Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Thua Bài

Người đàn ông cả người toát ra khí chất cao quý đang ngồi trên ghế dài, nhìn thấy anh cúi đầu nở nụ cười ấm áp nhìn cậu trai nhỏ nằm trên đùi mình, còn cậu trai kia hai mắt nhắm chặt, mặt đỏ bừng bừng. Cô y tá giúp đem tài liệu của Trần Sơ Khiêm về phòng, vừa mở cửa ra liền bắt gặp hình ảnh đẹp đẽ đến mức không thể rời mắt. Nhưng cô sợ làm ảnh hưởng đến bầu không khí bên trong nên nhẹ nhàng lùi ra ngoài, đóng cửa lại quay đi, vẫn là để cho bác sĩ trưởng khoa tự đem tài liệu về vậy.

Bình truyền dịch đã xong từ lâu, Trần Sơ Khiêm quay lại giúp hoàn tất việc truyền nước biển rồi lại đi ra ngoài xử lý công việc. Trương Triết Hạn ngủ thêm một lúc mới tỉnh, nhiệt độ trên người đã giảm, cơn đau đầu, đau bụng cũng không quá gay gắt.

"Tỉnh ngủ chưa, tôi dẫn em đi ăn."

Trương Triết Hạn ngơ ngác, ngốc ngốc không trả lời.

Cung Tuấn cầm tay dẫn cậu vào nhà vệ sinh để cậu rửa mặt cho tỉnh táo. Vì dạ dày Trương Triết Hạn không tốt nên cậu chỉ có thể ăn cháo cùng vài món ăn dễ tiêu hóa, sau khi dùng bữa, Cung Tuấn quay xe chở cậu về lại trường.

Gió trưa nhè nhẹ len lỏi qua khe cửa, từng tờ giải đề đặt trên mặt bàn bị gió thổi tung bay vang lên mấy tiếng "xoành xoạch", ánh nắng vàng rực phảng phất trên mặt Trương Triết Hạn, ai có thể nói cậu biết, đây có phải là tình yêu không? Nếu không phải, vậy sự rung động này phải giải thích bằng cách nào?

Cuối năm, bước vào kỳ nghỉ dài, ai nấy đều lục tục gom đồ đạc về nhà, Đông Hà cùng Dương Vũ lôi kéo Trương Triết Hạn đến Kleen giải sầu, Đông Hà cũng như Dương Vũ là bạn thời thơ ấu của Trương Triết Hạn, nhưng vì ba cậu ấy phải chuyển công tác nên Đông Hà cũng phải đi theo, tuy học khác trường nhưng cứ rảnh là sẽ lôi kéo nhau đi tụ tập.

Bar Kleen là nơi loạn lạc ăn chơi của đám công tử nhà giàu, là một học sinh, công dân gương mẫu mẫu mực, Trương Triết Hạn sao dám đến mấy chỗ này chứ, số lần cậu bước chân vô đây đều bị rủ rê hoặc ép buộc đến.

"Bạn học tiểu Triết."

Trương Triết Hạn đang đi lon ton chợt nghe có người gọi mình, chưa kịp nhìn xem là ai, tay cậu đã bị nắm lấy kéo nhẹ. Vững lại bước chân, Trương Triết Hạn nhìn thấy một người đàn ông ba phần đẹp trai, bảy phần tà khí, phảng phất xung quanh thêm ba phần mùi rượu, người này không phải người chở cậu về hôm Giáng Sinh thì là ai nữa.

Đông Hà đi cạnh Trương Triết Hạn, thấy cậu bị người lạ kéo tay liền nhanh chân đứng chắn phía trước.

"Anh làm gì thế, buông tay bạn tôi ra."

Trương Triết Hạn thấy thế vội nói.

"Đông Hà, không sao đâu, người quen của tôi." Không khí đầy mùi thuốc súng bây giờ mới bớt căng thẳng đi một chút.

Đúng lúc này người đàn ông một tay đút túi một tay cầm điện thoại ung dung đi tới, Tưởng Thiếu Phi phớt lờ ánh mắt vẫn còn địch ý của cậu bạn nhỏ tên Đông Hà kia, vui vẻ kéo tay Trương Triết Hạn nói.

"Em xem, có thầy Cung của em ở đây nữa nè".

Trương Triết Hạn e dè lên tiếng:

"Thầy Cung."

Điều này khiến Đông Hà sửng sốt một chút, cậu không dám tin người đàn ông dáng vẻ không phú cũng quý này lại là giáo viên, thật sự không biết nên nói anh ta bôi bác hình tượng giáo viên hay hình tượng giáo viên đang bôi nhọ anh ta. Nhìn bộ trang phục vừa vặn đắt tiền của Cung Tuấn, từ cao - phú - soái đặt trên người người đàn ông này quả thật không có chỗ nào có thể soi xét được.

Cung Tuấn cúp điện thoại, ánh mắt thản nhiên nhìn Tưởng Thiếu Phi đang nắm tay Trương Triết Hạn lôi lôi kéo kéo, anh đi lướt qua người Trương Triết Hạn.

"Em cũng vào chơi đi."

Trương Triết Hạn không hiểu chuyện gì đành phải vò vò mép áo, lề mề bước theo sau Cung Tuấn vào phòng, Trương Triết Hạn mím môi thỉnh thoảng quay đầu cầu cứu nhưng bị phớt lờ.

"Bạn em khi nãy hiểu lầm, anh bỏ qua nhé, còn Phong Tử, à không, tiểu Triết, à không phải, Trương Triết Hạn làm phiền mọi người rồi, em và bạn về trước, hôm khác sẽ rủ Triết Hạn sau, em chào thầy, chào anh."

Trương Triết Hạn nghiến răng nghiến lợi, tên bỏ bạn chết tiệt này, khi về không đánh cậu ta bầm dập sẽ không xả được mối hận này.

Trương Triết Hạn đi theo Cung Tuấn và Tưởng Thiếu Phi đẩy cửa bước vào, hay lắm, cả một bàn to như vậy ngồi đã gần kín chỗ, tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ. Cửa vừa mở đã có người phát hiện.

"Ra ngoài một lát khi vào đã bắt được một em rồi sao?"

Cung Tuấn nhìn Tưởng Thiếu Phi, anh ta thầm mắng cô nàng vừa lên tiếng, cười đáp.

"Bậy, mình mà lại đi bắt cóc sao, các em gái xinh đẹp đều đang xếp hàng đợi tôi đến liếc nhìn đấy. Người ta là học trò của Cung Tuấn, đừng nói lung tung."

Tưởng Thiếu Phi vừa trả lời vừa kéo ghế cho Trương Triết Hạn, cậu nhìn qua thấu thầy Cung đã ngồi vào ghế đang khoanh tay trước ngực nhìn cậu, Trương Triết Hạn ngoan ngoãn ngồi xuống."

"Đầy đủ rồi, chia bài đi."

Tưởng Thiếu Phi bổ túc cho Trương Triết Hạn.

"Mọi người vào dịp cuối năm sẽ tổ chức gặp mặt rồi rủ nhau chơi bài, em biết chơi không, chơi cùng nhé?"

Trương Triết Hạn nhìn qua Cung Tuấn ngồi bên phải, lắc đầu.

"Em không biết, anh cứ chơi đi."

Một bàn người vui vẻ vừa nói chuyện vừa ra bài, cậu hôm nay được mở rộng tầm mắt, thầy Cung điềm tĩnh xào bài, chia bài, xòe bài rồi đánh từng lá xuống, mặc dù ánh mắt có hơi uể oải nhưng quả thật không biết rằng bài tốt hay do đánh hay mà Cung Tuấn rất ít ván thua.

Trương Triết Hạn từng xem qua người lớn đánh bài, tiếng la tiếng làu bàu chê bài xấu thế này thế kia, chướng khí mù mịt, người thắng la làng đòi lấy tiền, kẻ thua cũng hùng hùng hổ hổ. Nhưng mọi người ở đây, lời nói thốt ra từ miệng họ không hề tục tĩu khó nghe tí nào.

Trước đây tụ tập bạn, khi mọi người nói chuyện phiếm, mọi người vẫn hay trêu chọc lần nhau, khi đó cả đám vẫn còn là mấy đứa học trò choai choai nghịch ngợm, mọi lời nói đều rất trẻ con, nhưng tình bạn cũng không thua gì Cung Tuấn, Tưởng Thiếu Phi và những người khác ở đây.

Thì ra cho dù thời gian có trôi qua nhanh thế nào, cho dù mỗi người ở một nơi thì tình bạn từng có vẫn cứ tốt đẹp như vậy. Tình bạn giống như hũ rượu vậy, thời gian ủ càng lâu thì mùi vị lại càng ngon, càng gắn bó bao nhiêu càng khắng khít bấy nhiêu.

Qua một lúc, điện thoại Cung Tuấn reo, anh vội đứng dậy ra ngoài nghe, một người trong bàn thấy thế liền la lên.

"Không cho đi, khẳng định là đi đón Hân Nhi nè, cậu nhìn đi, học trò của cậu còn đang ở đây đó."

Cung Tuấn nói, "Vậy thì để học trò mình chơi đi." Anh kéo Trương Triết Hạn qua chỗ mình ngồi, cúi đầu nói với cậu, "Thắng em lấy, thua chia theo bình thường, nhớ không được thua."

Trương Triết Hạn không dám nhúc nhích, chỉ ngồi đó nhìn cổ áo màu vàng nhạt hờ hững của anh, mặt bỗng nhiên đỏ bừng gật đầu nhận lấy nhiệm vụ nặng nề. Cung Tuấn nói xong liền cầm áo khoác đi ra ngoài.

Trương Triết Hạn thật sự là không biết đánh bài, đành phải ráng nhớ lại lúc nãy quan sát mọi người chơi thế nào, may mắn là quy tắc chơi bài này cũng không quá khó.

Tưởng Thiếu Phi liếc cánh cửa đã đóng lại liền lên tiếng,

"Này này, không chơi ăn tiền nữa, chẳng vui gì cả, luật chơi mới đi, người thắng được quyền hỏi người thua một câu và người thua nhất định phải nói thật, không được khai báo gian dối đâu đó."

Trương Triết Hạn nghe là biết mình xong đời rồi, Tưởng Thiếu Phi tuyệt đối có thù với cậu mà, nhân cơ hội này trả đũa mình đây. Cậu mỗi khi ra bài đều tỉ mỉ cẩn trọng hơn, không để cho mình thua đậm quá.

Chơi hết vài vòng, người thua thảm nhất cuối cũng cũng xướng danh Trương Triết Hạn, bên cạnh đó còn một người gọi là Lý Hiên, Lý Hiên ngồi đối diện hất bài nói, "Mình biết ngay cậu chẳng tốt lành gì đâu, hỏi đi."

Tưởng Thiếu Phi cười tươi, khuôn mặt càng tăng thêm vẻ đẹp trai hào hoa nói.

"Vậy thì xin mời hai vị ở đây thành khẩn khai ra tình sử của mình đi nào."

Lý Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, "Tưởng Thiếu Phi, cậu sống tới từng tuổi này mà giả bộ khách sáo cái gì nữa, đừng thừa nước đục mà xát muối lên trái tim đang rỉ máu của tôi."

Tưởng Thiếu Phi hít nhẹ một hơi, cũng giả bộ nghiêm mặt, liếc mắt nhìn Trương Triết Hạn, nói.

"Tốt nhất cậu hãy trả lời đi, phải làm gương cho cậu em đây noi theo chứ, thua rồi giở trò không chịu bị phạt sao?"

Lý Hiên lúc này mới biết Tưởng Thiếu Phi chỉ đang mượn cơ hội làm bậy, tức giận nói.

"Tuần trước, đã chia tay."

Trương Triết Hạn nghĩ thầm, mẹ ơi, chẳng lẽ muốn cậu trước mặt đám người đang lăm le như hồ rình mồi, ăn tươi nuốt sống này nói ra hết hay sao chứ. Nhưng cho dù nói ra cũng chưa chắc có người tin, mà cậu đã thua thì đành phải chịu trận thôi, nói dối cũng không phải cách hay, dù sao cũng chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra. Trương Triết Hạn thở nhẹ một hơi.

"Sơ trung, đã chia tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com