Phần 16 ( Giải Thoát )
Vài ngày sau, giữa hai người họ cứ một bức một chống đối, cứ thế mà dây dưa hành hạ nhau đến tận một tháng sau.
Sân bay Mỹ...
Cung Tuấn vừa đặt chân xuống vùng đất mới, bản thân lại lo sợ không thôi, đúng ra cậu phải đi từ lâu rồi nhưng lại không nỡ để Trương Triết Hạn ở lại một mình mà với đặc thù thân phận của anh cậu cũng không thể đem anh đi cùng, chỉ đi có hai ngày lại sợ Trương Triết Hạn làm điều liều lĩnh đến mức phải trói anh lại trên giường, liên tục qua camera mà dám sát anh. Nhìn thân hình nhỏ bé đang dùng hai cánh tay bị trói chặt, khó khăn xúc từng thìa thức ăn, bên cạnh là người quản gia mù đang đứng đợi như là canh gác mà bản thân Cung Tuấn thấy chua xót không thôi. Là do anh tự chuốc lấy, con đường này là anh tự chọn. Cung Tuấn cậu đã từng có ý định sẽ không trói buộc anh nữa, nhưng khi mới vừa thả anh thoát ra khỏi cái còng tay thôi, bản thân anh lại điên cuồng trốn chạy.
Lần này đi Mỹ cũng là do bất đắc dĩ, Cung Tuấn đã tuyên bố rời khỏi ngành giải trí, quay về đúng nơi mình nên về - Chủ tịch tập đoàn đá quý Thiên Nhai, thay cho Cung lão gia lui về an dưỡng tuổi già. Việc cậu bất ngờ về nhậm chức này, mấy lão cáo già cốt cán trong công ty lại không dám ho he một lời bất mãn, bởi vì Cung Tuấn đã thành công loại bỏ từng cái gai từng vật ngáng đường cho tập đoàn trước kia khiến ai ai cũng phải nể phục mà nhìn cậu với ánh mắt như muốn nói "Con hơn cha - Cung thiếu còn xuống tay tàn độc hơn cả cha mình"
Cung Tuấn hành động bất kì điều gì cũng đều suy tính kĩ lưỡng, quyết định nhanh chóng mà thành công kí xong bản hợp đồng gia nhập tập đoàn của một công ty đá quý ở Mỹ. Lại một lần nữa cậu thu về cho mình những miếng mồi ngon. Sau khi kí xong hợp đồng, bên đại diện lại cứ mời cậu uống một ly coi như chúc mừng sự hợp tác mới giữa hai bên, phép xã giao cơ bản, Cung Tuấn liền vui vẻ bắt tay mà đồng ý. Đưa ly rượu lên cụng một cái rồi uống cạn, mùi cay nồng của rượu đi đến đâu nóng ran như thiêu đốt đến đó. Cung Tuấn trăm tính nghìn toán cũng không thể lường trước được bản thân lại bị chuốc thuốc ngủ mà mê man hai ngày liền..Cả người đổ gục xuống, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức còn loáng thoáng nghe được giọng nói của người kia
- Vâng thưa ngài! Tôi đã làm theo lời ngài dặn, đảm bảo trước hai ngày Cung thiếu không thể tỉnh lại...
***
Trương Triết Hạn đang mê man trong cơn mộng, chợt nghe thấy tiếng va đập mạnh mẽ, giật mình tỉnh dậy chỉ thấy bên ngoài hai tên vệ sĩ đang vật lộn với một nhóm bốn người, những người này đều đeo khẩu trang nên không thể trông thấy mặt. Hai bên xông vào đánh nhau, một hồi lâu có thể nói hai tên vệ sĩ của Cung Tuấn thật trâu bò, hai chọi bốn nhưng khí thế không hề thua kém. Trương Triết Hạn sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc.
Chợt thấy một thân ảnh băng tường mà phi xuống, tên bịt mặt này hướng về phía đồng bọn của mình mà rống lên
- Mẹ kiếp dẫn theo cả đống người, trong tay lại có súng vậy mà hai thằng rác rưởi cũng không giải quyết được, chúng mày và phế vật có khác gì nhau?
"Súng" trong tay bọn họ có súng? Trương Triết Hạn trong lòng lo sợ không ngừng, không hiểu sao bản thân lúc này lại mong Cung Tuấn mau chóng trở về, lúc hoảng sợ nhất trong đầu chỉ nghĩ về con người lòng dạ ác quỷ kia.
Chẳng mấy chốc mà tên vừa đến này đã hạ gục hai vệ sĩ thân cận của Cung Tuấn, tiến lại gần cửa dơ súng lên
- Pằng..
Tiếng cửa kính vỡ vụn, hắn lại ung dung cùng đám đàn em cứ thế mà đi vào
- Cậu Trương, xin mời theo tôi!
Trương Triết Hạn sợ hãi, cảnh tượng tưởng như chỉ có trong phim giờ đây lại hiện ra trước mắt khiến bản thân không thể thích ứng được. Bất giác lùi thân về sau nhưng chết tiệt, bị Cung Tuấn trói như dâng lên miệng hổ thế này, bản thân anh biết chạy đi đâu! Khốn kiếp! Cung Tuấn !
Thấy Trương Triết Hạn không có ý đi theo mình, máu nóng trong người hắn nổi lên nhưng lại nhớ lời căn dặn không được làm gì khiến Trương Triết Hạn đổ máu, chỉ đành gằn giọng đe doạ
- Cậu Trương, chúng tôi đây là lính đánh thuê cả thôi, không có thời gian mà nhiều lời với cậu, bản thân cậu cũng muốn thoát khỏi cảnh tù ngục này chứ, vậy còn không mau theo chúng tôi?
- Không..- Trương Triết Hạn lắc đầu, anh thà ở lại đây chứ nhất quyết không muốn theo cái đám lạ mặt, ai biết được chúng sẽ làm gì anh.
- Bản thân nhẹ nhàng không muốn, chúng mày, lôi anh ta đi cho tao! - tên thủ lĩnh ra lệnh cho đám đàn em sau đó dơ tay bắn nát camera trên tường
- Không..không được lại gần...um..um
Trương Triết Hạn bị bịt khăn tẩm thuốc mê, cứ thế mà lịm đi ý thức mất dần. Trong cơn mê man mơ hồ, Trương Triết Hạn cảm thấy bản thân như bị đưa lên một chiếc thuyền, cả cơ thể cứ lay động theo từng con sóng, mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu không thể cử động.
Đợi đến khi Trương Triết Hạn tỉnh lại, chỉ thấy bản thân đang nằm dạt trên bãi cát trắng, xung quanh bốn bề đều là nước biển xanh ngát, khiến con người anh trở nên vô cùng bé nhỏ. "Đây là đâu" trong đầu Trương Triết Hạn trống rỗng, là bản thân bị vứt bỏ trên đảo hoang sao, mẹ kiếp tình huống chó má gì vậy!
Trương Triết Hạn cảm thấy bụng dưới quặn lên đau một hồi, anh đói. Lê bước chân nặng nhọc đi sâu vào khu rừng trước mặt xem có thu hoạch được gì không, bản thân cũng tự lượng sức mà cứu lấy mình, không thể chết ở nơi hoang vu này được. Nhưng mà, càng đi càng loạn, càng đi càng rối, vô phương vô hướng khiến tâm lí anh điên cuồng trong lo sợ rồi lại lần nữa đem bản thân mình mà gục xuống..
Một mùi thơm của thức ăn đã thức tỉnh thần trí Trương Triết Hạn, anh từ từ mở mắt sau đó chống hai tay làm điểm tựa mà ngồi dạy. Đưa mắt đảo quanh một vòng, căn nhà nằm giữa rừng thông bạt ngàn, có lẽ sự lẻ loi giữa không gian rộng lớn và sơn thủy hữu tình này khiến cho ngôi nhà gỗ trước mặt làm Trương Triết Hạn chợt cảm thấy yên lòng
- Cậu bạn, tỉnh rồi đấy à?
Một ông lão râu tóc điểm bạc, thân hình có chút nhỏ, tay bưng bát cháo cá đi vào, đưa tới trước mặt Trương Triết Hạn
- Đây cậu mau ăn đi, chắc do cậu kiệt sức quá nên mới ngất đi hại thân già này săn thỏ không được lại bắt được một tiểu tử như cậu đem về!
- Cảm..oẹ..oẹ..- Trương Triết Hạn vội đưa tay bịt chặt lấy miệng mình, không hiểu sao vừa ngửi thấy mùi của tô cháo kia ruột gan lại quặn lên muốn ói.
- Cậu chắc là do kiệt sức quá, nên cơ thể tạm thời không thích ứng được với đồ ăn..thôi cậu nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi đi đổi cho cậu ly sữa ấm!
Lão già đỡ Trương Triết Hạn nằm xuống, rồi bê bát cháo mang đi, lúc sau quay lại trên tay là ly sữa còn hơi bốc khói nhẹ nhẹ
- Nào..uống đi!
Trương Triết Hạn ngồi dạy, tay đón lấy ly sữa nhưng vừa đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ bản thân lại không thể chịu nổi cơn buồn nôn liền nhanh tay đẩy ly sữa ra xa, tay còn lại che lên miệng kiềm chế cơn nhộn nhạo này.
Cảm thấy có điều gì đó bất thường, ông lão đưa tay kéo cổ tay Trương Triết Hạn ra bắt mạch cho anh, sau một hồi tập trung chuyên tâm, ánh mắt ông chợt loé lên tia hoảng hốt, lại nhìn nét mặt hết sức tò mò của anh, ông lão buông tay anh ra nhả một câu nói lạnh nhạt
- Cậu nhóc, cậu đã cấy ghép tử cung sao?
Trương Triết Hạn há hốc miệng không tin những gì mình vừa nghe được, trợn mắt nhìn ông lão
- Ông nói linh tinh cái gì đấy, cấy ghép tử cung là cái gì, tôi thân nam nhi, cái gì mà cấy ghép tử cung chứ?
Trông thấy Trương Triết Hạn hoảng hốt, ông lão cảm nhận được anh là đang nói thật chứ không phải là muốn tránh né câu hỏi của ông, ông đưa tay chỉ về phía xương chậu của anh hỏi
- Chỗ này có phải có một vết sẹo không?
Trương Triết Hạn thoáng giật mình, tại sao ông ta lại biết, ông ta là ai, sau đó khẽ gật đầu
- Quả thực là có vết sẹo, nhưng đó là do tôi bất cẩn ngã!
Ông lão dường như không tin, nheo mắt hỏi lại
- Thật sự là bị ngã mà thành?
Trương Triết Hạn bối rối, Cung Tuấn bảo anh bị ngã thì anh chỉ biết có thế, sau đó dùng ánh mắt chân thật mà đáp lại ông
- Bạn tôi nói lại với tôi như thế chứ bản thân tôi thật sự không có chút ký ức nào của việc bị ngã cả!
Dường như đã thấu mọi chuyện, người già quả nhiên là sống càng lâu hiểu biết càng nhiều
- Người bạn của cậu là nam?
Sau khi nhận được cái gật đầu của Trương Triết Hạn, ông lão thở dài, tên ngốc này quả đúng là bị lừa
- Cậu bạn, cậu tên gì?
- Trương Triết Hạn! Còn ông? - Trương Triết Hạn hỏi lại
- Ta tên Hoàng Hựu Minh, cậu có thể gọi ta là Lão Minh! - sau đó đưa mắt về phía Trương Triết Hạn, giọng nói hết sức cẩn trọng - Cậu bạn này, nghe ta nói, nhưng phải giữ cho tâm tình ổn định khi nghe xong được chứ!
Trương Triết Hạn khó hiểu mà gật đầu, lại nghe lão Minh chầm chậm cất tiếng
- Tiểu tử ngốc, cậu là đang có thai rồi!!
Trương Triết Hạn nghe xong liền bất động, bản thân không thể nuốt trôi được tin này, cái gì mà có thai, anh là đàn ông sao có thể có thai được, lão già này có lẽ điên rồi. Trông thấy vẻ mặt khó tin của anh, lão Minh lại từ từ giải thích
- Cậu chính là đã bị đem lên bàn mổ mà cấy ghép tử cung vào cơ thể rồi, đó cũng chính là lí do cậu không biết tại sao mình lại có vết sẹo đó, bởi vì cậu đã bị hôn mê sâu..
- Haha, lão Minh.. ông đừng trêu tôi, đàn ông sao có thể có thai được..- Trương Triết Hạn lắc đầu cười nói khi nghĩ đến điều phi lí đó
- Cậu tin cũng được, không tin cũng được, còn tôi còn cậu, chúng ta theo dõi xem cơ thể cậu sẽ thay đổi thế nào!
Cảm thấy lão Minh thật sự nghiêm túc, Trương Triết Hạn mới thu lại nụ sười
- Tại sao ông lại chắc chắn về điều đó, ngộ nhỡ chỉ là cơ thể tôi suy nhược, ăn không được !!
Lão Minh chỉ đành thở dài một hơi
- Cậu không thấy tôi vừa bắt mạch cho cậu sao? Hoàng Hựu Minh tôi thật ra trước đây là một y dược, chỉ có điều đã sớm gạt bỏ chốn thị phi sầm uất ngoài kia, lui về đây quy ẩn..
Đưa mắt nhìn Trương Triết Hạn đang chăm chú lắng nghe, ông tiếp lời
- Thật ra cậu như vậy, cũng có một phần lỗi ở tôi..
- Cả đời tôi chỉ có một học trò duy nhất, cũng tâm đắc nhất, không ngừng chỉ dạy cho nó những gì tôi biết..bản thân nó vừa thích y học lại mê khoa học, suốt ngày tìm tòi chế tạo ra nhiều loại thuốc khác nhau..
- Nhưng y học thì giỏi, còn về phần khoa học thì..haizz.. nói ra lại xấu hổ, nó gì mà cứ thích khiến đàn ông có thể sinh con..
- Thời gian ở cùng tôi tại nơi sơn thuỷ này, tên nhóc đó không ngừng chế tạo dược phẩm, kiên trì thất bại suốt 4 năm mặc cho thân già tôi hết sức khuyên cản.. cậu xem điều vô lí như thế thì làm sao mà chấp nhận được, đúng không? Ấy thế mà nó vẫn cố chấp, cuối cùng nó háo hức đưa cho tôi một lọ thuốc nhỏ nói có thể nó đã thành công
- Tôi lúc đó càng điên cuồng mắng chửi, ngăn cản không cho nó là bừa, cậu xem, sinh mạng một con người mà nó dám đem ra thử cái khoa học chế tạo ngu xuẩn của nó, mặc cho tôi mắng tôi đánh, đêm đó nó ôm thuốc bỏ đi, sang nước ngoài làm việc để lại lời nhắn nó sẽ chỉ thử trên một người duy nhất..nhưng thỉnh thoảng nó vẫn về thăm tôi..
- Thấy nó không đả động gì tới chuyện kia..tôi nghĩ nó đã khai thông từ bỏ rồi.. ai ngờ..
Lão Minh đưa ánh mắt đầy áy náy nhìn Trương Triết Hạn
- Tôi thấy cậu có vẻ không biết gì, chắc hẳn cậu là nạn nhân rồi, thân làm thầy, lỗi trò phạm thì thầy gánh.. Trương Triết Hạn cậu hãy suy nghĩ kĩ..cậu có muốn giữ đứa bé này hay không?
Trương Triết Hạn bản thân vừa nhận được một khối tin tức lớn, não bộ trì trệ mà nuốt từng thông tin một. Đứa bé? Anh muốn không?
- Tôi..đứa nhỏ này..- Trương Triết Hạn ấp a ấp úng mấp máy môi
- Hãy suy nghĩ cho kĩ rồi trả lời tôi, đứa bé đã được một tháng rồi, có tim thai rồi, nếu cậu không muốn thì nhanh chóng, tôi tìm thuốc giúp cậu phá bỏ, nếu muốn giữ lại thì yên tâm, Hoàng Hạo Minh tôi chắc chắn sẽ giúp cậu bình yên mà sinh đứa bé!
Tim Trương Triết Hạn chợt thắt lại. Có tim thai rồi sao? Có tim thai là đã có sự sống, sao anh nhẫn tâm làm hại nó được, anh hận Cung Tuấn, nhưng đưa bé vô tội
- Tôi sẽ giữ lại đứa bé...
***
Cung Tuấn khi tỉnh lại, mở mắt ra là một màn trắng xoá, mùi khử trùng khó chịu sộc vào khoang mũi, Cung Tuấn cau mày đưa tay lên day day thái dương đau buốt, chợt thấy ở nơi mu bàn tay có cắm một kim truyền, giật mình tỉnh táo lại, đây là bệnh viện sao?
- Tiểu Tuấn, con tỉnh rồi sao, hức hức..con làm ta lo chết đi được!
Mẹ Cung vừa đi ra ngoài tìm hỏi bác sĩ tại sao con bà cứ mê man không tỉnh nhưng chỉ nhận được câu nói khẳng định " Phu nhân yên tâm, Cung thiếu sẽ sớm tỉnh lại" của bác sĩ bèn đem tâm trạng thất thần trở về phòng bệnh. Vừa mở cửa ra đã thấy Cung Tuấn nằm đó, mắt mở to nhìn tay mình cau mặt khó hiểu. Lạy trời, cục cưng của bà đã tỉnh lại.
- Con thấy trong người thế nào, làm ta tổn thọ mất thôi..hai ngày rồi con cứ nằm đó không tỉnh..ta cứ tưởng..
- Mẹ..- Cung Tuấn cắt ngang - Sao con lại ở đây?
Mẹ Cung thấy cậu có ý định muốn dạy, liền vội vàng ấn người cậu xuống, sau đó đưa tay bấm nút điều chỉnh bên cạnh, nửa trên giường tự động nâng lên
- Con đó..lao lực quá..cạn kiệt sức lực..ta nói con bản thân cũng chỉ là một con người chứ có phải thánh tiên đâu.. làm thì làm cũng phải giữ sức mình chứ..còn tiểu Hạn..con ngã bệnh thì ai lo..con thật sự là đồ vô tâm..con..
Nghe thấy tên Trương Triết Hạn, Cung Tuấn vội tìm điện thoại nhưng không thấy đâu, mẹ Cung hiểu ý liền nói
- Điện thoại của con à, chắc bị rơi đâu đó rồi, khi con được đưa tới bệnh viện thì không có! Mà con nghỉ ngơi đi vừa mở mắt ra là lại công việc.. - Sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó, mẹ Cung cười vỗ vỗ tay cậu
- Ây da, thằng bé này là nhớ tiểu Hạn sao, yên tâm, ta đã nhắn một tin báo con không sao cho tiểu Hạn rồi!
Cung Tuấn thầm nghĩ, điện thoại Trương Triết Hạn đã bị anh tịch thu thì làm sao có thể đọc được, nhìn mẹ mình, Cung Tuấn cậu liền nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc vui vẻ khi ba người họ ở cùng nhau, khoé mắt cay cay, anh cất giọng nghèn nghẹn nói
- Mẹ..Đoạn nói chuyện đó..Triết Hạn nói chỉ coi con là bạn..
Mẹ Cung nhìn Cung Tuấn với ánh mắt khó hiểu
- Ý con là đoạn nói chuyện nào cơ?
Cung Tuấn đưa mắt sang nhìn bà, là đôi mắt cún rất lâu rồi chưa xuất hiện, khiến tim mẹ Cung bỗng mềm nhũn
- Con là đang nói tới cuộc nói chuyện của mẹ với Trương Triết Hạn, mẹ hỏi anh ta có tình cảm với con không..anh ta..anh ta lại nói chỉ coi con là bạn bình thường!
Lục lại ký ức mơ hồ, mẹ Cung chợt nhớ ra cái lúc mà bản thân muốn thăm dò Trương Triết Hạn
- À..ta nhớ rồi, haha cái tên nhóc động tí là xấu hổ đó thì làm sao dám trước mặt ta thừa nhận, lúc đó hai người các con cũng đâu có đứa nào chịu bày tỏ với người mẹ như ta..dù nói vậy nhưng bản thân ta biết tiểu Hạn chính là đang dối lòng.. chắc hẳn thấy bản thân chính chủ như con còn không nói, thì làm sao nó dám thừa nhận, đúng không? Cơ mà..tại sao con lại biết?
Trái tim Cung Tuấn như bị ai đó bóp chặt, là anh vì cậu chưa nói nên mới không dám công khai sao, nhưng còn những bức ảnh đó, làm sao để giải thích đây, đắn đo hồi lâu Cung Tuấn mới cất tiếng
- Mẹ..
Mẹ Cung đang chuyên tâm gọt trái táo nhỏ, không nhìn Cung Tuấn mà trả lời
- Sao con?
- Triết Hạn nói chia tay với con rồi!
Mẹ Cung ngạc nhiên làm rơi trái táo xuống đất, cuống lên quay qua nhìn đứa con trai nhỏ, chỉ thấy cậu ôm một bụng ấm ức mà khẽ nói
- Con thấy..con nhận được một vài bức hình.. là Trương Triết Hạn..anh ấy vào khách sạn với người khác..tay còn..ôm người ta!
- Cái gì cơ? Con nói cái gì thế, Tiểu Hạn làm sao có thể như thế? Con..con có nhìn nhầm không? - mẹ Cung căn bản không tin Trương Triết Hạn lại là người tuỳ tiện như thế
- Con sao có thể nhìn nhầm, khuôn mặt đó sao con có thể nhầm được.. anh ta vào đó từ rất sớm, rồi trở ra cũng rất muộn..- Cung Tuấn vừa nói vừa cười, nụ cười mang theo đầy mỉa mai.
- Sao con lại biết rõ thời gian như thế, chỉ có vài tấm hình thôi mà, nhỡ đâu cậu ấy không phải như thế.. - Dù sao thì mẹ Cung vẫn là không tin, bà có cảm giác Cung Tuấn đã hiểu lầm gì đó
Cung Tuấn lắc đầu, nụ cười chua xót chợt tắt
- Khách sạn đó có một cái đồng hồ to phía trước, trong ảnh có chụp cả khung giờ..anh ta..
Mẹ Cung nghe thấy chi tiết " khách sạn có đồng hồ to bên ngoài" chợt nhận ra đó không phải khách sạn Hilton, nơi lão Lý bạn bà đang làm việc sao.
- Khoan..con đang là nói đến Hilton sao? - cố gắng lục lại ký ức đã thêm phần rõ ràng - có phải bộ đồ Triết Hạn mặc là bộ đồ trắng phối màu của LV không?
Cung Tuấn thoáng ngạc nhiên, dường như cảm nhận điều gì đó không đúng, anh vội vàng gật đầu xác nhận
- Trời ạ! Hôm đó chẳng phải sinh nhật con sao, hôm đó con chưa cả nghe ta nói hết đã đè tiểu Hạn ra mà ân ân ái ái trước mặt mẹ già đây, ta còn gì để nói!
- Mẹ..Mẹ mau nói rõ ràng cho con!
- Tối đó tiểu Hạn là ở cùng mẹ, chính là để làm bánh sinh nhật tặng con đó, vì chân tay có chút xíu hơi vụng về..nên mới làm lâu như vậy!
- Vậy người phụ nữa anh ta ôm..- Cung Tuấn đưa mắt liếc nhìn mẹ mình như muốn nhận được cái gật đầu xác nhận, vì trong tấm hình chỉ tập trung về phía Trương Triết Hạn còn thân ảnh người phụ nữ kia thì không rõ.
Đáp lại sự trông đợi của Cung Tuấn, là cái lắc đầu của mẹ Cung kèm theo câu nói
- Đứa trẻ ngốc, kiểm tra camera không phải xong rồi sao..
Trong lòng Cung Tuấn hiện giờ là cả một bụng rối rắm lo sợ, nếu điều cậu nghĩ trước giờ là sai, Hạn Hạn của cậu phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com