Chương 5
Nơi hai người đi đến chính là một bờ biển xinh đẹp ở Ý. Khi đến nơi thời gian cũng đã trễ, mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống mặt biển xanh ngắt trong veo làm nó óng ánh lên thứ ánh sáng huyền ảo như chốn thần tiên ghi trong sách cổ. Cảnh đẹp là thế nhưng Cung Tuấn cùng Trương Triết Hạn hiện giờ lại không có tâm trạng để thưởng thức, hai người họ đang hết sức căng thẳng để đôi co cùng tiếp tân của khu nghỉ dưỡng.
"Thật sự là không còn cách nào khác?" Trương Triết Hạn đặt tay lên cằm, ánh mắt chăm chú nhìn người tiếp tân làm cô lâm vào bối rối.
"Xin lỗi hai vị nhưng do phòng hai người đã đặt từ trước là phòng dành cho tình nhân nên bên chúng tôi không có sắp xếp khác. Và cũng do hiện tại đang vào thời gian đông khách nên các chỗ còn lại đã có người đặt hết cả rồi. Hai vị thông cảm quả thật là không còn cách nào khác." Tiếp tân nhìn vẻ mặt đang dần trở nên khó coi của hai vị khách trước mặt mình mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng vẫn ra dáng chuyên nghiệp nở nụ cười hoà nhã.
"Tuy nhiên hai vị có thể yên tâm giường trong phòng tình nhân của chúng tôi rất rộng nên hai người nằm vẫn vô cùng thoải mái."
Cung Tuấn nhìn sang Trương Triết Hạn mà không khỏi chán chường. Hắn cứ nghĩ đi sang đây sẽ thoát khỏi được việc đụng mặt với anh trong một thời gian để thoải mái bay nhảy nhưng nào ngờ lúc đến nơi lại xảy ra loại tình huống này, bây giờ muốn chạy đi cũng đã không kịp. Bao nhiêu tâm tình khó chịu đó Cung Tuấn đều đổ hết lên người tiếp tân trước mặt, đập bàn trừng mắt nhìn cô.
"Thứ tôi quan tâm không phải chuyện giường có lớn hay không mà thứ tôi muốn là ở hai phòng riêng biệt, cô nghe có hiểu hay không?"
Tiếp tân nghe hắn nói xong thì biết mình đã nghĩ sai, thái độ vẫn một mực kính cẩn nhưng không biết phải đối đáp lại như thế nào. Trương Triết Hạn đứng bên cạnh thấy Cung Tuấn lại sắp giở thói cư xử không chừng mực lập tức kéo hắn lại.
"Ăn nói cẩn thận một chút, cậu là trẻ con 3 tuổi sao?"
"Buông tôi ra!" Cung Tuấn đẩy tay anh ra, bộ dạng không chút khuất phục nhưng cũng ý thức điều chỉnh lại thái độ của mình.
"Ở chung thì ở chung, cô cứ đưa chúng tôi lên phòng đi!"Trương Triết Hạn cũng không muốn nhìn mặt Cung Tuấn để nhớ đến trận chiến tối qua nhưng hết cách đành phải chấp nhận.
Thấy hai người đã thoả hiệp tiếp tân lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đích thân dẫn đường cho họ lên phòng. Đến nơi mở cửa phòng bước vào Cung Tuấn liền nhìn Trương Triết Hạn mà có chút suy tính sau đó chỉ vào giường lớn ở giữa phòng.
"Tôi ngủ trên giường, anh đi qua ghế đệm bên cạnh mà ngủ."
Trương Triết Hạn anh nghe xong lập tức trợn mắt, săn tay áo chuẩn bị đấu khẩu với Cung Tuấn.
"Cái thằng nhãi ranh này. Cậu giở thói thiếu gia với tôi đấy hả? Lý do gì mà cậu chiếm cái giường lớn còn tôi thì ngủ trên ghế?"
Cung Tuấn hất cằm thản nhiên đút tay vào túi quần nhìn anh trông vừa đáng ghét vừa gợi đòn.
"Mấy ngày qua ở nhà tôi đã chịu thiệt thòi nhường phòng lớn hơn cho anh rồi còn gì? Bây giờ thì anh cũng nên biết điều nhường cho tôi chứ."
"Tôi đây không biết điều đấy thì sao? Ở nhà rõ ràng là cậu tự bỏ chạy dâng cái phòng lớn đấy cho tôi chứ ông đây mà cần cậu phải nhường à?" Trương Triết Hạn đối với thái độ của Cung Tuấn chính là vô cùng chán ghét muốn cùng hắn phô bày khí tức ngang ngược xem ai lì lợm hơn ai.
"Với cái tướng ngủ đó của anh thì ai mà có thể ngủ chung được chứ? Nếu tôi không chuyển sang phòng khác thì làm sao mà ngủ yên được, không nói nhiều bây giờ cái giường lớn của tôi còn ghế là phần anh."
"Cậu hiện tại đều phải do tôi làm chủ nên không có quyền quyết định. Bây giờ giường lớn là của tôi còn cậu muốn ngủ trên ghế, dưới sàn hay trong phòng tắm thì kệ xác cậu." Trương Triết Hạn anh nói xong thì quay lưng đi vào phòng tắm không cho Cung Tuấn thêm cơ hội đôi co nữa.
Cung Tuấn thấy bản thân từ đầu đang ở thế thượng phong bỗng chốc bị người ta chặn họng liền không phục, tức giận đuổi theo.
"Anh xem tôi là quả bóng thích đá đi đâu thì đá à? Cái gì mà mọi chuyện đều do anh làm chủ, thứ đó tôi còn chưa đồng ý nên anh đừng có mà ảo tưởng."
Trương Triết Hạn chui vào phòng tắm đóng cửa lại, ngăn Cung Tuấn ở bên ngoài nói vọng ra.
"Tôi có nói không cho cậu nằm trên giường sao? Là do cậu sợ nên không muốn chứ còn gì nữa."
"Ai nói tôi sợ? Cung Tuấn này chưa biết sợ cái gì đấy nhé." Hắn đứng bên ngoài nghe xong lập tức nổi giận, đập cửa không đồng tình với lời anh nói.
"Vậy thì cứ chia giường ra, tôi cũng không thèm chấp nhất với cậu." Trương Triết Hạn bên trong bắt đầu xả nước thong thả tắm rửa.
"Được, anh cứ chờ đó." Cung Tuấn ánh mắt đăm chiêu mang đầy suy tính nhất quyết không để cho anh tiếp tục được đà lấn tới.
Sau khi tắm xong Trương Triết Hạn phát hiện bản thân quên mang quần áo vào để thay nên đành quấn tạm khăn đi ra ngoài. Cung Tuấn đang nằm trên giường bấm điện thoại thấy anh đi ra liền ngẩng đầu lên nhìn chăm chú. Cảm nhận được ánh mắt kì lạ của đối phương anh lập tức quay
sang.
"Cậu nhìn cái gì? Bộ chưa thấy múi bụng bao giờ à?"
Cung Tuấn bị anh nói xong thì không trả lời mà tiếp tục cúi đầu nhìn vào điện thoại, vẻ mặt có chút quái lạ. Anh thấy hắn không lên tiếng thì cũng chẳng thèm để ý nữa đi đến túi hành lý của mình tìm đồ thay nhưng tìm một hồi lại phát hiện ra trong đó ngoài chút vật dụng cá nhân ra thì không còn một bộ quần áo nào cả. Trương Triết Hạn lập tức lâm vào hoang mang, anh nhớ rất kỹ bản thân khi đi đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng thậm chí còn đem dư để dự phòng, mà hiện giờ sao lại không tìm thấy gì thì nhất định là có người đã giở trò.
Trương Triết Hạn đứng ở trước giường chống hông nhìn Cung Tuấn đang nhàn nhã bấm điện thoại lên tiếng tra hỏi.
"Cậu đang chơi cái trò gì vậy hả? Quần áo của tôi đâu?"
"Quần áo của anh sao lại đi hỏi tôi làm sao mà tôi biết được chứ." Cung Tuấn ngẩng đầu lên nhìn anh không có lấy một chút chột dạ thản nhiên lấy thêm gối kê rồi nằm tiếp.
"Đừng có mà giả ngây thơ, trong phòng nãy giờ chỉ có mình cậu không cậu làm thì ai làm. Một cái vali đầy đồ tự nhiên biến mất được à?"
"Tôi không biết. Anh tự mình quên đem đồ bây giờ lại còn muốn đổ cho tôi là sao chứ?" Cung Tuấn cười nhún vai nhìn Trương Triết Hạn đang tức đến sắp nổ tung mà trong lòng vô cùng hả dạ.
"Cung Tuấn! Tôi hỏi lại lần cuối quần áo của tôi đâu? Nếu không thì cậu đừng có trách tôi." Trương Triết Hạn nghiến răng ken két chỉ vào mặt người đang ngả ngớn nằm trên giường, rất muốn ngay giây sau lập tức được dùng tay đấm thẳng vào mặt đối phương.
Cung Tuấn lắc lư người thể hiện bản thân đang vô cùng thoải mái lạnh nhạt đáp lại anh.
"Đã nói rồi, không biết."
"Đây là do cậu ngoan cố đấy nhé! Thương tích thế nào thì tự mình chịu." Anh nói xong liền lập tức nhảy lên giường kẹp cổ Cung Tuấn lại, động tác hết sức tàn nhẫn thúc vào bụng hắn.
"Anh giết người đấy à? May buông tôi ra." Cung Tuấn cùng Trương Triết Hạn giằng co, hắn cũng không hề nương tay thúc vào bụng đối phương một cái để trả đũa.
"Nhãi ranh mau đưa quần áo của tôi ra không thì ông đánh chết cậu." Anh siết cổ Cung Tuấn càng chặt hơn làm hắn thở không ra hơi chân tay múa may loạn xạ. Hai người vật lộn một hồi Cung Tuấn không biết là cố ý hay là vô tình túm lấy khăn quấn ngang hông của đối phương kéo xuống làm anh giật mình buông tay ra. Nhân cơ hội đó hắn lập tức áp đảo đem người đè bên dưới rồi rút từ đâu ra một cặp còng tay khoá hai tay anh lại với nhau rồi dùng thêm một cái cố định trên thành giường khiến đối phương không có cách nào thoát ra.
"Cậu đang làm cái gì vậy hả? Thả tôi ra." Trương Triết Hạn trong một giây mất cảnh giác đã bị người ta khoá hai tay lại nhất thời tức giận, liên tục giãy giụa làm hai chiếc còng va vào nhau kêu lên âm thanh lộn xộn.
"Bây giờ đã là trời tối, anh ồn ào như vậy làm gì? Ai bảo anh cứ lên mặt hôm nay tôi dạy cho anh một bài học thoả đáng." Cung Tuấn ngồi lên người anh nhìn đối phương bên dưới đã tức đến muốn giết người mà trong lòng hết sức vui vẻ.
"Bài học quỷ gì? Tôi đánh chết cậu bây giờ, mau thả ra!" Anh giống như cá đã nằm trên thớt, tay không tài nào cử động được nhưng vẫn ngoan cố chống cự làm da ở hai bên cổ tay sắp bị cọ rách.
"Còn nói nữa tôi trói cả hai chân anh lại bây giờ, ngoan ngoãn nằm ở đây hết đêm nay đi, ngày mai nếu tâm trạng tôi tốt thì sẽ thương tình thả anh ra còn không thì như thế này thêm 2,3 ngày cũng có thể đấy." Nói xong Cung Tuấn liền trèo xuống người anh lấy chăn đắp lên bản thân, thoải mái chuẩn bị đi ngủ.
"Nè Cung Tuấn, cậu có phải bị điên rồi không? Dám trói tôi thế này cả đêm, ông đây còn chưa mặc đồ hẳn hoi đấy." Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn đã cuộn mình trong chăn ấm quay lưng lại còn bản thân chỉ vắt vẻo mỗi cái khăn tắm lỏng lẻo nhất thời lạnh cả người.
Cung Tuấn nằm trong chăn, môi mỉm cười đắc chí với tay lấy điều khiển hạ nhiệt độ trong phòng xuống.
"Hôm nay trời nóng ghê ấy nhỉ? Anh chịu khó nha."
Trương Triết Hạn anh lập tức rùng mình, nước trên người khi nãy tắm xong vẫn chưa lau hết bây giờ còn đón gió lạnh từ điều hoà thì nổi hết cả da gà, dùng chân chưa bị trói đạp Cung Tuấn.
"Cậu tưởng dễ dàng như vậy hả? Tôi không ngủ được thì cậu cũng đừng hòng ngủ."
"Nè Trương Triết Hạn, anh đừng quên là hiện tại mình không mặc gì đấy nhé. Có tin tôi lột luôn cái khăn duy nhất của anh rồi chụp lại vài tấm để về già ngắm không?" Cung Tuấn không quay lưng lại, mắt nhắm hờ nói với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com