Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Trực Giác Cho Anh Biết Người Đó Chính Là Em

Đêm hôm đó, trong đầu Trương Triết Hạn, giọng nói trầm ấm của Cung Tuấn "Vậy thì không nên quên" lặp đi lặp lại không sao dứt ra được.

Trong mơ, người bạn kết giao năm đó quay trở về tìm cậu, dáng người cao ráo, ăn mặc rất có phong thái, hai tay đút túi quần, đôi chân dài được ôm gọn trong quần tây đen, tuy đứng đối diện nhưng làm cách nào cậu cũng không thể nhìn thấy mặt đối phương, khi Trương Triết Hạn cố gắng chạy tới thì chuông báo thức kêu inh ỏi làm cậu giật mình tỉnh giấc.

"Jun, cậu phải không, tại sao..."

Trương Triết Hạn ngồi thất thần trên giường, khi Dương Vũ mua đồ ăn sáng về đứng bên cạnh, Trương Triết Hạn mới hoàn hồn.

"Cậu chưa về sao?"

"Hôm qua rủ nhau đi chơi nên tôi chưa dọn đồ, nay thu dọn xong mới về, kỳ nghỉ đông này cậu vẫn ở lại trường sao, hay về nhà tôi đi, ở trường làm gì, cũng chẳng có lò sưởi ấm áp."

"Tôi đi làm thêm, cũng chẳng ở đây là mấy, chỉ về ngủ thôi có gì đâu chứ, cậu lo thu dọn rồi về đi."

Dương Vũ dường như biết chắc Trương Triết Hạn sẽ không theo mình, tên cuồng công việc này năm nào tới dịp nghỉ cũng đều lao đầu vào kiếm tiền.

"Rồi rồi, nhưng anh em đi ăn gọi tới cậu phải có mặt, không có mặt xem tôi có đập nát mấy chỗ làm của cậu không."

"Được được, có gì cứ gọi tôi."

Dương Vũ thu xếp quần áo cùng sách vở, kéo vali to lưu luyến tạm biệt Trương Triết Hạn.

Nhìn không nổi tên này ra vẻ đáng thương, Trương Triết Hạn kêu hắn đợi một chút, cậu lập tức vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay bộ đồ ngủ ra rồi tiễn tên kia xuống tầng.

Dương Vũ cười toe toét kéo hành lý lẹt đẹt theo sau.

"Người anh em của tôi đúng là tốt nha, biết tiễn tôi nữa."

"Nếu không phải cậu cứ rề rà không chịu đi, tôi còn lâu mới xuống."

"Hihi, cậu tốt nhất, à Phong Tử nè, tôi về sẽ mua cho cậu một bao đồ ăn cỡ lớn tiếp thực cho cậu, cậu ở một mình kiểu nào cũng lại bỏ bữa, có ngày chết cóng ngoài đường."

"Được được, cậu mua xong cứ gửi đến đây, yên tâm chứ."

"Phong Tử, nếu chán rồi thì qua nhà tôi, nhà của đại ca đây luôn rộng mở đón cậu đến ăn tết, đừng làm việc quá sức, cậu cũng đâu thiếu tiền."

"Tôi biết rồi, đừng lải nhải nữa, biến đi."

Dương Vũ cười hề hề rồi vẫy tay tạm biệt Trương Triết Hạn.

"Cậu lên phòng đi, tiễn tới đây thôi, ngoài trời lạnh lắm."

"Được, tạm biệt, ăn tết vui vẻ."

"Ăn tết vui vẻ."

Trương Triết Hạn chà xát hai tay vào nhau, mùa đông năm nay đến sớm thật, mới đây mà đã lạnh cóng hết cả người, run người quay bước về phòng ngủ xử lý bữa sáng của tên gà mẹ kia mua đến rồi còn phải lên mạng tìm công việc thêm.

Ở góc khuất hành lang cầu thang nơi Trương Triết Hạn và Dương Vũ ríu rít nói chuyện ban nãy có một người khoanh tay đứng dựa lưng vào tường, vô tình nghe hết tất cả cuộc trò chuyện.

Trương Triết Hạn loay hoay dọn dẹp lại vật dụng cá nhân cũng như sắp xếp lại đồ dùng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Cậu phủi tay đi mở cửa, ngạc nhiên chào.

"Thầy Cung."

"Ừm, phòng giáo vụ nói vẫn còn học sinh ở lại trường nên tôi đến xem thử."

"Dạ."

"Em không về nhà ăn tết với gia đình sao."

Trương Triết Hạn ngẩn người.

"Dạ không, em ở lại trường luôn, không về."

Lần này đến phiên Cung Tuấn ngạc nhiên.

"Em ở lại trường tìm việc làm thêm đợi hết kỳ nghỉ." Trương Triết Hạn giải thích.

"Hay em về nhà tôi ăn tết?"

"???"

"Phòng giáo vụ kêu tôi tới là để thông báo năm nay sẽ sửa chữa lại một vài nơi nên không thể để học sinh ở lại trường như mọi năm được."

"Thật sao ạ?"

"Nhà tôi cũng ở gần trường, tiện cho em có thể tìm việc làm thêm."

"Nhưng... Vậy em qua nhà Dương Vũ ở tạm, em cảm ơn thầy."

"Đừng làm phiền nhà người khác như vậy, tết đến nhà họ sẽ đi chúc tết, chẳng lẽ em muốn ở nhà một mình sao?"

"Nhưng..."

"Tôi ở một mình, cũng không đi chúc tết, em cứ thoải mái dọn qua, cũng đâu phải chưa từng ngủ ở nhà tôi."

Trương Triết Hạn nghe vậy liền nhớ tới lần trước ở chung với người này, hai tai không tự chủ nổi lên rặng mây hồng, mặt cũng có dấu hiệu tăng nhiệt độ. Ở nhà thầy mới là không thoải mái đó, cậu cũng đi làm việc, làm gì có thời gian ở nhà mà đợi nhà tên Dương Vũ kia đi chúc tết chứ. Trương Triết Hạn nghĩ thầm nhưng không dám nói ra.

"Quyết định vậy đi, tôi ở phòng giáo viên đợi em, thu dọn xong thì qua đó tìm tôi."

Dứt câu không đợi Trương Triết Hạn kịp từ chối, thầy giáo nào đó đã rời khỏi phòng chỉ để lại cậu học trò nhỏ bóng lưng của mình.

Trương Triết Hạn ngơ ngác chưa kịp hiểu điều gì đã thấy Cung Tuấn đi xa rồi. Cậu vò đầu bứt tóc tạo thành kiệt tác nghệ thuật mang tên "tổ chim tan tác".

"Aizzz, mình có đồng ý đâu chứ, cái tên chết tiệt này."

Trương Triết Hạn bức bối ngồi bệt xuống sàn đá đá thành giường một lúc rồi cũng nhận mệnh đóng gói hành lý. Đồ đạc của cậu không nhiều, chỉ có vài bộ đồ, sách vở cũng không đem nhiều vì những gì trong sách giáo khoa có cậu đã biết, cũng nắm rõ hết rồi. Xếp thêm xấp bài tập được giao cho kỳ nghỉ đông, Trương Triết Hạn kéo lại balo, uể oải đeo lên vai.

Cung Tuấn đang soạn gì đó trên máy tính, dư quang thấy Trương Triết Hạn đến anh đóng laptop lại, đứng dậy kéo rèm cửa, tắt điện rồi ra ngoài.

"Đi thôi."

Trương Triết Hạn đi trước, bước chân nặng dần như bị ai đó níu lại.

"Đưa cặp sách đây tôi cầm giúp em."

"Em đeo được không phiền thầy đâu."

"Đưa tôi."

Cung Tuấn cầm lấy quai balo Trương Triết Hạn kéo lên, buộc cậu phải tháo xuống balo của mình.

Suốt dọc đường đi không ai nói thêm câu nào, Cung Tuấn một tay cầm laptop, bên vai đeo một chiếc balo trông giống một ông bố đón con lúc tan học về, mặc dù không phù hộ với bộ âu phục cùng áo măng tô dài bên ngoài nhưng rất thu hút ánh nhìn.

"Lên xe."

Trương Triết Hạn ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ lái theo Cung Tuấn về nhà.

Đây là lần thứ hai cậu đặt chân đến lãnh thổ của người này, một lần là vì say, còn lần này... là vì ngôi trường thân yêu không có nơi trú ngụ cho cậu.

Trương Triết Hạn không biết làm gì nên lóng ngóng bên ngoài cửa, Cung Tuấn cất xe đi lên nhìn thấy thì mỉm cười.

"Lát em cứ để đồ ở phòng ngủ, nếu cần học bài có thể học ở đó hoặc tới phòng sách." Cung Tuấn vừa mở khóa cửa vừa nói.

"Nhưng..."

"Quên mất nói với em nhà tôi chỉ có một phòng ngủ."

"....." Tình huống quái quỷ gì đây, nhà chỉ có một phòng ngủ lại kêu người về ở cùng, não bị úng nước à.

"Đừng đứng đó nữa, không lạnh à?"

Trương Triết Hạn gật gù theo Cung Tuấn lên phòng ngủ, anh dọn trống một nửa tủ quần áo để Trương Triết Hạn xếp đồ vào, cũng lấy sách vở trong balo cậu xếp lên kệ bàn.

"Ting..."

Trương Triết Hạn cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Dương Vũ rủ cậu đi ăn uống, lười nhắn tin cậu bấm gọi lại.

"Tôi nói này không phải cậu vừa mới về nhà thôi đã chịu không nổi rồi sao?"

"Đi đi, đi đi, ở nhà thật sự quá chán, phải tranh thủ lúc cậu chưa bận rộn tôi mới có thể gặp được nha."

"Mấy giờ, gửi địa chỉ qua tôi."

"Tôi tới trường tìm cậu, ba giờ, không gặp không về, nhớ đó."

Nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngúm kia, Trương Triết Hạn thở dài, cái tên này cứ như thiếu hơi cậu sẽ chết vậy.

"Em mệt thì nằm ngủ thêm một lát đi, tới giờ trưa tôi gọi em dậy."

"Thầy Cung, chiều nay em có hẹn với bạn, có thể... sẽ không về ăn tối."

"Theo tôi xuống nhà."

Cung Tuấn dẫn đầu đi xuống nhà, đứng cạnh cửa đợi Trương Triết Hạn, thấy cậu xuống liền ra hiệu bảo cậu lại đây. Cung Tuấn thao tác vài lần trên ổ khóa rồi cầm tay Trương Triết Hạn ấn ấn, sau khi nhận được tin hiệu thành công thì nói.

"Mật khẩu là 0511, nếu quên em có thể sử dụng vân tay của mình để mở khóa, đi chơi không được về quá muộn, không an toàn."

Trương Triết Hạn gật đầu, nghĩ thầm không phải mình chỉ ở nhờ vài ngày thôi sao, cả mật khẩu cửa cũng đưa, không sợ mình lấy hết đồ trong nhà đem bán sao?

"Xong rồi, em đi nghỉ ngơi đi."

Từ lúc vào ngôi nhà này, Trương Triết Hạn cảm giác mình phản ứng chậm chạp đi rất nhiều, không biết lý do vì sao. Cậu cảm giác có gì đó rất quen thuộc nhưng lại không nghĩ ra đó là cái gì, lạ thật.

Trương Triết Hạn ban sáng giật mình tỉnh dậy nên chưa đủ giấc, cậu nằm một lúc liền rơi vào mộng đẹp, cuộn tròn chăn như một con nhộng lớn trên giường. Cung Tuấn đi vào phòng lấy tài liệu nhìn thấy thì lắc đầu "Nhóc con này không biết bật điều hòa lên sao?" rồi cầm lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ thích hợp.

Cung Tuấn làm việc xong vào bếp hầm một nồi canh gà, làm thêm vài món ăn thanh đạm để Trương Triết Hạn chiều nay đi chơi sẽ không bị mất khẩu vị. Xong đâu đó thì lên phòng gọi con sâu ngủ kia dậy.

"Trương Triết Hạn, dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp."

"Ưm..."

Trương Triết Hạn dụi mắt, làu bàu xoay người tiếp tục ngủ.

"Dậy, nếu không cơm sẽ nguội."

"Không ăn."

"Nhanh."

Cung Tuấn vừa nói vừa xách tai Trương Triết Hạn lên, cậu bị đau đến tỉnh cau mày trừng tên đầu xỏ kia, âm thầm mài răng hòng cắn cho tên kia một nhát. Vén chăn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Trương Triết Hạn trợn mắt, cậu vậy mà khi nãy dám trừng mắt với thầy Cung, xong rồi xong rồi, kỳ này cậu chết chắc, đã ở nhờ nhà người ta con mặt nặng mày nhẹ với người ta nữa.

Trương Triết Hạn vỗ nước lên mặt cho tỉnh táo, rón rén xuống nhà bếp, xác định nét mặt Cung Tuấn không có vẻ gì tức giận mới dám đi vào.

"Đi chậm vậy, ngồi đi".

Cung Tuấn bới cơm đưa cho Trương Triết Hạn, cậu cầm lấy nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn.

"Ăn thêm miếng thịt đi, ốm như vậy còn muốn giảm cân sao?"

"Ai nói mình muốn giảm cân chứ, là cơ địa không mập nổi, là không mập lên nổi có biết không hả???" rồi ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng.

Cả bữa cơm Trương Triết Hạn đều "được" Cung Tuấn gắp hết món này đến món kia bắt mình ăn, ăn no rồi vẫn bị ép uống thêm hai chén canh mới chịu thả người đi. Cậu bây giờ có thể lăn tròn lăn tròn được rồi đó. Trương Triết Hạn đau khổ xoa bụng căng cứng ngồi trên sofa xem TV, còn thầy giáo nào đó tất bật trong bếp dọn dẹp rửa chén.

Cung Tuấn ra ngoài đã thấy heo con nằm trên sofa ngủ quên lúc nào không hay. Nghĩ chắc nhóc con này mệt rồi nên không đánh thức, lấy điều khiển tắt TV, tự mình cúi người ôm Trương Triết Hạn lên phòng.

Đắp chăn cẩn thận giúp cậu không bị lạnh, Cung Tuấn ngồi xuống bên cạnh nhìn cậu nhóc đang ngủ say, nhẹ nhàng cầm tay Trương Triết Hạn hôn nhẹ lên rồi nói nhỏ.

"Anh hy vọng em là người anh đang tìm kiếm, trực giác nói cho anh biết người đó chính là em."

---------------
Chúc mọi người Giáng Sinh an lành và vui vẻ ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com