Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3 (từ bỏ)

Câu nói ấy chạm đến trái tim khẽ run rẩy của Cung Tuấn. Cậu dùng đôi mắt ngấn nước đầy ấm ức của mình mà nhìn anh, câu nói " Cảm ơn" còn chưa kịp cất lên thì đã bị một tiếng nói khác chặn lại.
- Triết Hạn lão sư, tổ tông của tôi ơiii~

Một dáng người cao to lực lưỡng hết sức nặng nhọc cầm theo chiếc ô to chạy tới kéo tay Trương Triết Hạn lại rồi khẽ lay anh.
- Cả đoàn đang cuống lên tìm cậu đó, cậu sao lại chạy ra đây...này...Triết Hạn..

Không thấy đối phương trả lời, người trợ lí của cậu chợt hiểu ra, Trương Triết Hạn là đang quá nhập vai diễn rồi. Cậu trợ lí quay ra nói với Cung Tuấn
- Chúng tôi có việc, xin phép đi trước!
- Xin hỏi...anh ấy...tôi có thể biết tên anh ấy không?

Thật không ngờ đứng nói chuyện với nhau lâu như vậy mà lại không biết đối phương là ai, cũng đúng, đây là nước ngoài, đâu ai biết Trương Triết Hạn là ai chứ. Người trợ lí thầm nghĩ trong đầu rồi sau đó quay ra nhìn Cung Tuấn mỉm cười đáp lại.
- Cậu ấy họ Trương, cậu nhóc mưa to thế này cũng nên về thôi, chúng tôi đi trước!

Lời vừa dứt, người cũng bị người kia lôi đi, Cung Tuấn vẫn ngây người ra đứng tại đó, tay cầm ô nhìn theo bóng lưng đang ngày một xa dần, trong đầu tức khắc liền xuất hiện cái tên mà bản thân khắc ghi đến tận 5 năm sau.
" Trương Triết Hạn, cái tên thật đẹp, người cũng thật đẹp"

***

- Anh thấy đó, vì anh mà em mới có ngày hôm nay!

Cung Tuấn mỉm cười nhìn anh, đôi mắt nhìn xuốt hết sức chân thành. Trương Triết Hạn ôm đầu nhớ lại, đúng là có chuyện anh ở Anh Quốc, đợt đó anh theo đoàn phim sang đó quay vài phân cảnh, đúng là anh có gặp một cậu thiếu niên nhưng anh thật sự không nhớ mặt, đúng là có chuyện anh đứng hàn huyên với cậu, nhưng...lúc đó là anh chưa thoát vai, vai diễn của anh cũng có một phân cảnh như thế, vậy mà Cung Tuấn lại khắc ghi đến tận bây giờ hay sao.

Ngước nhìn cậu thanh niên trước mặt, Trương Triết Hạn thật muốn phũ với cậu ta, muốn tách thế giới của hai người ra như vậy mới tốt cho cả hai. Nhưng anh làm được không khi nhìn vào đôi mắt 10 phần chân thật 10 phần thành tâm ấy, đôi mắt đó làm con người ta nhìn vào thực sự không nỡ làm thương tổn mà. Nghĩ thì vậy, nhưng lời mà Trương Triết Hạn nói ra thì lại hoàn toàn khác
- haha...Cung Tuấn, cậu là đang trả ơn anh sao, vậy mà cậu lại lầm tưởng là tình yêu cơ đấy, anh không cần cậu trả ơn gì cả, anh cũng không có ơn gì với cậu, những lời nói đó với cậu, chỉ là anh chưa thoát vai thôi, con người ai cũng phải trưởng thành, cậu cũng nên trưởng thành đi chứ!

Cung Tuấn nghe anh nói vậy, anh vậy mà lại từ chối cậu, lại coi tình cảm của cậu là ơn huệ, lại coi cậu như con nít, có phải anh đang ghê tởm cậu hay không, hai thằng con trai thì yêu đương cái gì cơ chứ. Trái tim bỗng thắt lại, thật lạnh lẽo, cậu lùi ra hai bước, sau đó đi lướt qua anh chậm rãi nhả ra từng từ một, từng từ thật khô khốc khó nhọc mà tuôn ra.
- Đời người có mấy cái 5 năm, em đã thích anh 5 năm, vì anh mà không ngừng cố gắng, không ngừng nỗ lực, chỉ vì câu nói "hẹn nhau nơi đất diễn" vậy mà anh lại nghĩ em thích anh chỉ vì trả ơn sao, thời gian qua tiếp xúc với nhau, chẳng lẽ anh không cảm nhận được!

Cảm nhận sự bất thường của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn vội quay người đưa tay định bắt lấy đôi tay đang gồng lên nắm chặt lại như đang kìm nén cơn giận dữ nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Cung Tuấn chặn lại.
- Trương Triết Hạn, Cung Tuấn em thích được, thì cũng sẽ buông được!

Lời vừa dứt Cung Tuấn liền xoay người rời đi, không một chút do dự, để lại Trương Triết Hạn ngẩn người đứng đó. Nhìn bóng lưng bước đi xa dần, Trương Triết Hạn liền thầm nhủ trong lòng " vậy là xong rồi sao? như vậy mới là tốt nhất"

Trưa hôm sau, sau khi vừa quay xong chương trình cho một nhãn hàng, Trương Triết Hạn về phòng hoá trang nghỉ trưa, đợi Tiểu Vũ mang đồ ăn tới, ngồi nghĩ lại chuyện hôm qua, thật đúng là hoang đường mà. Hiện giờ Trương Triết Hạn chỉ mong Cung Tuấn không bị ảnh hưởng quá, cậu ấy là người dễ bị phân tâm sợ là sẽ không tập trung vào công việc.

Đợi được một lúc, Tiểu Vũ mang hộp cơm trưa đến, nhìn vào hộp cơm nay có khác mọi ngày, bình thường hộp đựng cơm đều là màu xanh anh ưa thích, chính vì vậy ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn, hộp cơm hôm nay lại màu trắng, nếm thử đúng thật mùi vị cũng không ngon bằng. Anh ăn được hai miếng cảm thấy nuốt không nổi liền buông đũa, quay sang Tiểu Vũ đang ngồi ăn ngon lành lại thấy làm lạ, bình thường cơm của anh đều là Tiểu Vũ mua, sao nay bỗng dưng lại nuốt không nổi, mà tên béo kia lại ăn ngon lành như thế
- Này người anh em, nay cậu mua cơm tiệm khác à?

Tiểu Vũ đang uống nước nghe câu nói đó mà chột dạ đến phát sặc, Trương Triết Hạn thấy vậy liền đứng dậy lại gần vỗ vỗ lưng để cậu bạn dễ hô hấp hơn. Sau khi cơn ho dịu xuống, Tiểu Vũ cau mày tìm đại một lí do nào đó, bởi vì cơm của Trương Triết Hạn từ trước đến nay suốt 3 năm liền đều là của Cung Tuấn nấu, giờ tự nhiên tên kia dở chứng không nấu nữa hại cậu liều mình mua ở quán cậu hay ăn, ai mà nghĩ Trương Triết Hạn lại kén ăn như vậy chứ, đồ Cung Tuấn nấu thì ăn ngon lành thế cơ mà.
- Quán đó đóng cửa rồi, tôi tìm quán mới, nếu cậu không thích, tôi đi đổi quán khác!

Vì lịch trình của Trương Triết Hạn dày đặc chỉ có duy nhất một tiếng để ăn và nghỉ ngơi, Tiểu Vũ đành ngậm ngùi đóng hộp cơm lại nhanh chóng đi mua phần cơm khác.

Lạ một điều khi mang phần cơm khác về, Trương Triết Hạn cũng không thể nuốt được, cơm vừa vào miệng anh liền nhăn mày nhè ngay ra kêu khó ăn, lúc đầu cả hai đều cho rằng thể lực hôm đấy có vấn đề, nhưng cái thể lực này kéo dài như vậy cả tuần liền thì không thể không đáng lo, Trương Triết Hạn vì không ăn được chỉ đành uống sữa dinh dưỡng cho đỡ mất sức, người gầy đi trông thấy, tinh thần cũng sa sút nghiêm trọng.

Không thể đứng nhìn tổ tông của mình kén ăn như thế mãi được, Tiểu Vũ mới liều mình mở điện thoại gọi cho dãy số đã không liên lạc cả tuần nay.
- Alo...Cung Tuấn, tình hình là thế, cậu có thể giúp không...à ừ, vậy tốt rồi, tốt rồi, cảm ơn cậu!

Sau khi nhận được lời đồng ý trở lại làm đầu bếp cho Trương Triết Hạn của Cung Tuấn, Tiểu Vũ mới phở phào nhẹ nhõm quay người định trở lại phòng. Nhưng khi vừa quay người lại thì cậu liền sững sờ, Trương Triết Hạn không biết từ lúc nào lại đang đứng khoanh tay trước cửa nhìn cậu bằng cặp mắt dò xét.
- Cậu biết tôi ghét nhất là nói dối!

Trương Triết Hạn biết Tiểu Vũ sẽ lại tìm lí do để cho qua chuyện nên anh chặn trước. Biết không thể nói dối nữa, Tiểu Vũ đành khai thật.
- Triết Hạn à! Thật ra! Suốt 3 năm qua cơm cậu ăn đồ cậu uống đều do một tay Cung Tuấn nấu, ban đầu tôi không đồng ý nhưng khi thấy cậu ăn ngon lành, lại thấy Cung Tuấn kiên trì ngày ngày đều cho người mang đến, tôi nhận hay không nhận cậu ta đều mang đến, cho nên..

Quả thực lúc đó Tiểu Vũ không hiểu Cung Tuấn đang làm gì, càng không hiểu Cung Tuấn nghĩ gì, nhưng lại thấy Trương Triết Hạn ăn ngon lành nháy mắt đánh hết veo suất cơm mà bình thường có đói thế nào tên kén ăn này đều bỏ thừa lại. Vì ăn uống điều độ cộng chăm luyện tập mà cơ thể Trương Triết Hạn đẹp lên trông thấy, như vậy người làm trợ lí như cậu, tội gì mà không nhận chứ.

Trương Triết Hạn ngạc nhiên, dù đã đoán trước được phần nào khi nghe thấy tên cậu trong cuộc nói chuyện của Tiểu Vũ nhưng anh cũng không thể ngờ, 3 năm, suốt 3 năm cậu đều kiên trì như thế.

Vậy mà anh đã làm gì, tổn thương cậu, đả kích cậu. Chú cún nhỏ tội nghiệp của anh đã bị thương tổn đến mức nào chứ. Liệu cậu có tha thứ cho anh không. Tình cảm bao lâu tránh né, kìm nén, chôn dấu bấy lâu nay lại trỗi dạy đến mức bản thân anh cũng hoà mình theo nó, không thể cưỡng lại. Trương Triết Hạn lập tức lấy áo khoác, chìa khoá xe, đạp cửa đi thẳng ra ngoài để lại Tiểu Vũ đứng chôn chân tại chỗ kèm câu nói
- Tra lịch trình Cung Tuấn cho tôi, không cần đi theo!

*** phần sau có H

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com