Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Sau một đêm dài Trương Triết Hạn mới khẽ lay thân người chỗ nào cũng nhức mỏi tỉnh dậy, cảm thấy ngực mình lại có cái gì đè lên liền nhanh chóng nhìn xuống, thấy vật đang nằm ở đó là cái đầu tóc đã sớm xù lên của Cung Tuấn. Ý định đẩy người ra đã không còn, anh vươn tay khẽ xoa đầu hắn để gọi dậy.

"Cung Tuấn..."

Người đang nằm trên ngực anh vừa bị tay đối phương chạm vào đã có chút chuyển động, bộ dạng lười biếng càng vươn tay ôm chặt hơn. Đầu hắn đã từ ngực anh chuyển lên phía trên, đầu mũi kề sát mặt anh một bước cũng không muốn rời.

"Ông đây sắp bị cậu làm cho tàn phế rồi còn có tâm trạng ngủ à?" Anh nhìn hành động quen thuộc của đối phương mà không khỏi phì cười, nhưng ngón tay vẫn không nhịn được chọt vào mặt hắn mà lên tiếng càu nhàu.

"Tên lưu manh, đồ vô lại, mau dậy đi!" Giọng anh lúc này đã hơi khàn, nhận ra bản thân ngoài mấy ngón tay với cái miệng còn hoạt động được thì các cơ quan khác cứ vậy mà thực sự mỏi đến bất động thì lực trên ngón tay chọc vào má đối phương lại mạnh thêm một chút.

"Không dậy thì tôi đạp cậu xuống giường bây giờ."

Lải nhải một hồi mà vẫn không thấy đối phương chịu đáp lại thì Trương Triết Hạn đành thở dài, tay vươn ra lấy điện thoại tự lo cho thân mình trước.

"Hôm nay tôi không khoẻ nghỉ ở nhà nên cô tạm thời huỷ hay chuyển mấy cái cuộc hẹn sang hôm khác đi nhé!"

Thư ký ở đầu dây bên kia nghe ra giọng anh có hơi khàn liền quan tâm hỏi han.

"Trương tổng anh bị bệnh sao, có cần tôi giúp gọi bác sĩ không ạ?"

"Bị chó cắn nên phải đi chích ngừa, không cần phải gọi bác sĩ làm gì." Trương Triết Hạn đưa tay sờ lên mấy vết hôn cùng dấu răng mà đêm qua Cung Tuấn đã để lại trên hai bả vai mình mà không khỏi ngao ngán, giọng nửa đùa nửa thật nói với thư ký trong điện thoại.

"Bị chó cắn sao? Vậy thì Trương tổng anh nhớ chú ý sức khoẻ, có gì quan trọng tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh sau." Thư ký bên kia không biết rõ sự tình, ngây thơ nói sao nghe vậy trò chuyện thêm vài câu liền nhanh chóng kết thúc.

Từ khi nói đến câu bị chó cắn thì Cung Tuấn đã sớm ngóc đầu dậy, ánh mắt đăm chiêu nhìn anh.

"Nhìn cái gì, bộ tôi nói không đúng sao?"

Nói đến đây Cung Tuấn đã quay ngoắt đầu xuống, đôi tai lộ ra ngoài đã ửng đỏ lên giống như vừa bị nhắc lại chuyện gì đó rất ngại ngùng.

"Cậu từ khi nào mà lại biết ngại vậy hả, bị ma nhập à?" Trương Triết Hạn nhìn biểu cảm của người nọ lập tức cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ nhờ chuyện mất trí nhớ mà có thế cho anh thấy được một màn khó tin thế này.

Anh đưa tay sờ thử hai cái vành tai đỏ ửng còn hơi nóng của đối phương mà không khỏi bĩu môi khinh bỉ.

"Sao đêm qua lúc tôi kêu chậm lại thì cậu không biết ngại giống lúc này đi, bây giờ ăn xong rồi còn bày ra bộ dạng như nam thiếu niên mới lớn bị người ta dụ dỗ cho ai xem?"

"Anh có thể đừng nói nữa được không?" Cung Tuấn cũng không biết vì sao bản thân tự dưng lại cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng đến mức phải gãi đầu rồi né đi hai ngón tay cứ chọc vào tai mình của anh.

Anh nhìn bộ dạng hệt như đang giận lẫy của người nọ mà không khỏi cảm khái thời gian đúng là cái gì cũng có thể ăn mòn, đến cái da mặt của người trước mắt lâu ngày không gặp lại cứ thế mà mỏng đi không ít.

"Tôi có miệng thì mắc gì lại không cho nói, bây giờ người chịu thiệt rõ ràng là tôi mà cậu còn tính bịt miệng diệt khẩu à?"

Cung Tuấn đã chịu hết nổi trêu chọc của đối phương, thân hình cường tráng nhanh chóng ngồi bật dậy ép sát lại gương mặt Trương Triết Hạn.

"Nè cậu đừng có manh động nha, còn làm thì nửa thân dưới của tôi cả đời còn lại sẽ tàn phế thật đó." Anh cọ mũi mình vào sườn mặt đối phương, đôi mắt phong tình hiện lên ý cười vừa giống trêu chọc lại có ý cảnh cáo.

Cung Tuấn nhìn đôi môi hồng như nhuỵ hoa mà tối qua bản thân đã cắn mút qua vô số lần, khiến nó sưng tấy vẫn chưa hồi phục mà rất muốn nhanh chóng ngậm lấy để tiếp tục giày vò.

"Muốn làm gì thì mau lẹ một chút, ông đây cần phải ngủ tiếp." Trương Triết Hạn nhắm tịt hai mắt lại, ngẩng gương mặt trắng nõn, bộ dạng tuỳ ý như thật sự dâng bản thân lên cho đối phương muốn làm gì thì làm.

Nhìn vẻ mặt đầy khí chất câu dẫn của người nọ mà không kìm lại nổi thú tính trong lòng, hắn cắn răng đấu tranh tâm lý hết mấy phút đồng hồ rồi mới dứt khoát hôn một cái nhẹ lên má đối phương rồi nhanh chóng đứng dậy chạy đi mất. Hắn sợ bản thân nếu còn ở lại thêm giây phút nào thì sẽ thật sự đem người ra gặm cho đến xương cũng không còn.

"Nghiện mà còn bày đặt ra vẻ." Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn cuốn gói chạy đi mà không khỏi khinh bỉ tràn ngập ra mặt, cơ thể đau nhức nhanh chóng chui tọt vào chăn ngủ tiếp.

Cung Tuấn quần áo chỉnh tề nhưng vẻ mặt không điềm tĩnh lắm, nhanh chóng đóng sầm cửa phòng lại đi ra ngoài. Niệm Niệm do hôm nay phải đi học nên đã bị gọi thức dậy từ sớm, nhóc con đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên bàn ăn sáng với dì giúp việc kiêm bảo mẫu, lúc nhìn thấy hắn bước ra lập tức hai mắt sáng trưng chạy lại.

"Papa về rồi sao không gọi Niệm Niệm?"

Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của nhóc con Cung Tuấn liền nhanh chóng đưa tay bế nó lên, vẻ mặt mất sạch nét hoang mang cười dịu dàng nựng cái má bánh bao trắng hồng.

"Đêm qua papa tận khuya mới về, thấy con đang ngủ nên không dám gọi."

"Thế còn ba đâu rồi, ba không đi làm sao?" Niệm Niệm nghiêng đầu sang liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín mà Cung Tuấn vừa mới bước ra, hai mắt tròn xoe không khỏi thắc mắc.

"Ba con hôm nay hơi mệt nên còn ngủ trong phòng." Nghe Niệm Niệm hỏi thì nét gượng ngùng trên gương mặt Cung Tuấn lại xuất hiện, viện lý do trả lời rồi nhanh chóng bế nhóc con ngồi lại vào bàn.

"Ba bị bệnh rồi sao, lát nữa Niệm Niệm vào thăm ba được không?" Nghe hắn nói vậy thì gương mặt nhóc con lập tức hiện lên nét lo lắng, bàn tay nhỏ nắm cái nĩa trong tay khẩn trương hỏi lại.

"Không có gì, ba con chỉ là buồn ngủ thôi nên đừng vào làm phiền anh ấy, ngủ dậy là sẽ không sao nữa rồi." Cung Tuấn vươn tay xoa đầu nhóc con, miệng cười hơi miễn cưỡng tỏ vẻ thản nhiên.

"Ồ, vậy lúc Niệm Niệm đi học về sẽ vào thăm ba sau." Bé con ngây thơ sau khi bị mấy lời nói của hắn làm tin tưởng liền ngoan ngoãn tiếp tục ăn sáng, sau khi uống xong ly sữa liếm mép môi hệt như con cún nhỏ rồi mới theo người giúp việc đưa đi đến trường mẫu giáo.

Sau khi một con cún nhỏ ồn ào đi rồi thì trong nhà lại có một con cún trạc tuổi bắt đầu ầm ĩ. Đậu Đậu kể từ ngày bị chú mèo trắng trên băng ghế cào cho hai cái thì tâm tình biến hoá thất thường, lúc chán nản ngủ li bì, lúc lại học theo dáng vẻ của sói mà kêu gào không ngừng.

Cung Tuấn sợ tiếng sủa của nó sẽ làm phiền đến giấc ngủ của Trương Triết Hạn và nhà hàng xóm nên đành lấy đại một món đồ chơi vương vãi trên đất chuyển dời sự chú ý của nó. Nhưng do nhắm mắt lấy đại nên lúc lấy lên thì lại là một con cua nhựa phát ra tiếng kêu làm hắn nhanh chóng giật mình vứt đi.

"Đậu Đậu ngoan lại đây!" Anh cầm một thú bông hình mèo chôn trong đệm nằm của nó lên lắc lắc nhẹ giọng kêu cún con ngừng sủa.

Cái đầu trắng tuyết của Đậu Đậu vừa nhìn thấy con mèo trong tay Cung Tuấn lập tức nhanh chóng chạy lại, đuôi phấn khích liên tục ngoe nguẩy muốn được gặm nó.

"Mày thích nó đến vậy à?" Cung Tuấn nhìn bộ dạng ngốc nghếch đến đáng yêu của Đậu Đậu mà không khỏi phì cười, thẳng tay ném món đồ chơi đi cho cún con nhặt về.

Một người một chó cứ chơi như thế đến khi cún con lại cảm thấy buồn tủi vì điều gì đó, đuôi cụp lại ngậm con mèo bông tha về nằm ủ rũ trong ổ. Cung Tuấn nhìn thấy nó giây trước còn đang vui vẻ mà bây giờ đã nhanh chóng muộn phiền lập tức liền hiếu kỳ, hắn khuỵ chân xuống vuốt ve cái đầu trắng không ngừng rên ư ư.

"Mày bị gì vậy, đang chơi vui sao lại thế này?"

Cún con giống như hiểu được lời hắn nói, đôi mắt đen trong veo nhìn xuống món đồ chơi hình mèo trắng nãy giờ vẫn ôm trong lòng.

"Chưa thấy con chó nào thích mèo như mày đấy." Hắn bị bộ dạng ngốc nghếch của nó chọc cười, tay lại xoa đầu nó thêm hai cái.

"Nhìn nó ngốc y như cậu vậy đó." Trương Triết Hạn không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, giống như vừa mới tắm xong mà cả thân người trần trụi chỉ quấn mỗi chiếc khăn trắng dài đến đầu gối, đứng chống hông nhìn hai con cún một lớn một nhỏ chơi đùa với nhau.

Cung Tuấn nghe thấy tiếng anh nói lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một màn ăn mặc mát mẻ này thì hai tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.

"Lúc đầu Niệm Niệm đòi gọi nó là Tuấn Tuấn, tôi đã không cho nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy rất hợp." Trương Triết Hạn không quan tâm biểu cảm trầm trồ trên mặt đối phương, tư thế thản nhiên phô bày hết những dấu vết ái muội mà đêm qua đã để lại trên cơ thể mình.

"Anh bình thường cũng như vậy mà đi khắp nhà sao?" Cung Tuấn mím môi trong vô thức tự mình nuốt xuống một ngụm nước bọt, mắt nhìn đường nét trên cơ thể đối phương đến sắp rớt cả tròng ra. Nghĩ đến chuyện người trước mặt mỗi ngày sau khi tắm xong cứ vậy mà quấn mỗi khăn tắm mỏng manh đi lại long nhong khắp nơi mà không khỏi có chút nghiến răng.

"Cũng thỉnh thoảng, nhưng hôm nay do quên lấy quần áo nên phải đi ra. Cậu vậy mà lại thấy ngại à?" Anh hất cằm, nước trên tóc còn chưa lau hết nhỏ xuống tận cằm, trông vừa mát mắt lại làm người ta ngứa ngáy hết cả người.

"Không có, chỉ là nghĩ anh như vậy mà sao không bị cảm lạnh thôi." Cung Tuấn tự giải trừ tâm ma trong đầu, cố gắng chuyển mắt trở lại cái đầu trắng mà bản thân đang vuốt ve trên tay.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com