Chương 7
Cung Tuấn cảm thấy cơ thể anh rời khỏi tay mình chẳng biết vì sao nhất thời lại dâng lên cảm giác tiếc nuối nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ ra chút cảm xúc khác lạ.
"Anh nói lạnh nên ôm chầm lấy tôi chứ ai muốn nằm gần anh đâu."
Trương Triết Hạn đầu óc vẫn chưa hết quay cuồng, cảm thấy trán mình giống như sắp nứt ra đến nơi còn cả người thì nhẹ hẫng không một chút sức lực. Anh vén chăn ra miễn cưỡng tựa lưng vào đầu giường xoa xoa hai mắt không còn hơi sức quan tâm đến người bên cạnh nữa. Thấy anh ngồi đừ cả người như thế Cung Tuấn có chút mím môi cẩn thận vươn tay sờ lên trán anh xem thử.
"Vẫn còn nóng lắm, bác sĩ có đưa thuốc anh uống trước đi rồi tôi gọi phục vụ đem đồ lên cho anh ăn."
"Không cần cậu quan tâm." Anh đưa ngón tay vô lực lên giống như mèo con mà khẽ đẩy tay Cung Tuấn đang đặt trên trán mình ra.
"Không phải tôi quan tâm thì anh đã nằm như thế đến chiều rồi đấy nên đừng có mà cứng miệng." Cung Tuấn nhìn bộ dạng kiên cường cố tỏ ra bất cần của anh rồi cũng không định tiến tới nữa, đẩy chăn lên người anh rồi đứng dậy khỏi giường.
"Đừng có giả vờ như bản thân tốt tính lắm, tôi bị như vậy là nhờ ai hả?" Trương Triết Hạn nhìn thấy Cung Tuấn đi xuống giường cũng đưa chân muốn đi xuống theo nhưng vừa chạm đến mặt sàn gỗ lạnh lập tức rụt trở về, chui tọt lại vào chăn chất vấn chuyện tối qua.
"Ai bảo anh đáng ghét như thế làm gì? Tôi vốn chỉ muốn chơi với anh một chút nhưng do tính tình của anh nên mới tự mình chuốc hoạ vào thân đấy chứ." Cung Tuấn xoay lưng đi rót ra một cốc nước ấm đem đặt trên tủ cạnh đầu giường rồi lấy thuốc bác sĩ đã kê đưa cho anh.
"Uống trước đi rồi nói, kẻo nằm lăn ra đó thì tôi không vác anh về nhà đâu."
"Nhãi ranh!" Trương Triết Hạn trừng mắt nhìn Cung Tuấn rồi mắng một tiếng nhưng vẫn không từ chối nhận lấy thuốc một ngụm nước lập tức uống xuống, xong còn chưa chịu quên nói lời cảnh báo.
"Chờ qua ngày mai ông đây lập tức cho cậu biết thế nào là lễ độ, dám chơi tôi thì cậu chết chắc."
Cung Tuấn tiếp tục bày ra bộ dạng ngả ngớn, khoé môi khẽ nhếch mang ý cười khinh miệt.
"Anh sống nổi qua hôm nay đi rồi nói tiếp."
"Đi chết đi!" Trương Triết Hạn theo thói quen vơ lấy chiếc gối bên cạnh mắng rồi ném vào bản mặt cười đến vô cùng đáng ghét của đối phương. Ném xong một hồi anh liền nhìn lại quần áo trên người mình nhớ đến chuyện quan trọng hơn cần phải hỏi.
"Cuối cùng thì quần áo của tôi bị cậu vứt đi đâu rồi hả?"
"Tôi đưa phục vụ phòng vứt vào thùng rác rồi." Cung Tuấn thản nhiên nhún vai đối với chuyện mình gây ra thì một chút áy náy cũng không có.
"Trong đấy có cái áo bạn tôi tặng mang giá trị kỉ niệm đấy anh hai ạ, vứt đi rồi thì tôi biết làm sao?" Trương Triết Hạn trợn mắt lên nhìn Cung Tuấn, vô cùng tiếc nuối nghĩ đến đống quần áo bình thường của mình mất rồi còn có thể mua lại được nhưng món đồ có giá trị kỉ niệm thì muốn tìm cũng tìm không được.
"Thì biết làm sao bây giờ, do anh tự chuốc hoạ vào thân còn gì?" Cung Tuấn nghe anh nói xong thì vẫn giữ nguyên bộ dạng dửng dưng chọc cho Trương Triết Hạn muốn đứng dậy đánh người nhưng do vẫn còn mệt mỏi nên lực bất tòng tâm đành phải lấy thêm một cái gối để ném vào đầu hắn.
Cung Tuấn thân thủ mau lẹ dễ dàng né được cái gối anh ném tới, cứ tưởng sẽ còn nhận thêm một tràng mắng chửi dài dằng dẳng của anh nhưng lại không có. Trương Triết Hạn ném xong cái gối không quan tâm là đối phương có né được hay không mà chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cuộn tròn vào trong chăn nằm quay lưng lại giống như đang hờn dỗi. Thấy anh như thế làm Cung Tuấn đang cười vui vẻ đột nhiên lâm vào bối rối, hắn nhìn một cục trắng phồng to nằm trên giường mà không biết phải làm gì tiếp theo.
"Trương Triết Hạn, anh đây là đang giận dỗi đó hả?"
Không nghe thấy tiếng trả lời Cung Tuấn lại nói tiếp.
"Trông anh bây giờ còn giống nhãi ranh hơn tôi đấy, một cái áo thôi mà có cần phải làm đến vậy không chứ?"
Cục bông tròn vo nằm trên giường nãy giờ cứ tưởng là không thèm để ý nhưng nghe đến câu này của Cung Tuấn liền từ trong chăn bông dày cộm nói vọng ra.
"Cậu cút đi cho tôi! Nói thêm câu nào nữa thì ông đây sống chết với cậu."
Nghe anh nói xong Cung Tuấn lập tức xụ mặt không bao lâu sau cũng thật sự đẩy cửa đi ra khỏi phòng. Hắn đi tầm hơn 1 tiếng đồng hồ rồi mới trở về, lúc đẩy cửa vào phòng đã nghe thấy có tiếng xả nước.
Phòng của hai người họ ở chính là một phòng dành cho tình nhân đích thật nên nội thất bày trí trong phòng đều rất thoái mái lấy việc lãng mạn làm đầu, ví như việc để bồn tắm ngăn cách với không gian phòng chỉ bằng một tắm kính trong suốt nhìn qua một cái là có thể thấy rõ hết bên trong. Trương Triết Hạn gác chân lên bồn tắm dài, thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm nghe thấy tiếng mở cửa cũng không có chút ý tứ muốn động đậy.
Trương Triết nước da đặc biệt trắng, nửa phần thân trên lộ ra khỏi mặt nước có cơ bắp vô cùng cân xứng, đường từ yết hầu kéo đến cần cổ thanh thoát lạ thường làm giọt nước trượt xuống không thành mà phải bị xương quai xanh nhô ra vừa phải giữ lại. Cung Tuấn nhìn cảnh tượng không khác gì tiên tử đang lười biếng ở chốn đào nguyên này đến ngây ngốc cả người, nếu không phải do Trương Triết Hạn đã để ý đến thì có lẽ hắn vẫn sẽ còn chăm chú đứng ngắm.
Cung Tuấn ho khan một tiếng rồi lập tức quay mặt đi cảm thấy bản thân nhất định là đã điên rồi mới đi cảm thấy tên ôn thần như anh đẹp mắt. Sau một lúc Trương Triết Hạn cũng không ngâm nước nữa, khoác áo choàng tắm đi ra ngoài, anh lạnh nhạt liếc qua điệu bộ kỳ lạ của Cung Tuấn mà chẳng thèm nói câu nào.
"Tôi mua quần áo mới cho anh này, xem như là chuộc lỗi." Cung Tuấn đem hai túi đồ mình vừa mới mua được đến trước mặt anh, ánh mắt mang chút sự lúng túng khó nói.
"Không cần." Trương Triết Hạn lướt qua người Cung Tuấn lấy bộ quần áo mình mặc khi đến nơi đã được phục vụ giặt sạch, hong khô rồi xếp ngay ngắn trên bàn định đi vào phòng tắm thay ra.
"Khoan đã!" Cung Tuấn thấy anh lướt qua mình thì cõi lòng dâng lên chút mất mát, mở một trong hai túi đồ mình cầm trên tay ra cho anh xem.
"Người phục vụ thấy túi đồ đó còn mới nên chưa vứt đi, lúc tôi hỏi thì chỉ tìm được bao nhiêu đây thôi, không biết có cái áo đó của anh không."
Trương Triết Hạn nghe đến đây lập tức quay lại nhìn, giật lấy túi từ tay Cung Tuấn có chút khẩn trương mà lục lên tìm kiếm. Sau khi bỏ qua hết tất cả thứ quần áo đắt tiền thường ngày, anh cầm lên một chiếc áo thun màu trắng tay dài trông có vẻ như đã tồn tại một thời gian khá lâu nhưng do được giữ gìn cẩn thận nên nhìn không ra vết tích của thời gian.
"Là nó đúng không?" Cung Tuấn nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của anh khi cầm chiếc áo đó trên tay mà cẩn thận dò hỏi, đáy mắt thậm chí còn mang chút mong chờ không biết xuất phát từ đâu.
Trương Triết Hạn không đáp lại cậu mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu sau đó cẩn trọng đem tất cả quần áo của mình cất lại vào vali rồi cầm chính chiếc áo đó đi vào phòng tắm mặc vào. Lúc ra cả người anh đều giống như trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, thoải mái mà cảm nhận mùi hương quen thuộc trên cơ thể mình. Chiếc áo đó chính là món quà anh nhận được trong lần thử vai thành công đầu tiên sau khi đã thoát ly khỏi việc làm ăn của Hồng Anh, bao nhiêu năm qua anh vẫn hết sức quý trọng đi đâu cũng mang theo bên mình giống như một ký ức cho sự khởi đầu mới của bản thân.
Nhận ra vẻ mặt của Trương Triết Hạn đã thay đổi từ sau khi tìm lại được chiếc áo mà Cung Tuấn không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng hắn cũng tràn đầy tò mò làm như vô tình mà hỏi anh.
"Mối tình đầu tặng hay sao mà anh quý đến thế hả?"
Trương Triết Hạn nghe hắn hỏi xong cũng không định trả lời nghiêm túc, giọng điệu cáu gắt lại được bộc lộ.
"Không phải chuyện của cậu."
"Tôi khổ công tìm lại cho anh thế mà anh còn không biết cảm kích à?" Cung Tuấn xụ mặt, đảo mắt đi chỗ khác.
"Vốn dĩ do cậu tự gây ra thì phải tự mình tìm về, tôi chưa đánh cậu là may rồi còn đòi cảm kích gì nữa?" Anh lấy gối đánh vào người Cung Tuấn cảm thấy đối phương đúng là ngày một ấu trĩ.
Đến tối Cung Tuấn cùng Trương Triết Hạn lại thoả thuận nằm trên cùng một chiếc giường, ở giữa lấy thêm ba cái gối nhỏ chặn kín lại không khác gì đang xây thành luỹ.
"Chặn kín như vậy làm gì, sợ tôi tối đến nhai xương cậu à?" Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn đang cẩn trọng tạo nên ranh giới cho cả hai mà không khỏi khinh bỉ.
"Cẩn thận vẫn hơn." Cung Tuấn liếc mắt nhìn anh, kiểm tra thành quả của mình thêm một lần nữa rồi mới an tâm đắp chăn đi ngủ.
Trái với tưởng tượng của Cung Tuấn đến nửa đêm mà Trương Triết Hạn vẫn chưa có chút động tĩnh đạp bay chăn gối như bình thường. Hắn lén liếc mắt nhìn sang chỗ anh, thấy người do quá mệt nên đã ngủ li bì tiếng hít thở đều đều không giống như sẽ có dấu hiệu quấy phá. Thấy thế Cung Tuấn cứ tưởng bản thân sẽ cảm thấy nhẹ lòng dễ dàng yên giấc nhưng dù đã nhắm mắt trôi qua mấy phút đồng hồ cũng không tài nào ngủ được. Hắn cả người bứt rứt khó chịu tự giơ chân đạp bay thành luỹ ở giữa giường mà bản thân đã cẩn thận xây lên, lấn qua chỗ anh ôm người vào lòng.
Trương Triết Hạn thấp hơn hắn, khung xương cũng bé hơn nên khi ôm vào người có cảm giác mềm mại khó nói làm Cung Tuấn trải nghiệm một lần thì không dứt ra được. Hắn đưa tay vuốt một đường từ vai xuống dưới rồi chọn ngay eo của đối phương để đặt tay mới có thể thoải mái yên tâm ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com