Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Sau khi Đậu Đậu được túm ra liền nhanh chóng được chở đi đến phòng khám thú y để tiêm chủng, lúc mới bước vào thì cún con vẫn còn vô cùng hoảng loạn mà chạy khắp nơi. Bình thường nếu có chuyện như vậy thì Trương Triết Hạn phải đích thân ra tay kéo cái đầu trắng đứng yên một chỗ nhưng hiện giờ đã có Cung Tuấn. Hắn chỉ cần nắm chặt dây dắt chó bình thản đứng yên một chỗ thì Đậu Đậu có cố đến thè cả lưỡi ra ngoài cũng chẳng chạy đi đâu được nên việc tiêm chích diễn ra vô cùng nhanh chóng.

Lúc hai người xong việc dẫn Đậu Đậu ra ngoài thì nó lại không biết phát hiện điều gì mà sủa liên tục, hướng cái mõm trắng của mình chỉ xuống gầm xe của bọn họ, vô cùng khẩn trương kéo Trương Triết Hạn đến xem.

"Hình như dưới đây có con mèo này." Anh cúi xuống gầm xe tối om nhìn ra một cái bóng trắng hơi thở thoi thóp đang nằm yên bất động, lúc nhìn thấy anh cũng chẳng còn sức để ngẩng đầu lên nữa.

Hai người nhanh chóng cẩn thận di chuyển xe đi, chú mèo nằm bên dưới không ngờ lại là con lông màu trắng đã cào Đậu Đậu lúc ở cửa hàng tiện lợi. Cả người nó hiện giờ dính đầy bùn đất, một bên chân giống như bị thứ gì đâm vào mà không ngừng chảy máu làm bộ lông vốn trắng dài đẹp đẽ đã nhìn không ra nổi hình dạng.

Không kịp suy nghĩ nhiều thì cả hai liền đưa nó trở lại phòng khám. Lúc Đậu Đậu nhìn thấy người ta đưa nó vào phòng băng bó mà đôi mắt đen tròn xoe không dám rời đi khỏi cánh cửa đóng kín, hai tai cụp xuống trông vô cùng lo lắng.

"Không sao đâu." Cung Tuấn vừa nhìn đã nhận ra cún con rõ ràng rất có cảm tình với con mèo trắng kia, nhìn thấy nó bị thương liền nằm bẹp xuống hồi hộp chờ đợi. Hắn vươn tay xoa đầu nó mấy cái để an ủi mà trông cũng không có tác dụng lắm, nhóc con cứ thế mà ôm con mèo bông nằm đợi hơn nửa tiếng.

Khoảnh khắc khi bác sĩ đẩy cửa đi ra thì Đậu Đậu lập tức bật dậy, hai tai đang cụp xuống nhanh chóng dựng thẳng.

"Chân của nó bị ngã vào mảnh thuỷ tinh nên xử lý hơi lâu, nhưng hai người cứ yên tâm,vết thương không quá nghiêm trọng, chịu khó vệ sinh và bôi thuốc đúng cách là sẽ ổn." Bác sĩ nhìn qua hai người rồi thuận tay vuốt ve cái đầu của Đậu Đậu một cái.

"Hai người là chủ của con mèo bên trong?"

Trương Triết Hạn nghe đối phương hỏi thì liền trả lời.

"Không phải, chúng tôi chỉ là mới nhặt được nó ở bên ngoài thôi."

"Nếu vậy thì cứ để nó ở chỗ chúng tôi vài hôm, nếu không tìm được chủ sẽ chuyển sang nơi nhận nuôi mèo hoang để nuôi dưỡng."

"Chúng ta nuôi nó được không?" Cung Tuấn bị bộ dạng của Đậu Đậu làm cho mềm lòng, ngỏ ý với anh muốn được nuôi con mèo đó.

"Nhà chúng ta không phải đã có Đậu Đậu rồi à, sao cậu đột nhiên lại muốn nuôi thêm mèo làm gì?" Trương Triết Hạn nghe thấy Cung Tuấn nói thế thì liền hơi bất ngờ quay qua nhìn hắn.

"Đậu Đậu có vẻ rất thích mà, với lại dù sao thì mèo cũng rất đáng yêu nên chúng ta nuôi nó đi!"

Nghe thấy Cung Tuấn nói thế thì Trương Triết Hạn cũng có suy nghĩ một lúc sau đó cũng quyết định thuận theo.

"Nếu cậu thích thì chúng ta nuôi cũng được."

Trương Triết Hạn gật đầu xong thì cả hai liền đem mèo về nhà, lúc lái xe trên đường còn phải ghé qua cửa hàng thú cưng mua thêm bát ăn và đồ chơi mới. Đậu Đậu lúc ngồi trên xe thì mắt nhìn bộ dạng của con mèo như muốn phát sáng, thân bông trắng như tuyết nhường hết phần ghế rộng hơn cho mèo nhỏ, còn bản thân thì chỉ ngây ngốc nép về một phía không dám làm phiền đối phương ngủ. Nhìn thấy cảnh này thì Trương Triết Hạn liền bĩu môi, nhìn cái đầu trắng đang nghiêng nghiêng liền mở miệng nói nó là đồ ngốc.

Lúc về đến nhà thì Trương Triết Hạn liền đặt con mèo lên đệm mới mua, nhìn nó vẫn còn đang ngủ nên cũng tiện tay xoa cái đầu trắng nhỏ một cái. Sắp đến giờ ăn trưa thì Cung Tuấn lại có dịp trổ tài, hắn mở tủ lạnh vừa mới được lấp đầy quay ra hỏi người đang ngồi xem tivi ở bên ngoài.

"Trưa nay anh muốn ăn gì?"

Trương Triết Hạn nghe thấy thì tay chống lên đầu suy nghĩ một chút, trầm ngâm hồi lâu liền thấy bản thân có quá nhiều thứ muốn ăn nên đành thở dài hô vọng vào.

"Ăn gì cũng được, chỉ cần là cậu nấu thì tốt rồi."

Cung Tuấn nghe xong liền khẽ cười, quyết định lấy đồ ra nấu món tủ của mình. Thời gian trôi qua không lâu thì đã nhanh chóng có một bàn cơm đơn giản mà không kém phần hấp dẫn, hắn đặt xong đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn liền gọi Trương Triết Hạn vào ăn cơm nhưng không thấy người trả lời. Lúc hắn tháo tạp dề đi ra thì đã thấy người ngủ mất lúc nào không hay, trên tay vẫn còn cầm cái điều khiển tivi chưa chịu buông.

Nhìn thấy bộ dạng của anh thì Cung Tuấn không vội gọi người dậy mà lại tiến đến gần hôn một cái nhẹ lên má đối phương. Trương Triết Hạn đang ngủ liền bị cái hôn này của hắn đánh thức, mắt nhắm nghiền lười biếng vươn tay ra kéo cổ đối phương ôm vào người.

Bị Trương Triết Hạn kéo tới thì Cung Tuấn cũng không phản kháng mà thuận thế lại đưa tay bế luôn người anh lên, giọng mềm mại nhắc nhở.

"Dậy ăn cơm thôi, ăn xong rồi mới ngủ."

Anh cả người đau nhức đến không muốn động đậy, được người ta bế lên chẳng cần phải tốn công đi lại nữa thì vô cùng thoải mái, mắt nhắm nghiền vẫn chưa chịu mở ra. Đầu anh cọ lên bả vai Cung Tuấn giống như con mèo lười mở miệng ngáp dài một cái.

Tận đến lúc đối phương nhẹ nhàng đặt anh ngồi xuống ghế thì bản thân mới từ từ mở mắt ra, tay khẽ dụi mắt nhìn thức ăn trên bàn.

"Cậu còn bế như thế thì sợ là sau này tôi sẽ lười đến mức không thèm dùng chân nữa luôn đấy."

"Không phải là anh cũng rất thích được bế đi à?" Hắn đặt bát cơm nóng đến trước mặt anh, đôi mắt trong suốt lấp lánh mang đầy ý tứ cưng chiều.

"Nhìn miệng mồm của cậu trông chẳng khác xưa tí nào, nếu người ta không để ý cũng chẳng nhận ra là cậu mất trí nhớ đâu." Trương Triết Hạn cắn đầu đũa, nghe ngữ điệu quen thuộc của đối phương liền không tránh khỏi thắc mắc.

"Không phải tôi đã nói rồi sao, tuy trước đây tất cả các chuyện khác tôi đều không có ấn tượng nhưng lại nhớ rất rõ gương mặt anh." Cung Tuấn nhớ lại khoảng thời gian trước đây khi mình mới vừa hôn mê tỉnh dậy, đầu rất đau, cảm giác mơ hồ đến bản thân là ai cũng nhớ không ra thế mà thứ đọng lại duy nhất chỉ là hình bóng của người trước mặt.

"Lúc đầu thì còn hơi chút mơ hồ nhưng càng ngày lại càng rõ ràng, khi đó tôi còn từng nghĩ rằng tôi và anh chắc có thâm thù đại hận gì từ trước nên mới nhớ kỹ như vậy. Nhưng nhờ sau này lại xuất hiện thêm mấy cảnh tượng vụn vặt của chúng ta thì tôi mới bỏ được suy nghĩ đó đi."

"Nếu không thì chắc cậu sẽ quay về đây tìm tôi mà quyết chiến một trận sinh tử luôn nhỉ?" Trương Triết Hạn nghe hắn nói thì trong lòng như được ngậm kẹo, cảm giác ngọt ngào làm anh hứng khởi tiếp tục trêu chọc hắn.

"Chắc chắn không có chuyện đó đâu."  Cung Tuấn cũng chẳng biết vì sao bản thân lại dễ dàng khẳng định chắc nịch như thế, tay ở trên bàn đã vươn đũa ra khắp đồ ăn vào bát đối phương.

"Sao cậu lại dám mạnh miệng khẳng định thế? Biết đâu được nếu thật sự không có mấy đoạn vụn vặt kia thì cậu đã thật sự xem tôi là kẻ thù, còn Niệm Niệm là con của kẻ thù rồi."

"Đừng đào sâu vấn đề đầy mùi thuốc súng thế này nữa, lo ăn cơm đi!" Nhìn biểu cảm thích thú trên mặt đối phương mà hắn không khỏi muốn than phiền, nhắc nhở người nọ mau tập trung ăn thức ăn mình gắp qua cho.

Hai người vừa ăn trò chuyện, nói đến khoảng thời gian khi Cung Tuấn mất trí nhớ ở ngôi làng nhỏ tại Thái Lan từng bị ép kết hôn thì Trương Triết Hạn đang vui vẻ lấy muỗng ăn canh liền liếc mắt lên.

"Sau đó tôi phải từ chối mãi thì cô gái đó mới chịu bỏ cuộc..." Cung Tuấn do hăng say kể chuyện mà không biết biểu cảm trên mặt đối phương đã biến hoá thành đen ngòm từ bao giờ, vừa bắt gặp ánh mắt anh liền biết mình nên ngậm miệng lại.

"Cô ta chắc hẳn rất đẹp nhỉ, con gái của trưởng làng cơ mà?" Bộ dạng anh thong thả lấy muỗng múc một thìa canh từ từ thưởng thức, ánh mắt nheo lại không rõ ý tứ làm Cung Tuấn bị nhìn đến lạnh sống lưng.

"Đẹp thì có đẹp nhưng do bất đồng ngôn ngữ tôi chẳng hiểu cô ta nói gì...với lại khi đó trong đầu tôi chỉ có hình bóng của một mình anh sao mà còn tâm trạng để ý cô ta chứ." Cung Tuấn cười gượng gạo, bị ánh mắt sắc lạnh của đối phương soi cho cả lỗ chân lông cũng cảm thấy áp bức muốn nhanh chóng chạy trốn.

"Thì cậu vẫn còn tâm trạng biết cô ta đẹp đấy thôi." Anh không hề có ý định buông tha cho đối phương, càng nghe lời giải thích lúng túng thì lại càng muốn châm chọc.

Đôi mắt cún con của Cung Tuấn chớp chớp bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn chân thật, ra sức vuốt lại mấy cái lông đang dựng ngược của người trước mặt.

"Đẹp là do tôi nghe người ta kể chứ không phải tự mình cảm nhận, tôi khi ấy chỉ tự thấy mỗi hình bóng anh trong tâm trí mình là đẹp thôi."

"Thế sau cô ta còn ai có hứng thú muốn gả cho cậu nữa không?" Anh không ngước lên nhìn hắn nữa, giọng điệu tra hỏi như đang ở trong phiên toà.

"Không có, hoàn toàn không có, lúc đó tôi chỉ nói chuyện qua với mấy người đàn ông trong làng thôi, tuyệt đối chẳng đến gần một người phụ nữ nào hết..." Cung Tuấn vội vàng giải thích nhìn biểu cảm của đối phương khiến hắn vừa sợ lại vừa thấy vui.

Anh hiện tại nghe đã chẳng lọt tai câu nào, từng lời đối phương phát ra đều đem đi mổ xẻ săm soi.

"Thế tôi không phải đàn ông à, cậu loại mấy người đó ra làm gì?"

Cung Tuấn biết đối phương cứ như thế mà thật sự nổi giận rồi liền nhanh chóng xuất phát từ bản tính nắm lấy tay anh áp lên má mình, ngữ điệu mềm mại hệt như cún con đang phạm lỗi.

"Chúng tôi chỉ nói với nhau có vài câu thôi, làm sao mà nảy sinh loại quan hệ như anh với tôi được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com