ngoan, ba ở đây."

"Tôi nghĩ chúng ta nên tìm nơi khác để nói chuyện." Cung Tuấn nhìn sang cái đầu nhỏ vừa được vỗ về đã nhanh chóng tiếp tục gục xuống vai đối phương để thiếp đi mà nét hoang mang trong mắt lại nhiều thêm một chút.

Trương Triết Hạn không nói gì mà chỉ  gật đầu, bàn tay nắm dây dẫn Đậu Đậu lại siết chặt đến mang sắc thái trắng bệch, nỗi sợ không tên đã nhấn chìm hoàn toàn tâm trí anh hiện giờ.

Anh dẫn Cung Tuấn lên nhà, mở cửa trước tiên là kêu hắn ngồi lên sofa rồi lấy ra cốc nước sau đó mới đem Niệm Niệm đã ngủ say lên giường. Sau khi xong xuôi mọi chuyện thì hai người mới bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.

Cung Tuấn đã cởi nón kết ra, để lộ hoàn toàn tất cả đường nét anh tuấn bất phàm làm người nhìn dễ dàng mến mộ. Hắn lướt đôi mắt nhìn qua không gian xung quanh, cảm giác quen thuộc như đã từng ở đây thời gian dài khiến hắn phải chầm chầm nghiền ngẫm từng ngóc ngách đến tận khi tự mình say mê lúc nào không hay.

"Cậu thật sự là Cung Tuấn?" Trương Triết Hạn nhớ đến nét mờ mịt trong đôi mắt đối phương khi bản thân mình chạm lên môi hắn, lòng lo sợ chẳng tránh nổi nghi ngờ.

"Mấy năm trước tôi bị tai nạn may mắn sống sót trôi dạt vào một hòn đảo nhỏ, sau đó không biết vì sao lại bị một đám người truy sát khó khăn lắm mới trốn sang được Thái Lan, một thời gian dài không dám lộ mặt ra ngoài. Khi ấy tôi vì bị thương trong quá trình trốn chạy mà hôn mê cả năm trời, sau đó thì ký ức chỉ dừng lại ở giai đoạn từ lúc tôi bị tai nạn trôi dạt vào biển thôi." Cung Tuấn nhìn đôi mắt ngập tràn nghi ngờ của anh thì dáng vẻ lộ ra sự khẩn trương không cần thiết, miệng thì nhanh chóng nói ra việc mình đã trải qua tay thì lại lục trong túi quần lấy ra vài đồ vật.

"Đây là tất cả những gì sau khi tôi tỉnh dậy còn sót lại ở trên người."

Trương Triết Hạn nhìn đồ lấy ra ngoài một ít giấy tờ tuỳ thân như bằng lái và chứng minh thư thì còn có một chiếc nhẫn cưới cùng chiếc móc khoá hình con cua nhỏ màu đỏ đã phai màu đi phân nửa. Bàn tay anh run rẩy nhặt chiếc móc khoá lên, từ túi áo của chính mình cũng lấy ra một cái y hệt nhưng khác màu.

"Rốt cuộc thì bao năm qua cậu đã trải qua những chuyện gì?" Anh nghe một tràng thông tin mà đối phương nói ra lập tức trở nên vội vã, muốn biết cuối cùng trong những năm qua người này đã chịu những cực khổ lớn thế nào.

Cung Tuấn ánh mắt nhìn đến chiếc móc khoá cùng kiểu dáng với bản thân mà mang chút kinh ngạc, nghe anh hỏi vậy liền nhanh chóng nói tiếp.

"Sau đó tôi được một người phụ nữ gốc Hoa ở Thái Lan cưu mang, do làng tôi ở là ngôi làng dân tộc thiểu số lại còn rất nghèo nên không có điều kiện chữa trị cũng như tìm kiếm thân thế của mình. Tuy trong thời gian đó đoạn ký ức trước đây tôi không hề có chút ấn tượng gì nhưng mà thứ tôi nhớ được duy nhất là gương mặt của anh..."

"Tôi không nhớ anh tên gì, ở đâu, hay có mối quan hệ với tôi như thế nào, nhưng gương mặt của anh thì một lúc một rõ giống như...giống như anh là một người rất quan trọng với tôi vậy." Nói đến đây Cung Tuấn đã trở nên ngập ngừng, cẩn thận quan sát biến hoá trên gương mặt người nọ, cảm thấy lời mình nói có hơi chút quá phận sợ rằng bản thân sẽ làm đối phương khó chịu.

"Thế nên lúc cậu gặp tôi ở cửa hàng tiện lợi đã ngay lập tức có ấn tượng nên lúc nãy mới chờ ở trước cửa?" Trương Triết Hạn nghe hắn nói xong thì tất cả nghi ngờ cùng hoang mang trong lòng đã mất sạch, giờ đây trong ánh mắt chỉ chứa mỗi nhu tình mềm mại như nước.

"Lần này tôi đến đây tại vì người dì từng cưu mang tôi đang bị bệnh nặng, tôi giúp dì ấy tìm con trai trở về cho gia đình họ gặp nhau lần cuối. Tôi đã tìm được dự định chiều mai sẽ xuất phát, lúc nhìn thấy anh tôi do sợ qua hôm nay sẽ không có cơ hội gặp lại nên mới đi theo rồi chờ anh trở về." Cung Tuấn vừa nói, vừa đưa tay gãi đầu, nhớ lại bộ dạng ngại ngùng lo sợ của chính mình khi nhìn thấy đối phương.

Lúc ấy Cung Tuấn vừa thấy may mắn khi đã gặp được người vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ và những đoạn ký ức vụn vặt của chính mình nhưng cũng có chút mông lung, sợ rằng tất cả điều đó là do bản thân tự tưởng tượng ra chứ người nọ cùng anh vốn không hề quen biết. Từ sau khi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi hắn đã luôn đứng từ xa quan sát anh, nhìn đối phương cùng một đứa trẻ không xuất hiện trong ký ức của bản thân thân thiết vui đùa mà chẳng tránh nổi nghi hoặc trong lòng. Hắn nhìn anh lái xe đi ra từ bãi đổ xe của toà nhà thì đã kiên quyết đứng đợi, đợi mãi đến lúc trời tối cũng thấy được người trở về.

"Nếu chúng ta trước nay thật sự có quen biết thì phiền anh có thể nói cho tôi biết chút gì về thân phận của chính mình được không?" Hắn siết hai bàn tay vào cốc nước trên bàn, hồi hộp chờ mong được nghe kể về vấn đề mà bản thân đã vướng bận từ lâu.

"Chúng ta không những quen biết, mà còn rất thân là đằng khác..." Trương Triết Hạn khoé mắt đã suýt không kìm được mà để cảm xúc tuôn ra, nghe được người nọ trong những năm tháng dài dẳng kia trong tâm trí vẫn nhớ đến hình dáng của chính mình mà không khỏi xúc động. Giọng nói dễ nghe trở nên có chút run, anh từ từ nhìn vào đôi mắt trong suốt quen thuộc rồi mới chầm chậm đem từng chuyện, từng chuyện xảy ra từ trước đến nay kể ra cho Cung Tuấn nghe.

Hắn ngồi đối diện anh chăm chú nghe hết từng chi tiết một mà đối phương kể ra, biểu cảm từ bình thản rồi chuyển sang kinh ngạc cùng bi thương. Ngồi nghe không biết đến bao lâu thì những điều Trương Triết Hạn muốn kể mới kết thúc, anh thở dài nhìn về hướng cửa phòng mà lúc về bản thân đã đặt nhóc con còn ngủ say vào đó.

"Niệm Niệm chính là con trai của chúng ta, tên đầy đủ là Cung Dư Niệm.  Nó tuy nhìn qua thì giống tôi nhưng đôi mắt chính là cùng cậu một khuôn đúc ra, khi cười lại mang nét của cậu nhiều hơn."

Cung Tuấn tiếp nhận mớ thông tin đồ sộ trong đầu mà không tránh khỏi có chút khó nuốt, không ngờ rằng bản thân trước đó không chỉ từng kết hôn mà còn đã có một đứa con trai tròn 4 tuổi. Lúc này đôi mắt hắn ngước nhìn gương mặt đối phương đã có chút rõ ràng hơn, biết được anh chính là người mà trước đây bản thân đã yêu thương thì lớp phòng bị nãy giờ vẫn vững chắc đã bỏ xuống được phần nào, nhưng hiện tại thì cảm giác ngại ngùng lớn hơn lại đánh chiếm không gian xung quanh khiến cả hai bốn mắt nhìn nhau mà chẳng nói được câu nào.

Trương Triết Hạn biết người trước mặt đang chịu sự ngỡ ngàng đến thế nào, ánh mắt chăm chú chờ hắn tiêu hoá xong hết mớ thông tin vừa nghe rồi mới nhẹ nhàng nói tiếp.

"Bình an trở về là tốt rồi, những chuyện vẫn chưa nhớ được thì đừng cố nghĩ nữa, thời gian sau này còn dài cứ từ từ mà tiếp nhận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com