Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Bại Lộ Đêm Giáng Sinh

Tưởng Thiếu Phi chợt nhớ ra, lên tiếng hỏi Cung Tuấn.

"Cậu hỏi học trò của cậu một chút, nhà cậu ấy ở đâu tôi đưa về".

Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn hai chân mày nhíu chặt, mặt cũng nhăn thành một đoàn. Anh xoay mặt Trương Triết Hạn lại để cậu dựa lên vai mình.

"Nhà em ở đâu để tôi đưa em về".

Trương Triết Hạn không trả lời, có vẻ như đã ngủ say rồi. Cung Tuấn ra hiệu Tưởng Thiếu Phi lái xe chậm lại.

"Về nhà tôi."

"Hả?"

"Em ấy say rồi."

Cung Tuấn lười đôi co với tên họ Tưởng, dùng ngón cái xoa mi tâm cho đứa nhỏ để cậu cảm thấy thoải mái hơn. Nhiệt độ trên xe từ lúc Trương Triết Hạn lên đã được điều chỉnh lên cao để cậu cảm thấy ấm áp dễ chịu, Cung Tuấn cởi áo vest bên ngoài ra đắp lên cho cậu rồi giữ nguyên tư thế để Trương Triết Hạn dựa vào.

Xe đến trước tiểu khu, Cung Tuấn hạ kính xuống, bảo vệ nhìn thấy anh lập tức mở cổng cho xe chạy vào. Khi xe dừng trước sân nhà, Tưởng Thiếu Phi đạp phanh.

"Trễ rồi tôi có thể ở lại nhà cậu sáng mai về không?"

"Cút về nhà cậu đi, chỗ tôi không chứa người ngoài."

Tưởng Thiếu Phi liếc mắt nhìn Trương Triết Hạn.

"Em ấy say rồi, địa chỉ nhà cũng không biết, chẳng lẽ vứt ngoài đường sao?"

"Tôi biết tôi biết rồi, cậu vào nhà đi, ông đây còn về nhà nữa, vừa xuống máy bay đã phải à culi đi đón cậu, còn làm tài xế chở các người về nhà, ông đây còn chưa có gì bỏ vào bụng."

Tưởng Thiếu Phi xuất ngoại đi công tác, xuống sân bay định hẹn Cung Tuấn đi ăn tối, nhưng đi được một nửa thì gặp phải tình huống như vừa rồi, thật đúng là số khổ.

"Hẹn cậu bữa khác."

"Cậu trả tiền."

"Được".

Đạt được mục đích, Tưởng Thiếu Phi vui vẻ không tính toán nữa, cùng lúc Trương Triết Hạn rục rịch, thấy cảnh vật xung quanh dừng lại nên muốn đi ra ngoài, cậu đứng lên khiến đụng đầu vào trần xe "rầm" một tiếng. Cung Tuấn không kịp cản lập tức kéo cậu lại xoa xoa chỗ bị đụng.

Trương Triết Hạn bị đau ngồi xuống ghế ôm đầu, Cung Tuấn mở cửa bước ra, khom người bế lấy thiếu niên còn đang cuộn tròn trên ghế như một chú mèo nhỏ.

"Cậu về đi, tôi lên nhà trước."

Tưởng Thiếu Phi gật đầu, cho xe lăn bánh.

Cung Tuấn một đường ôm lấy nhóc con đang ngọ nguậy lên nhà, đặt cậu lên chiếc giường lớn duy nhất trong nhà, cởi áo khoác đã ngấm hơi sương treo lên sào đồ, cẩn thận đắp chăn sau đó xoay người xuống phòng bếp pha ly sữa nóng.

Lúc trở lên, hình ảnh Cung Tuấn thấy được làm anh bật cười. Trương Triết Hạn quần áo xộc xệch đá chăn sang một bên, nằm úp sấp trên giường một tay đang nắm lấy gối đầu bỏ vào miệng nhai. Cung Tuấn hai bước gộp một bước tới, đặt ly sữa lên tủ đầu giường, gỡ lấy nhóc con đang có ý định hành hung đồ dùng của anh ra.

Trương Triết Hạn bị đoạt mất "đồ chơi", bực mình quơ tay túm lấy kẻ đầu sỏ hòng tính sổ, Cung Tuấn không đề phòng bị Trương Triết Hạn túm được cổ áo kéo mạnh xuống, anh mất đà ngã đè lên Trương Triết Hạn, môi chạm lên môi cậu.

Cung Tuấn bất động mấy giây, khi bừng tỉnh chuẩn bị bật dậy, Trương Triết Hạn vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi Cung Tuấn, hôn lên môi anh cái "chóc" rồi cười ngây ngô, Cung Tuấn mắt tối sầm cố định cổ cậu lại không để người nào đó giở trò, anh không muốn bị mang tiếng thừa nước đục thả câu.

Giữ cho Trương Triết Hạn ngồi ngay ngắn, Cung Tuấn cầm lấy ly sữa đưa đến trước mặt.

"Uống một chút sữa, nếu không sẽ đau dạ dày".

Trương Triết Hạn nhìn nhìn ly sữa, lắc đầu.

"Ống hút."

Cung Tuấn lại đặt ly sữa xuống, một lần nữa đi vào nhà bếp tìm ống hút. Lên tới phòng, anh thả ống hút vào ly đưa đến, lúc này Trương Triết Hạn mới ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy ly sữa uống vào.

"No". Trương Triết Hạn trả ly sữa, xoa bụng nằm ụp xuống giường nhắm mắt lại.

"Ừm, ngủ đi".

Cung Tuấn chợt nhận ta từ lúc gặp Trương Triết Hạn đến giờ, đứa nhỏ này thường sẽ có những hành động làm cho anh không giữ được vẻ lạnh lùng mà bật cười, anh lắc đầu cầm ly rỗng đi vào nhà vệ sinh rửa sạch sẽ, đặt lên tủ, lấy một bộ đồ ngủ vào tắm.

Cung Tuấn tắm xong cầm lấy một chiếc khăn sạch, vắt khô nước đi lại giường lau mặt cho Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn ngửi được mùi thơm mát từ người bên cạnh, lại thoang thoảng hơi nước mát mẻ nên lăn lại vòng tay ôm lấy hông Cung Tuấn dụi mặt vào hít hà. Cung Tuấn mấy lần đẩy đầu của đứa nhỏ này ra đều không được.

"Tôi còn muốn ngủ, em tính để tôi ngồi ngủ sao?"

Trương Triết Hạn không trả lời, càng dụi dụi đầu của mình vào sâu trong bụng anh.

"Trương Triết Hạn em đang làm gì đó?"

Vẫn không có hồi âm, Cung Tuấn dùng tay đẩy đầu cậu ra, Trương Triết Hạn lắc đầu tránh thoát, nâng đầu đặt lên bụng anh tìm chỗ cắn xuống. Cung Tuấn bị đau đến tỉnh ngủ, một tay ngăn cản hành động không sợ chết của cậu, một tay xách lỗ tai Trương Triết Hạn lên nhằm cảnh cáo.

"Em biết em vừa làm gì không, Trương Triết Hạn?"

Trương Triết Hạn vung tay đẩy Cung Tuấn ra, túm được tấm chăn chuẩn bị bỏ vào miệng.

"Em là chó con đang mọc răng sao? Đụng gì cũng cắn cũng đưa vào miệng nhai?"

Trương Triết Hạn bị làm cho mất hứng, khó chịu mếu máo.

Cung Tuấn sau một hồi nói chuyện không nhận được câu trả lời, tưởng rằng cuối cùng đứa nhỏ này cũng an ổn không quậy nữa mà ngủ rồi. Anh định gỡ tay cậu ra chỉnh lý lại ngay ngắn để sáng mai ngủ dậy cậu sẽ không bị mỏi người thì giật mình, Trương Triết Hạn tưởng chừng đã ngủ đang ôm góc áo ngủ của anh, môi bĩu lại ra điều uất ức, hai mắt long lanh chực khóc.

"Chẳng lẽ triệu chứng khóc lóc sau khi say người ta hay nói tới là đây sao?" Cung Tuấn nghĩ trong đầu nhưng vẫn an ủi Trương Triết Hạn.

"Được rồi, đừng khóc, ngoan ngủ đi, nếu không sáng mai mắt sẽ sưng".

Trương Triết Hạn không những ngừng khóc ngược lại nấc lên, hạt nước tích tụ trong mắt to dần rồi rơi xuống.

"Em không nghe được, hoàn toàn không nghe được những gì mọi người nói." Trương Triết Hạn nói xong thì nước mắt chảy thi nhau chảy xuống, nức nở khóc.

Cung Tuấn bị cậu làm cho bất ngờ, không kịp suy nghĩ, nhưng nhìn đứa nhỏ đang ôm chặt lấy anh khóc đến thương tâm thì cảm thấy khó chịu, lòng ê ẩm đau ôm lấy cậu vào người, vỗ nhẹ lưng để cậu thả lỏng. Cung Tuấn nhích người nằm xuống, mặt đối mặt vỗ về Trương Triết Hạn đến khi đứa nhỏ này ngủ say.

Cung Tuấn nằm đó, gác tay lên trán suy nghĩ một chút về lời Trương Triết Hạn nói lúc nãy. Cẩn thận nghĩ lại, quả thật anh đã bỏ qua một vài điều. Ví dụ như, anh để ý khi giảng bài, Trương Triết Hạn sẽ nhìn chăm chú vào anh trong khi mọi người sẽ có lúc cúi đầu ghi chép, anh cứ nghĩ rằng đứa nhỏ này chăm chú nghe giảng, hiểu rồi sẽ ghi chép vào tập theo ý của mình sau. Ví như khi nói chuyện với bạn học, thậm chí khi nói chuyện với anh, cậu cũng sẽ nhìn vào khuôn miệng người đối diện, anh khi đó nghĩ điều Trương Triết Hạn làm xem như là phép lịch sự tôn trọng mà cậu dành cho người đang nói chuyện cùng mình. Cũng ví như có lần anh nói chuyện lúc Trương Triết Hạn đi phía trước, lúc cậu ngẩn người nhìn qua cửa sổ đều không nhận được hồi âm, anh cứ nghĩ đứa nhỏ đang bận suy nghĩ nhập tâm vấn đề nào đó nên không để ý.

Đến tận bây giờ khi tổng hợp lại, hình như anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh, đầu gác lên vai, tay như một đứa bé sợ mất đi món đồ chơi yêu quý ôm chặt lấy anh. Chỉ là một thiếu niên còn đang ở độ tuổi đẹp nhất đời người, nên ăn thì ăn nên chơi thì chơi, trước đây anh nghĩ đứa nhỏ này đã trải qua chuyện gì mà ánh mắt tuy đẹp nhưng vẫn phảng phất nét buồn, nay anh đã có câu giải đáp cho chính mình.

Cung Tuấn vén mấy sợi tóc con lòa xòa trước mặt Trương Triết Hạn, lau đi vệt nước còn đọng lại ở khóe mắt, cẩn thận kéo chăn lên đắp kín để cậu không bị lạnh, ma xui quỷ khiến như thế nào, Cung Tuấn áp sát mặt lại, hôn nhẹ lên trán Trương Triết Hạn thì thầm "Ngủ ngon, Giáng Sinh vui vẻ".

Khoan đã, nãy giờ bận rộn đủ chuyện lo cho đứa nhỏ mà anh quên mất, còn cái tên Phong Tử lúc nãy Trương Triết Hạn buộc miệng nói với Tưởng Thiếu Phi lúc trên xe? Rốt cuộc là thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com