Phiên ngoại 2 ( Hôn lễ )
Sáng sớm, Trương Triết Hạn đang vùi mình trong chiếc giường ấm áp thì đột nhiên bị Cung Tuấn lôi dạy
- Hạn Hạn...mau dậy đi! Trưa đến nơi rồi!
- Để anh ngủ thêm chút nữa được không? Mệt chết anh rồi! - Trương Triết Hạn hất tay gạt Cung Tuấn ra, lại tiếp tục kéo chăn trùm kín đầu
- Em nấu ăn xong hết rồi! Có bò cay, gà hấp sốt ớt, toàn là những món anh thích, lạnh như này ăn cay thì tuyệt biết mấy! Mau dậy thôi nào!
Cung Tuấn ra sức kéo chăn, kéo mãi mới lôi được chiếc chăn dày đang bọc trên người Trương Triết Hạn ra thì ngay lập tức anh lại lấy gối mà trùm kín đầu bịt chặt lấy tai như không muốn nghe cậu lải nhải nữa. Bản thân đang ngái ngủ bèn khó chịu quát
- Không ăn !
Cung Tuấn biết khi Trương Triết Hạn đang muốn ngủ nướng thì tuyệt đối không được chọc vào, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, cậu nhất định phải gọi anh dậy.
- Mèo lười! Anh còn không chịu dậy! Em liền thay bữa ăn này bằng cơ thể anh đó!
Nói rồi bàn tay lành lạnh khẽ luồn vào trong lớp áo mỏng mà mò mẫm sờ soạng.
Trương Triết Hạn bị cái lạnh từ tay Cung Tuấn làm cho tỉnh hẳn, bản thân lại nghe câu nói đáng sợ đó thì lập tức vứt gối ngồi phắt dậy, nhưng bản thân đau nhức ê ẩm, anh căn bản là không muốn làm gì, đến cả nhúc nhích cũng không muốn. Trương Triết Hạn lại ỷ vào được Cung Tuấn yêu mà giở trò làm nũng. Anh giang rộng hai tay ra, nhắm mắt lại, mặt vênh lên hướng về phía Cung Tuấn
- Anh mệt, muốn anh dậy thì tự phục vụ anh đi!
- Rõ! - Cung Tuấn cũng chỉ cầu cho bản thân được phục vụ anh nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Cậu vui vẻ bế Trương Triết Hạn vào phòng tắm, đặt anh ngồi lên bồn rửa mặt, tự tay lấy bàn chải đánh răng cho anh, đưa nước cho anh xúc miệng, lại đưa tay vào vòi nước làm ẩm tay mình, lấy một lượng vừa phải sữa rửa mặt sau đó xoa xoa lên gương mặt thanh tú mắt vẫn nhắm nghiền kia của Trương Triết Hạn.
Xong xuôi, Cung Tuấn lại quắp Trương Triết Hạn ra phòng ăn, đặt anh lên đùi mình, liên tiếp vừa thổi vừa đút cho anh ăn.
- Hôm nay em có việc gì à, em đút chậm thôi nghẹn chết anh rồi! - Trương Triết Hạn cằn nhằn tay định với cốc nước để uống thì Cung Tuấn đã nhanh tay hơn đem nước dâng đến tận miệng anh.
- Phải! Hôm nay em phải đến tham dự hôn lễ của một người bạn!
- Vậy em còn không mau chuẩn bị đi, còn lôi anh dậy làm gì? Giờ em đi rồi anh lại lủi thủi ở đây, chán chết! - Trương Triết Hạn đưa tay ra gõ nhẹ vào thành cốc, khuôn mặt bỗng trở nên ngây ngốc khi nghĩ đến cảnh bản thân sẽ phải ở nhà một mình cả ngày
- Em dẫn anh theo chứ! - Cung Tuấn cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh
- Bạn em, em dẫn anh theo làm gì? Anh cũng đâu quen biết? - Trương Triết Hạn thầm vui trong lòng nhưng bản thân vẫn phải giả bộ không thích.
Cung Tuấn xoa xoa bụng Trương Triết Hạn, cảm thấy nơi này đã hơi căng rồi, liền bế bổng anh lên, hướng về phòng ngủ.
Trương Triết Hạn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy Cung Tuấn lấy hai cái hộp to từ trong tủ quần áo ra. Trương Triết Hạn tò mò muốn biết trong hộp có gì, đã thấy Cung Tuấn mở ra, bên trong là hai bộ âu phục màu đen hết sức sang trọng.
- Em chuẩn bị từ khi nào thế, vậy anh đành phải theo em rồi!
Trương Triết Hạn vui vẻ nhận lấy một bộ âu phục Cung Tuấn đưa hướng phòng tắm mà chui vào đó thay đồ.
Ngoài trời những bông hoa tuyết rơi rơi trong gió. Chiếc lamborghini chạy một đường đến thẳng Nhà thờ thánh Paul. Trương Triết Hạn nhìn ngơ ngác bên ngoài lại thấy xe ngừng ngay nhà thờ. Anh quay đầu nhíu mày hỏi
- Đám cưới ở nhà thờ sao?
Cung Tuấn mỉm cười xoa lấy khuôn mặt ửng hồng nhiễm lạnh của anh
- Ở đây, mọi đám cưới đều diễn ra ở nhà thờ, mau vào thôi!
Cung Tuấn cầm chiếc ô che lấy những bông tuyết trắng không cho chúng chạm vào Trương Triết Hạn dẫn anh đi về phía nhà thờ. Khi cánh cửa nhà thờ được nhẹ nhàng mở ra, Trương Triết Hạn chết chôn ngay tại chỗ.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh, mẹ Trương, ba mẹ Cung, Tiểu Vũ, Văn Viễn, Simon, tiểu Tuấn Triết, ngay cả lão Minh cũng có mặt. Dưới lễ đường thiêng liêng trang trọng ngập tràn màu vàng lấp lánh của ánh nến. Hòa vào màu trắng của hoa bách hợp là biểu tượng cho sự thanh cao, nét kiêu sa và sự trong trắng đức hạnh của người mình yêu. Trên lễ đường dàn nhạc dương cầm phát ra bài Perfect – Ed Sheeran, nhẹ nhàng, du dương đi vào lòng người có thể làm tan chảy biết bao trái tim những con người đang có mặt ở đây.
Bàn tay của Trương Triết Hạn run lên được Cung Tuấn bao lấy, vững trãi nắm tay anh tiến về lễ đường..
Thì ra hôm nay là hôn lễ của bọn họ..
Khách trên dưới chưa được mười người. Tuy vậy trái tim Trương Triết Hạn không ngừng đập luân hồi. Tâm trí anh mơ mơ hồ hồ, làm theo trình tự. Đến khi làn môi lành lạnh, Trương Triết Hạn mới chợt tỉnh táo thì ra Cung Tuấn đang hôn anh.
- Triết Hạn à! Em yêu anh!
Tiếng Cung Tuấn vang lên trong nụ hôn nóng bỏng. Trương Triết Hạn khẽ nấc nhẹ, nước mắt hạnh phúc rơi ra hòa vào nụ hôn của bọn họ..
- Cung Tuấn à! Anh yêu em!
***
Tiếng chuông điện thoại reo liên hồi khiến Trương Triết Hạn nhăn mặt tỉnh giấc, đưa tay với điện thoại lên xem, là Tiểu Vũ, Trương Triết Hạn bực tức mà nhận điện thoại
- Có chuyện gì?
- Tổ tông ơi giờ cậu còn ngủ được sao? Chuyện cậu và Cung Tuấn bị lộ ra hết rồi kìa, cả công ty đang náo loạn vì cậu mà cậu vẫn còn ngủ được! Lợi hại !
Trương Triết Hạn nghe xong thì bừng tỉnh ngay lập tức, ngắt điện thoại của Tiểu Vũ, lại quay sang thấy người bên cạnh sớm đã không thấy đâu, trong lòng bỗng nhói lên một tia bất an. Anh nhanh tay truy cập vào mạng xã hội, rất đúng như anh nghĩ, hotsearch chữ đỏ như muốn nhấn mạnh nội dung đập vào mắt anh
" Sự thật Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn bao nuôi"
" Trương Triết Hạn, Cung Tuấn công khai tình cảm bên LonDon"
Ấn vào xem, hiện lên trên màn hình là những bức ảnh chụp lén anh và Cung Tuấn khi ở Anh, chính là cái khoảnh khắc Cung Tuấn nắm tay anh lôi lôi kéo kéo ra khỏi sân bay. Trương Triết Hạn vội gọi cho Cung Tuấn, nhưng đầu dây bên kia mãi không thấy trả lời, gọi cho Simon, Văn Viễn đều không được. Lòng rối như tơ vò, hoang mang lo sợ không biết điều này sẽ ảnh hưởng thế nào đến bọn họ, mạng xã hội là con dao hai lưỡi, bản thân Trương Triết Hạn biết rất rõ điều đó.
Tin nhắn điện thoại vang lên khiến Trương Triết Hạn giật mình mà suýt đánh rơi điện thoại. Là tin nhắn của Cung Tuấn, anh vội vàng mở ra xem
- Hạn Hạn, mau vào weibo của em!
Trương Triết Hạn run rẩy mà truy cập vào weibo của Cung Tuấn, cái tài khoản này, từ khi rời làng giải trí đã không còn sử dụng, vậy mà giờ Cung Tuấn lại truy cập, chắc hẳn là vì chuyện của bọn họ rồi.
Cung Tuấn hiện đang phát trực tiếp livestream lên trên weibo
- Xin chào mọi người, mọi người vẫn nhớ tôi chứ?
- Ồ! Không ngờ đã lâu như vậy Tuấn Vị Tiên vẫn ở đây đợi tôi, cảm ơn các bạn!
- Sau đây, tôi xin đính chính lại những thông tin vô căn cứ hồi sáng! Những thông tin đó, chỉ đúng một nửa!
- Sao lại đúng một nửa à! Haha, đúng rồi, Trương Triết Hạn không thể nào lại để tôi bao nuôi được đúng không! Các bạn đúng là hiểu rõ anh ấy đó!
- Chúng tôi không phải quan hệ bao dưỡng, chúng tôi là quan hệ người một nhà! À ờm... thì chính là như các bạn nghĩ đó! Haha..
- Trương Triết Hạn, tôi đã mất gần chục năm để theo đuổi anh ấy! Anh ấy là cả mạng sống của Cung Tuấn tôi! Vậy nên mong mọi người, đừng nên khắc nghiệt quá, anh ấy là người thế nào, tôi rõ, các bạn cũng rõ!
...
Cung Tuấn cứ thế đọc từng bình luận một, trả lời từng bình luận một, cậu cứ thế, bảo vệ anh theo cách của riêng cậu.
Kết quả họ nhận được không quá ngọt nhưng cũng không thể nào là đắng, vẫn có những con người không chấp nhận được, nhưng đó chỉ là số ít hy hữu, đa số là ủng hộ, là chúc mừng, là động viên...
Cung Tuấn sau khi kết thúc live trong vui vẻ, điện thoại báo tin nhắn đến, là từ mèo nhỏ của cậu, liền nở nụ cười vui vẻ mở tin nhắn ra xem. Dòng chữ dài khiến Cung Tuấn đọc xong liền đen mặt, khoé môi giật giật không biết nên mừng hay nên khóc
" Lão Công à. Em yên tâm. Từ bây giờ anh sẽ kiếm thật nhiều tiền. Để sau này nếu em có thất nghiệp, kể cả tập đoàn có phá sản, Trương Triết Hạn anh cũng có thể nuôi em."
***
Vậy là end thật sự rồi, cảm ơn các cô một lần nữa, ngày mai fic mới sẽ lên sàn, các cô chuẩn bị thật nhiều mũ đi nha! Fic mới có tên là [ Tuấn Hạn ] Hoả Dục
Tôi sẽ cố ngày nào cũng có chap để các cô hít nhé 😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com