Chương 13: Thử Món Này Của Em Một Chút
Trương Triết Hạn ngủ một mạch đến gần giờ hẹn mới giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh một lúc vẫn không biết mình lên tới phòng bằng cách nào, rõ ràng lúc ban nãy cậu đang ngồi xem TV dưới phòng khách, sao lúc dậy đã ở trên phòng?
Trương Triết Hạn đi rửa mặt thay đồ, định sẽ nói với Cung Tuấn một tiếng nhưng tìm hết khắp nhà không thấy bóng dáng thầy ấy đâu.
"Chắc thầy Cung có việc bận nên ra ngoài rồi." Trương Triết Hạn nghĩ thầm.
Cầm theo áo khoác mỏng trong tủ rồi khóa cửa ra ngoài. Trương Triết Hạn đến trường liền thấy Dương Vũ từ trên xe bước xuống. Trương Triết Hạn đi tới chỗ Dương Vũ.
"Cậu ra ngoài sao, đi mua gì à?"
"Không có, chuyện dài lắm, bây giờ đi đâu?" Trương Triết Hạn nhẹ nhàng lái sang chuyện khác.
"Đi, đi ăn bát mỳ ở xe lão Tiềm rồi kiếm quán nước nào đó."
Xe mỳ lão Tiềm mà Dương Vũ nói cũng là nơi Cung Tuấn nhìn thấy nhóc con này xì xụp ăn rồi bị nóng đến phải lấy tay quạt. Sợi mỳ dai ngon, nước lèo đậm vị lại thêm tính tình vui vẻ hào phóng nên đã trở thành "quán ruột" của Dương Vũ, Trương Triết Hạn với rất nhiều người khác, có khi ông ấy còn thêm thịt thêm mỳ để đám học sinh ghé ăn được no đến căng bụng.
"Được, trời lạnh ăn bát mỳ nghi ngút khói thì còn gì bằng."
Tên ăn vặt Dương Vũ ăn mỳ xong còn lôi kéo Trương Triết Hạn lượn lờ các quầy ăn vặt, ăn thêm vài xiên thịt, vài cái bánh nữa mới chịu rời khỏi con đường đó. Trương Triết Hạn lắc đầu đi theo, tên này chỉ cần bước vào đây sẽ hận không thể ăn hết tất cả các món trong này.
"Cậu còn ăn nữa tôi về trước để cậu ở lại ăn cho đã."
"Phong Tử đừng như thế, đi thôi, gần đây có quán trà sữa mới khai trương, nghe nói đồ uống ở đó không tồi, muốn rủ cậu cùng tôi đi trải nghiệm."
"Biết thế này tôi đã không đi, lãng phí thời gian."
"Thôi mà người anh em, tôi đi một mình thì còn ý nghĩa gì nữa chứ, để bản thân thoải mái một chút, đừng suốt ngày chỉ biết có kiếm tiền, khi đổ bệnh rồi thì tiền cậu kiếm cũng chẳng giữ lại được."
Trương Triết Hạn biết chứ, cậu biết cậu lao đầu vào kiếm tiền để làm gì, cũng rất sợ sẽ đổ bệnh, nhưng cậu thật sự rất cần rất cần tiền, cậu... không còn nhiều thời gian nữa.
Đi qua ba dãy phố, cuối cùng cũng sắp đến nơi mà Dương Vũ nhất quyết đòi đến. Trong lúc chờ đèn đỏ, bỗng "bíp" một tiếng còi xe hơi kêu lên.
Kính xe hạ xuống, nhìn đôi mắt phượng câu nhân không cần nói Trương Triết Hạn cũng biết là ai, Tưởng Thiếu Phi mỉm cười nhìn Trương Triết Hạn, mới vừa rồi còn nhăn mặt oán hận con đường quá chật chội đông đúc, giờ lại vui mừng hớn hở.
"Tiểu Triết, thật là có duyên, em đi đâu đây?"
"Chào anh Tưởng, em đi dạo với bạn."
"Chỉ hai người? Con trai sao?" Tưởng Thiếu Phi ngạc nhiên, sau đó lén lút quay lại nhìn Cung Tuấn.
Tưởng Thiếu Phi đá mắt nhìn chàng trai đứng bên cạnh Trương Triết Hạn.
"Tiểu Triết, khó có thể gặp được nhau tình cờ như thế này, chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện nha?"
Trương Triết Hạn nhìn thoáng qua bên trong xe, có thầy Cung, còn có thêm một người đàn ông khác nữa. Cậu nghĩ thầm, có đời nào thầy giáo lại đi chơi cùng học sinh bao giờ chứ, thầy ấy nhất định sẽ từ chối.
Cung Tuấn mở cửa bước xuống xe, nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Trương Triết Hạn.
"Chuyện này..." Âm cuối kéo dài, thấy nhóc con phía đối diện vui sướng như sắp đạt được mục đích, anh lên tiếng "Vậy đi thôi, đừng chịu lạnh bên ngoài nữa". Để xem em cao tay hay anh có cách trị được em.
Mặt Trương Triết Hạn lập tức co lại, sững sờ, sao mọi chuyện... lại thành ra thế này? Cậu mặt mày hóa đá bị Dương Vũ lôi kéo nhét vào xe.
Trương Triết Hạn vào xe nhận ra bên trong còn một người khác ngoài thầy Cung cùng Tưởng Thiếu Phi.
"Em chào anh."
Người đàn ông mỉm cười gật đầu cậu.
"Em trai, chúng ta đi đâu đây, tiểu Triết."
Đầu óc cậu trống rỗng, mây đen kéo tới phủ kín đầu, cậu cũng không nghĩ ra được sẽ đi đâu, toàn những người đàn ông thành đạt, quần áo sang trọng, khí chất cao quý, quán cóc vỉa hè làm sao có thể ngồi. Đợi một lúc không thấy Trương Triết Hạn trả lời, Dương Vũ đã vui vẻ kéo lại bầu không khí.
"Tụi em đang trên đường đến quán trà sữa mới khai trương ở trên đường gần đây."
"Em chỉ đường đi."
Đoạn đường tuy không xa nhưng tiếng nói chuyện đều xuất phát từ Tưởng Thiếu Phi cùng Dương Vũ. Dương Vũ vừa líu ríu trả lời vừa bấm điện thoại, sau đó đưa cho Trương Triết Hạn, cậu nhìn lên màn hình.
"Mình nghe Đông Hà nói họ Tưởng người này là thiếu tướng bộ tư lệnh, hèn gì hôm trước nghe quản lý Kleen gọi anh ta là Tưởng thiếu gia."
Trương Triết Hạn trả điện thoại lại cho Dương Vũ, cậu đã sớm biết Cung Tuấn cùng Tưởng Thiếu Phi không phú cũng quý. Cung Tuấn nhìn tuổi không lớn, làm một giáo viên nho nhỏ bình thường lại lái chiếc xe bắt mắt, quần áo trên người cũng không phải hàng rẻ tiền, thương hiệu trên đó vừa nhìn liền đau xót ví tiền với giá trị có khi lên đến hàng chục thậm chí hàng trăm ngàn tệ. Còn về Tưởng Thiếu Phi, cậu không biết rõ về quân hàm nên không chắc lắm, nhưng địa vị có vẻ cũng không tầm thường.
Còn một người đàn ông trên xe nữa, người này không ai khác chính là bác sĩ Trần Sơ Khiêm, anh quần áo không bắt mắt như Tưởng Thiếu Phi, cũng không nghiêm nghị như Cung Tuấn, ở người này toát lên vẻ tri thức, âu phục chỉnh tề. Cậu tin chỉ cần anh ta khoác lên mình chiếc áo blouse, đường nét khuôn mặt lẫn ánh mắt sẽ khiến người khác khó có thể rời đi ánh nhìn vì cậu ngửi được mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ nên đoán ràng anh làm trong ngành y.
Thấy Trương Triết Hạn nhìn người đàn ông bên cạnh, Tưởng Thiếu Phi nhanh chóng giới thiệu.
"Người ngồi cạnh em là bác sĩ trưởng khoa đang công tác tại bệnh viện thành phố, Trần Sơ Khiêm, em cứ gọi bằng anh là được."
"Chào anh, em là Trương Triết Hạn."
Trần Sơ Khiêm mỉm cười gật đầu đáp lại.
"Chào em."
Tưởng Thiếu Phi dừng xe trước quán mà Dương Vũ chỉ đường. Quán trang trí không quá mức cầu kỳ nhưng nhìn vào liền biết nơi này dành cho học sinh và những người trẻ tuổi nhưng bảng hiệu lại có một đống màu sắc sặc sỡ trộn lẫn. Tưởng Thiếu Phi chớp chớp mắt lùi về sau hai bước.
"Tiểu Triết, tiểu Dương, hai em chắc chắn tới đúng chỗ chứ?"
Trương Triết Hạn nhìn một lượt trong xe, thầm mừng rỡ: Nhìn đi, nơi này chỉ dành cho giới trẻ, không phù hợp với người trưởng thành giới thượng lưu, nhanh lên, nói là không vào, rồi lái xe đi về đi. Nhưng ngoài mặt lại nói:
"Dương Vũ và các bạn nói quán này bán nước và đồ ăn vặt cũng rất ngon."
Cung Tuấn bước xuống xe, đút tay vào túi quần nhìn Trương Triết Hạn mặt mày tươi cười liền biết nhóc con lật mặt trong ngoài bất nhất này đang giở trò. Anh mỉm cười nói.
"Tới rồi thì vào thôi."
Vẻ mặt đang cười của Trương Triết Hạn lập tức cứng đơ. Nhìn ai đó dáng người cao ráo, mặt mày điển trai, hào khí bức người nhấc chân đi vào trong, Trương Triết Hạn chắc chắn Cung Tuấn đã tu luyện thành tinh rồi, chiêu nào tung ra anh cũng có thể đỡ được.
Khác với tấm biển hiệu sặc sỡ, bày trí bên trong quán lịch sự tao nhã, ở góc tường có đặt một kệ gỗ chứa đầy ắp tạp chí, truyện tranh,... khách trong quán cũng không đông mấy lắm, lác đác chỉ vài ba bàn là có người ngồi.
Cung Tuấn cởi áo măng tô đen dài máng lên ghế, anh mặc áo len xám đậm cổ chữ V bên trong, cổ áo không hở lớn nhưng thấp thoáng lộ ra xương quai xanh cứng cáp, cổ áo khoét đủ sâu, tinh tường lộ ra cơ ngực rắn chắc, cử động nhẹ nhàng mang theo sự thanh tao thoát tục, chiếc áo vừa vặn ôm sát người tản mát ra vẻ tinh tế gợi cảm của phải mạnh làm mê hoặc chúng sinh.
Năm người cùng ngồi xuống bắt đầu chọn món, Trương Triết Hạn gọi một chén tàu hũ cùng hạnh nhân và viên phô mai, Dương Vũ cùng Tưởng Thiếu Phi gọi trà sữa uyên ương, Trương Triết Hạn đề cử, “Thầy Cung, anh Trần, nghe nói trà sữa kèm phô mai ở đây tự họ làm, mùi vị rất vừa, cũng không ngọt lắm đâu.” Cậu nói vậy là vì phần lớn con trai đều không thích ăn đồ ngọt. Cung Tuấn cùng Trần Sơ Khiêm gọi trà sữa phô mai theo giới thiệu của Trương Triết Hạn.
Các món được bưng lên, Trương Triết Hạn cẩn thận quan sát sắc mặt Cung Tuấn, anh nhìn ly trà sữa không nhíu mày, mặt không biểu cảm hút một ngụm. Cậu có chút lo lắng, sợ anh không thích, vì thế cậu lấy muỗng múc một phần tàu hũ đưa đến trước mặt Cung Tuấn.
"Thầy Cung, thử món này của em một chút, em chưa ăn qua, thầy không uống được thì đổi món này với em."
Mặc dù cậu không thích ăn chung nhưng dù gì cậu cũng chưa đụng qua, ngày thường thấy bạn học đều cậu một miếng tôi một miếng mà dùng chung với nhau, nhìn lại vẫn thấy mình không sỗ sàng mấy với người trước mặt này, nhất thời cảm thấy bình thường.
Cung Tuấn nhìn miếng tàu hũ mềm mại núng nính, bên trên có vài lát hạnh nhân cùng viên phô mai, anh cảm thấy có chút buồn cười. Trương Triết Hạn thoạt nhìn trầm tính, vô tư nhưng nội tâm lại sâu sắc cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của người khác, so với bạn bè đồng trang lứa thì cậu nhạy cảm hơn, cũng trưởng thành hơn.
Cung Tuấn cúi đầu ăn phần tàu hũ trắng trắng mềm mềm Trương Triết Hạn đưa tới, Trương Triết Hạn vốn cũng không thấy có gì bất ổn, nhưng thấy ánh mắt dò xét mang theo ý cười của Trần Sơ Khiêm, cậu ngẫm lại hành động vừa rồi của mình chợt cảm thấy ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com