Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 26 ( Đau lòng )

Cung Tuấn nghe tiếng gọi mà bấy lâu luôn mong muốn được nghe thấy mà nhất thời không biết phải trả lời sao, ngây người ra đứng đó
- Ba Cung Tuấn! - Tiểu Tuấn Triết bước tới giang đôi tay bé xíu ra tỏ ý muốn được bế.
Cung Tuấn thấy vậy trái tim loạn lên, đập mạnh mẽ, vội vàng bế con trai trên tay vừa cười vừa cọ cọ chiếc mũi cao thẳng của mình lên cái mũi bé xíu của cục bông nhỏ
- Ba...ba đây...ba đây!
Cung Tuấn sung sướng mà nâng cậu bé lên cao, xoay vòng vòng miệng không ngừng hô lên
- Ba đây, cục bông nhỏ của ba! Haha..
- Ba..chóng..chóng mặt! - tiểu Tuấn Triết nhăn mặt kêu lên

Cung Tuấn thấy thế vội dừng lại, ôm cậu bé vào lòng, thủ thỉ bên tai cậu
- Con trai, chúng ta đi tìm ba Triết Hạn chơi có được không, ba con mình cùng đi dã ngoại!
Thấy tiểu Tuấn Triết vui vẻ gật đầu, cậu bé chỉ cần nghe thấy hai chữ đi chơi thôi, mắt đã sáng rực lên rồi. Cung Tuấn quay sang Simon dặn dò
- Cậu ở công ty có việc gì cứ trực tiếp gửi cho tôi, họp có thể họp qua video, với cả...- Cung Tuấn cúi xuống xoa xoa đầu cục bông nhỏ - Từ giờ thằng bé sẽ ở đây, cậu tìm cho tôi một vài người giúp việc! Nhưng phải là người có tuổi!!!
Simon nghe khối công việc đè lên đầu mình mà méo mặt, bắt đầu cảm thấy hối hận khi đi theo con người máu lạnh này

Cung Tuấn bế tiểu Tuấn Triết lên phòng, tự bản thân lên mạng tra xem đem trẻ con ra ngoài cần chuẩn bị những gì. Quần áo, bỉm, sữa, đồ ăn, đồ ăn vặt, thuốc chống côn trùng, mũ, đồ chơi,...sau khi đã kiểm tra đi rà soát lại mọi thứ đã đầy đủ. Cung Tuấn cùng cục bông nhỏ lên đường, đoạn đường đi tìm lại cái nóc nhà này, Cung Tuấn cũng đã lường trước được sẽ rất khó khăn, nhưng giờ có con trai về phe mình, bỗng nhiên cậu lại có cảm giác rất tự tin.

- Ba Cung Tuấn! Tại sao con không có mẹ? - tiểu Tuấn Triết tay cầm kẹo mút đưa lên miệng thè cái lưỡi đỏ hồng bé xíu ra vừa liếm vừa hỏi.
Cung Tuấn đang lái xe nghe vậy chợt khựng lại, sau một hội vận động não bộ hết công suất, anh đưa tay qua xoa xoa đầu con trai, hạ giọng nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện
- Con đã nghe chuyện kể về ông tiên chưa?
- Ở lớp cô giáo hay kể trước khi đi ngủ ạ! - tiểu Tuấn Triết gật gù cái đầu đáp
- Có phải những người tốt bụng, thật thà, dũng cảm mới gặp được ông tiên đúng không? - Cung Tuấn cười cười nhìn cậu bé, hỏi nhỏ.
- Vâng...vậy ba Triết Hạn của con gặp được ông tiên rồi sao? Vậy nên ông tiên cho ba Triết Hạn một tiểu bảo bối là con đây? Ra là vậy!!!
Tiểu Tuấn Triết đưa bàn tay bé lên xoa xoa cằm khuôn mặt đăm chiêu, càng nói càng phấn khích

Cung Tuấn đối với câu nói của con trai thì hoàn toàn mất phản ứng. Đứa nhỏ này, thật sự đúng là biết chọn lọc gen mà. Chẳng cần cậu phải cất công suy nghĩ, thằng bé đã tự cho mình một kết quả mà nghe cũng khá hài lòng. Cung Tuấn thầm nghĩ trong lòng, thôi đợi con lớn lên rồi sẽ hiểu.
Bật trên xe bản nhạc Trương Triết Hạn hát, hai ba con vui vẻ lên đường.

***

Trương Triết Hạn sau một hồi ghi hình thì mau chóng trở về xe đi tìm điện thoại, anh muốn gọi cho cục bông nhỏ, xem con trai hiện giờ đang làm gì. Mở điện thoại ra, thông báo định vị chợt nhấp nháy khiến Trương Triết Hạn thoáng giật mình. Dường như đã đoán ra điều gì, Trương Triết Hạn túm lấy Tiểu Vũ say giấc bên cạnh lắc mạnh.
- Dậy mau! Tiểu Vũ..!
- Trương Triết Hạn! Ghi hình xong rồi con mẹ nó cậu để tôi yên! - Tiểu Vũ vùng vằng đẩy tay Trương Triết Hạn ra, kéo cái áo trùm kín đầu chuẩn bị ngủ tiếp
- Cung Tuấn đến!
Nghe thấy cái tên này Tiểu Vũ ngay lập tức tỉnh táo, vội vàng ngồi bật dậy
- Sao..sao cậu ta lại đến!
Thấy Trương Triết Hạn chỉ nhún vai đáp lại mình, Tiểu Vũ tức giận ném cái áo ra sau
- Tôi mặc kệ! Hai người giận dỗi nhau thì kệ hai người, không diễn nữa, cậu có biết mỗi lần ánh mắt Cung Tuấn nhìn tôi đều như muốn ngũ mã phanh thây, băm tôi thành trăm mảnh không?
- Không diễn nữa sao? - Trương Triết Hạn quay đầu lại nhìn - Kể cả tăng lương cũng không diễn!
- Cậu..cậu..thôi được rồi nhưng chỉ nốt lần này thôi đấy! - Tiểu Vũ lắp bắp trả lời, trong lòng thoáng lên sự run sợ, không biết sắp tới mình sẽ gặp phải chuyện gì
- Cậu yên tâm, chốt hạ màn kịch này thôi!
Trương Triết Hạn nói xong liền bước xuống xe, hướng tới lều đạo cụ.

***

Cung Tuấn lái xe cả một đoạn đường dài cuối cùng cũng đến nơi, tiểu Tuấn Triết sau khi rít một hơi hết hộp sữa thì ôm cái bụng no căng mà chìm vào giấc ngủ. Cung Tuấn ẵm con trai lên, đặt đầu thằng bé trên vai mình, chọn tư thế thoải mái nhất cho con rồi đi về phía nơi Trương Triết Hạn đang làm việc.

Lần quay hình này là ở trên bãi biển, Cung Tuấn chân đạp cát, nhìn thấy Mã tỷ đang tập trung xem xét cẩn thận lần ghi hình vừa rồi liền tiến tới cất tiếng chào hỏi
- Mã tỷ!
Nghe thấy có người gọi mình, Mã tỷ đưa mắt nhìn lên bỗng giật mình khi thấy người trước mặt
- Cung..Cung thiếu! Sao cậu lại tới đây! Đứa nhỏ này là..!
- Trương Triết Hạn đâu?
- Cậu ấy quay xong liền vào xe nghỉ ngơi rồi!

Cung Tuấn không trả lời, xoay người rời đi trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Chẳng phải Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn chán rồi sao? Chẳng lẽ đó chỉ là lời đồn, quan hệ giữa họ vẫn rất tốt, đến hôn lễ của Cung Tuấn cũng đã huỷ rồi cơ mà!

Trương Triết Hạn trong xe theo dõi ra ngoài, thấy Cung Tuấn ôm con đi tới, liền cố ý bấm chốt cửa mở ra một khoảng nhỏ, đủ để người bên ngoài có thể nghe thấy nhìn thấy. Bản thân liền xoay người quỳ xuống bên chân Tiểu Vũ, tiện thể đưa tay véo lấy chân cậu ta mắng nhỏ
- Không được cười! Giả bộ xúc động cho tôi!

Và sau đó, khi Cung Tuấn tới gần chiếc xe thì liền nhìn thấy cảnh không nên nhìn. Trương Triết Hạn quỳ xuống, tay lấy ra chiếc hộp nhung màu đen, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, Trương Triết Hạn nhìn Tiểu Vũ nở nụ cười
- Vũ Vũ..em biết đây là nhẫn gì không?
Tiểu Vũ làm ra vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, hai mắt mở to, cái miệng há ra rồi vội đưa tay lên che miệng. Hành động này của cậu ta làm Trương Triết Hạn phải kiềm chế lắm mới không bật ra tiếng cười. Tiểu Vũ ngậm ngùi đáp.
- Đây..Triết Hạn..đây không phải là nhẫn DR sao?
- Đúng vậy..Vũ Vũ.. em có biết ý nghĩa của chiếc nhẫn này không? - Trương Triết Hạn vẫn giữ nét mặt hết sức yêu chiều đó mà nhìn tên béo trước mặt
- Em..em không biết? Triết Hạn..ý nghĩa của nó là gì?
- Nhẫn DR này cần dựa vào chứng minh thư của người đàn ông vì người mình yêu mà mua nó, và cuộc đời này nó chỉ dành cho một người, cũng là để thể hiện lời hứa của anh dùng cả đời yêu em!

Nội tâm Tiểu Vũ gào thét dữ dội, mẹ kiếp nếu cậu là con gái, chắc chắn sẽ bị những lời này của Trương Triết Hạn làm cho siêu lòng đến mức nhào vào lòng anh mà khóc lóc mất.
- Tiểu Vũ Vũ...em quyết định sao? - Trương Triết Hạn thúc dục, anh không thể chịu nổi cái màn ân ái này thêm một phút giây nào nữa.
- Triết Hạn...Chiếc nhẫn này không thể tặng bừa được đâu! Anh chắc chứ? - Tiểu Vũ đưa tay béo lên che mặt làm bộ e thẹn nhưng thật ra sau bàn tay đó là khuôn mặt cười chảy cả nước mắt của anh
- Anh chắc chắn, cả đời này Trương Triết Hạn anh là của em! - Nhìn giọt nước mắt rơi ra của Tiểu Vũ, Trương Triết Hạn thầm thán phục, Tiểu Vũ cậu diễn quá sâu rồi.
- Em đồng ý...

Cung Tuấn bên ngoài chết lặng khi chứng kiến cảnh tượng này, nhìn Tiểu Vũ khóc, Cung Tuấn càng thêm tin rằng, Trương Triết Hạn anh thật sự không lừa dối cậu. Lòng nhói tim đau, Cung Tuấn quay người rời đi...

Tiểu Vũ sau khi thấy Cung Tuấn đã khuất dạng liền cười phá lên ngắm chiếc nhẫn trên ngón áp út, rút ra quăng về phía Trương Triết Hạn
- Nhẫn DR kim cương khỉ gì chứ, chỉ là cái nhẫn nhựa! Triết Hạn à! Lần này cậu chơi ác quá đó!
Trương Triết Hạn quay người trở lại ghế, mắt mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng thầm nghĩ "Đến đây thôi, tất cả nên dừng lại rồi"

Quay trở về xe, đặt con trai ngay ngắn trên ghế phụ, cài đai an toàn cẩn thận Cung Tuấn liền gục đầu lên vô lăng, cả cơ thể không ngừng run rẩy. Trương Triết Hạn anh cho tới bây giờ đều không coi trọng đoạn tình cảm này sao? Đã đến lúc kết thúc rồi, Trương Triết Hạn, em thua anh!

Cung Tuấn cứ thế, vô hồn lái xe về biệt phủ. Về đến nơi cũng đã tối muộn vừa vào nhà liền thấy một người phụ nữ trung niên đứng ngay ngắn cúi đầu ở cửa
- Chào cậu chủ, chào tiểu thiếu gia!
Có lẽ là người Simon tìm được, Cung Tuấn liền giao tiểu Tuấn Triết cho bà ta, bảo bà ta đưa cục bông nhỏ này về phòng ngủ. Sau đó lê thân xác nặng nhọc tiến về căn phòng trước đây cậu đã từng giam giữ anh. Rượu! Cung Tuấn cậu cần phải uống rượu ngay lúc này!

Vào phòng, Cung Tuấn lập tức khoá chốt cửa lại nhốt mình bên trong. Cầm chai rượu trên tay, Cung Tuấn ngửa cổ tu một mạch gần hết nửa chai. Cả thân hình đổ rạp xuống đất, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo làm điểm tựa. Khuôn mặt cậu tràn ngập vẻ bi thương, như chú cún nhỏ mất phương hướng, lạc lối, không tìm thấy ánh sáng.

Cung Tuấn cậu yêu sâu bao nhiêu, chỉ có cậu tự mình biết. Có thể phần yêu này, ở trong miệng của Trương Triết Hạn, lại không đáng một đồng, chỉ là hư ảo..
Cung Tuấn cậu là người kiêu ngạo như vậy, lại đem tình yêu của mình cho anh thoả sức chà đạp..
Cậu đã làm đủ mọi cách, kiềm chế bản thân không được nóng giận mà dỗ dành anh, nhưng anh thì sao, coi thường tình cảm của cậu. Cứ nghĩ sao cái đêm mặn nồng đó, tình cảm giữa cậu và Trương Triết Hạn anh sẽ có tiến triển, không ít thì nhiều cậu biết anh vẫn còn để tâm đến cậu. Nhưng Cung Tuấn cậu đã nhầm rồi sao? Trương Triết Hạn lúc đó, chỉ lợi dụng cậu để giải trừ đi xuân dược?

Cung Tuấn siết chặt nắm đấm cứ thế nhằm vào bức tường mà phát tiết lên đó. Sau khi đôi tay đã xây xước không ít, Cung Tuấn mới hít vào một hơi thật sâu, không được nóng nảy, không được nóng nảy...

Mặc dù đau rát trên tay nhưng sâu bên trong cậu vẫn còn chỗ đau hơn, nó đang dằn xé, chà đạp thần trí cậu. Còn có một loại cảm giác bị sỉ nhục, bị coi thường phóng đại trong lòng.

Cái loại ủy khuất đè nén khiến Cung Tuấn cắn môi, nước mắt to như hạt đậu, vẫn là lăn trên má. Vội vàng vươn tay, lau nước mắt, thế nhưng nước mắt lại không thể khống chế được cứ chảy ra ngoài.

"Ngớ ngẩn! Yếu đuối! Mày khóc cái gì?"

Cung Tuấn vừa chửi mình, vừa lau nước mắt. Tay liên tục cầm từng chai rượu lên tu ừng ực, cậu chỉ muốn say, không muốn tỉnh, không muốn sống..

Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng gọi hỗn loạn từ căn phòng bên cạnh
- Ba...ba..ba ơi ba đừng uống nữa!
- Cung Tuấn chết tiệt! Cậu mau dừng lại cho tôi! Mẹ kiếp cậu không muốn sống nữa sao!
Tiếng hô hoán của Simon và tiểu Tuấn Triết vang lên nhưng không hề lọt vào tai của Cung Tuấn lúc này. Cậu chỉ muốn nhấn chìm bản thân, muốn tìm đến một giải pháp có thể khiến cậu quên đi cảm giác khó chịu này, quên đi anh. Nhưng chết tiệt! Càng uống càng tỉnh, càng uống cậu càng đau!!

Tiểu Tuấn Triết ngay từ hôm được ở lại đây đã đi thăm quan một vòng căn biệt thự này, cậu bé phát hiện ở thư phòng ba Cung có thể nhìn sang phòng ngủ bên cạnh, nhưng phòng bên cạnh lại không thể nào nhìn thấy được. Lúc nãy tỉnh giấc thấy bản thân đã về nhà từ khi nào, ba Triết Hạn thì chưa gặp được, cục bông nhỏ liền nhảy xuống giường chạy đi tìm ba Cung Tuấn để giải đáp thắc mắc. Đôi chân nhỏ hết chạy từ phòng ngủ, đến nhà bếp, rồi lại chạy lên thư phòng nhưng lại chẳng thấy ai.. Đôi tay bé xíu định đóng cửa phòng lại chợt đôi mắt nhìn thấy phía sau tấm kính kia là thân hình Cung Tuấn ngồi co ro chui vào góc phòng không ngừng uống rượu, dưới đất còn có vài chai rượu chưa mở và một số chai rỗng đang nằm lăn lóc. Tiểu Tuấn Triết sợ hãi đập kính gọi to nhưng Cung Tuấn dường như không nghe thấy gì, đôi chân nhỏ lại một lần nữa dùng hết sức chạy đi tìm chú miệng rộng...

***

Trương Triết Hạn sau một ngày làm việc mệt mỏi dựa lưng vào ghế mà nghỉ ngơi, trong lòng phân vân không biết có nên đón cục bông nhỏ về hay không? Liệu Cung Tuấn có thể chăm sóc tốt cho con, chắc là không thể nào rồi, cậu ta chưa từng tiếp xúc với con nít thì làm sao mà biết cách chăm sóc. Nghĩ đến đây, Trương Triết Hạn liền bảo Tiểu Vũ lái xe đến biệt thự của Cung Tuấn đón tiểu bảo bối về.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Simon vội chạy ra xem, qua màn hình nhỏ thấy Trương Triết Hạn, anh nhanh tay bấm mở cửa tự động.

Trương Triết Hạn vừa bước chân vào nhà, chợt một bàn tay túm lấy tay anh mà kéo đi, không kịp phòng bị, Trương Triết Hạn cứ thế bị lôi lên tầng. Simon vừa chạy vừa nói
- Trời ạ, cuối cùng cậu cũng xuất hiện, mau.. mau cứu lấy tên ngốc nhà cậu đi...

Trương Triết Hạn bị đẩy vào trong thư phòng, đập vào mắt là cục bông nhỏ của anh nước mắt dàn dụa, miệng không ngừng gọi, tay không ngừng đập vào tấm kính
- Ba Cung..Ba Cung Tuấn...ba ơi...

Trương Triết Hạn trợn mắt ngạc nhiên khi nghe thấy hai chữ "Ba Cung" thoải mái phát ra từ miệng nhỏ của con trai mình, chỉ có một ngày ở cạnh nhau, sao cục bông nhỏ đã gọi cậu ta là ba rồi, liếc nhìn về hướng tiểu Tuấn Triết đang gọi, Trương Triết Hạn bỗng giật mình khi phát hiện thư phòng này có thể nhìn sang phòng bên cạnh, vậy nên thời gian trước cậu ta bắt anh trần trụi trong đó là có lí do, trong lòng thầm mắng chửi Cung Tuấn
"Mẹ kiếp! Cung Tuấn! Tên biến thái nhà cậu"

Như cảm nhận được trong phòng có người, tiểu Tuấn Triết quay đầu lại, nhìn thấy Trương Triết Hạn cậu bé liền lao vào ôm lấy chân anh, dụi dụi khuôn mặt lấm lem nước mắt
- Ba..Ba gọi Ba Cung Tuấn ra đây đi! Huhu..

Trương Triết Hạn lau nước mắt cho cục bông nhỏ, hạ giọng dỗ dành
- Ba Cung Tuấn con chỉ là đang ngủ thôi, con trật tự cho ba ngủ nhé! Ngoan, theo chú Simon vào bếp pha cho ba con ly nước chanh nhé!
Tiểu Tuấn Triết nghe thấy Cung Tuấn chỉ đang ngủ thì nín ngay, chạy ra ngoài đi tìm chú miệng rộng.

Trương Triết Hạn thở dài một hơi, tiến lại gần khoá điện tử, đưa tay lên thử bấm một dãy số
- 1105...ting..
Trái tim bỗng rộn ràng một đợt, vẫn là mã số ấy, vẫn như lần đầu bọn họ trao tâm tình cho nhau..

Trong phòng bầu không khí giống như là bị đóng băng, Cung Tuấn không nói một lời, thần sắc lãnh đạm. Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn muốn nói điều gì, lại không biết mở lời như thế nào.

Cung Tuấn đưa đôi mắt sưng đỏ của mình lên, trong mắt giống như mang theo cảm xúc rất phức tạp, nhưng ánh mắt của cậu quá sâu sắc, khiến cho Trương Triết Hạn không nắm bắt được tâm tình của cậu lúc này.
- Anh đến đây làm gì? - Giọng nói của cậu vang lên âm trầm, êm tai lại có chút không vui.
Không thấy Trương Triết Hạn trả lời thần sắc của Cung Tuấn lại càng lúc càng lạnh. Đè nén cảm xúc của mình xuống, Cung Tuấn lại lên tiếng
- Anh không nên đến đây!

Trương Triết Hạn biết cậu không vui, cho nên suy nghĩ vài lời trong lòng, lúc này mới lên tiếng
- Cung Tuấn, cậu đừng tự hành hạ bản thân như vậy. Đừng làm cho mọi người lo lắng! Cậu bây giờ trên vạn người rồi, mọi thứ đều rất tốt, đừng sống mãi trong quá khứ mà tự làm khổ bản thân!
Trương Triết Hạn nói liên miên lải nhải một hồi, nhưng thần sắc của Cung Tuấn lại càng khó coi. Cuối cùng anh phát giác được, hình như mình đã nói sai rồi!
Còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Cung Tuấn lạnh lùng nói
- Phải, em làm cho mọi người lo lắng, chỉ trừ mỗi Trương Triết Hạn anh!

Cung Tuấn đứng lên, vòng qua chiếc giường, đi về phía Trương Triết Hạn

Cung Tuấn che ánh sáng duy nhất trong phòng từ cái đèn ngủ, từng bước một đi tới trước mặt anh, hơi thở mập mờ, nồng mùi rượu, trong nháy mắt bao phủ anh

Trương Triết Hạn không nhịn được lùi lại, Cung Tuấn thấy thế lại càng tiến về phía trước. Cho đến khi sau lưng anh mát lạnh, lúc này mới phát giác được mình đã dán vào vách tường. Cung Tuấn duỗi cánh tay ra, chống lên trên tường, cái tư thế này... Chẳng lẽ Cung Tuấn muốn chơi trên vách tường với anh?

Một giây sau, liền nghe thấy câu hỏi của cậu
- Cho nên... Trương Triết Hạn anh có thể tùy tiện trêu đùa người khác?
Trương Triết Hạn mở to hai mắt, không rõ cho lắm nhìn Cung Tuấn. Bộ dạng ngây ngốc này, làm Cung Tuấn vô cùng bực bội. Cậu híp mắt lại, thâm thúy nhìn anh
- Mọi chuyện là do em sai, em mù quáng, em vì yêu anh mà mất hết kiểm soát, những ngày tháng đó em biết anh không thể nào quên được... em hận chính bản thân mình, khi biết anh và tiểu bảo bảo không còn, em như phát điên, thậm trí chỉ muốn cùng anh và con tuẫn táng! Trương Triết Hạn anh hận em cũng được, ghét bỏ em cũng được...nhưng xin anh..xin anh đừng không cần em!
Những từ cuối Cung Tuấn chỉ dám hạ thấp giọng mà nói nhưng khoảng cách gần như vậy Trương Triết Hạn vẫn có thể nghe được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com