Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Trương Triết Hạn cảm thấy con Husky này gần đây thật sự rất không thích hợp. Ngày nào cũng viện lý do để đưa anh ra ngoài ăn cơm nào là gà dừa , gà hầm bao tử với cả một đống món linh tinh khác . Ngay cả KFC lúc trước nhất định không bao giờ cho anh động vào thế mà bây giờ cũng được anh ta sắp xếp cho vào list đồ anh được ăn.

" Toàn ăn cơm tôi nấu , em ăn đến nghiện luôn thì phải làm sao? Đổi khẩu vị rồi thì mới biết đồ ăn tôi nấu là ngon nhất ."

Cung Tuấn nói thế thì tạm thời anh cũng đành tin vậy . Ngày thứ ba ăn đồ ăn ngoài, anh đến bệnh viện tái khám , bác sĩ nói hồi phục rất tốt không cần dùng nạng nữa nhưng thời gian đi đứng không được kéo dài quá lâu. Không được quá dùng sức, định kỳ đến kiểm tra là được.

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn vì nghe thấy những lời này mà vui vẻ đến nỗi cười thấy mày không thấy cả mắt,nếu không thấy mắt rồi thì sẽ không thấy được cảm xúc trong đó . Điều này làm cho anh cảm thấy có chút bất an.

" Hạn Hạn . Tôi muốn đi chơi vòng quay mặt trời, em đi với tôi được không ?"

---------------------

Tiểu Vũ thật sự không hiểu vì sao mình lại phải cùng Trương Triết Hạn đến nơi như thế này . Công viên giải trí cậu còn có thể chịu được nếu như mà vào mấy chỗ như nhà ma hay gì đấy thì có khả năng cậu sẽ bỏ lại Trương Triết Hạn mà tự mình bỏ về. Hai người họ mua hẳn bốn vé ngồi của vòng quay mặt trời điều này khiến cậu lại càng khó hiểu. Sau khi lên vòng quay Trương Triết Hạn không cho cậu nói chuyện , một mình ngồi bên mép nhìn ra bên ngoài mà cười ngốc, còn không ngừng nói chỗ này đẹp chỗ kia đẹp. Cậu thật sự không hiểu nổi cậu ta.

Trương Triết Hạn trước mặt cậu có phải lạc quan quá mức rồi không ? Trương Triết Hạn không phải đang yêu đương mà là quá cô đơn nên mới tưởng tượng ra một người bạn tốt bên cạnh anh thôi phải không ?

" Cậu làm gì ! " Trương Triết Hạn hất cái tay đột nhiên sấn tới ôm lấy tay anh của Tiểu Vũ ra . Liếc nhìn hai mắt toàn là tội lỗi của tên kia.

Tiểu Vũ rơm rớm nước mắt _" Triết Hạn ! Xin lỗi ! Chúng tôi nên quan tâm cậu nhiều hơn ! "

Cung Tuấn ngồi bên cạnh Trương Triết Hạn hihihi cười ra tiếng . Trương Triết Hạn trừng anh , anh lại nhướn mày nhìn lại Trương Triết Hạn_ " Đã bảo em đừng đưa cậu ta đến . Bây giờ xong rồi , Tiểu Vũ chắc chắn cảm thấy là đầu em có vấn đề."

Trương Triết Hạn hít một hơi thật sâu không nhịn được vung tay đánh anh một cái , Cung Tuấn cười hihi rụt người chốn đi. Tiểu Vũ thấy được cảnh này lại càng bi thương hơn ,hận không thể lập tức nhảy xuống vòng quay mặt trời để đưa anh đi gặp bác sĩ ngay.

" Tiểu Vũ, nếu như tôi nói có một con quỷ đang ngồi bên cạnh tôi cậu có tin không ?"

Sự đau khổ của Tiểu Vũ như bị mắc kẹt lại trong cổ họng. Trương Triết Hạn dùng tay mô tả hình dáng Cung Tuấn _" Đây , chính là đây . Hai tháng trước, lần đi thảm đỏ ấy còn nhớ không? Tôi không phải hỏi cậu là có thấy bên cạnh tôi có một người hay không sao ? Chính là anh ta , anh ta vẫn luôn đi theo tôi . Chỗ này , anh ta ngồi ngay ở đây."

Bộ dáng Tiểu Vũ giống như choáng vắng sắp ngã , cũng không biết là bị doạ sợ hay là vì quá lo lắng .

" Em đừng có mà hù doạ cậu ta nữa, cẩn thận lại mất luôn người bạn tốt này . Doạ tiếp nữa thì cậu ta không dám chơi với em nữa đâu ." Cung Tuấn bắt lấy cái tay chỉ qua chỉ lại của anh ,kéo lại nắm vào trong lòng bàn tay.

" Cậu ta dám !" Trương Triết Hạn trừng Tiểu Vũ. Nhìn thấy cậu sắc mặt trắng bệch ra thì lại mềm lòng nhanh miệng cười haha hai tiếng , đổi thành một mặt nghiêm túc _" Tôi nói gì cậu cũng tin hả ? Tôi đùa cậu thôi , ai bảo cậu cảm thấy tôi có bệnh chứ . "

" Thật ?"

" Còn thật hơn cả trân châu. Ở đâu trên thế giới này mà có ma? Đồ thần kinh!"

Nửa vòng quay còn lại , hai người không nói chuyện với nhau nữa .Trương Triết Hạn điều chỉnh lại sắc mặt, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài . Anh ngồi đây nhưng tâm trí không biết đã sớm bay đi đâu, tay của anh vẫn đang được Cung Tuấn nắm trong tay . Thật ra không có cảm giác gì đặc biệt chỉ là bàn tay giống như được cuốn trong một lớp vải mỏng mềm mại , mát lạnh.

Vòng quay đến đất. Trương Triết Hạn nói Tiểu Vũ ồn ào chết đi được ,vừa nãy anh vẫn chưa ngắm rõ được quang cảnh muốn đi thêm một vòng nữa. Sau đó một mình lại đi thêm một vòng, vòng quay chầm chậm lên cao rời xa phạm vi tầm nhìn của người ở dưới. Trương Triết Hạn quay đầu nhìn vào người ngồi bên cạnh.

" Có phải anh có chuyện dấu tôi không ?"

Lông mi Cung Tuấn run lên lộ ra ý cười_ " Thầy Trương thật thông minh , cái gì cũng không giấu được em ."

Trương Triết Hạn run lên, dự cảm không lành thành thật khiến anh nhất thời không dám nói chuyện . Anh cứ như vậy mà chăm chú nhìn vào Cung Tuấn giống như nhìn vào một người quen cũ có thâm cừu đại hận gì vậy.

" Đừng khóc ." Cung Tuấn tuy nói vậy nhưng giọng của bản thân cũng run rẩy đến nỗi sắp không thành tiếng rồi . Ngón tay gặt đi giọt nước mắt trên mặt anh _ " Tôi nhớ ra điều ước của mình là gì rồi . Em phải hoàn thành điều ước của tôi , để tôi không cảm thấy phải để lại hối tiếc có được không?"

" Dựa vào cái gì ?" Trương Triết Hạn hỏi _" Anh dựa vào cái gì muốn đến là đến , muốn đi thì đi ? Ai cho phép ? Ai phê chuẩn ?"

Thật ra tất cả , trong lòng anh sớm đã có dự cảm . Tên ngốc này không còn nấu cơm nữa, tên ngốc này nói với anh quần áo phải phân ra giặt , tên ngốc này không giúp anh sấy tóc nữa , tên ngốc này không giúp anh gọt táo nữa. Nói ......nói cái sh*t . Giống y như dặn dò chuyện hậu sự , còn tưởng mình làm tốt lắm, thiên y vô phùng không có sai sót gì . Chẳng qua là do anh phối hợp diễn đến lúc kết thúc thôi.

Nhưng vì sao lại không tiếp tục diễn tiếp ?
Cung Tuấn kéo anh ôm vào lòng _ " Tôi chỉ có một nguyện vọng, quan tâm đến bản thân nhiều hơn, chăm sóc cơ thể thật tốt, ăn cơm đúng giờ, tập thể dục đầy đủ, ăn nhiều táo. Nếu như không cần kiên cường thì đừng cố kiên cường, đừng nên chuyện gì cũng để trong lòng. Không đánh bóng rổ được nữa thì cũng đừng buồn đổi cho mình niềm đam mê yêu thích khác là được. Phải cố gắng bước tiếp , con đường phía trước có khó khăn gì cũng đừng sợ. Tương lai em sẽ gặp được một tên ngốc yêu em đến tận xương tủy, anh ta đang đợi em ".

" Đây là một điều hả? Nhiều điều như thế tôi mắc nợ anh sao? Sao tôi phải giúp anh hoàn thành nó chứ?"

" Tôi yêu em."

" Tôi biết."

-------------------------

Lúc vòng quay xuống đến đất thì Tiểu Vũ đã báo hết chuyện của Trương Triết Hạn cho Tô Tô. Tô Tô bảo đảm sẽ nhanh chóng tìm ngôi chùa linh nhất để đi cầu bùa bình an cho anh. Trương Triết Hạn đến gần rồi , Tiểu Vũ thấy mắt anh đỏ hoe thì liền hỏi _" Sao cậu lại........khóc?"

Trương Triết Hạn sờ lên mặt với mặt mình thì cũng một mặt bối rối mà nói _" Tôi thế nào mà lại khóc ?"

" Không sao chứ? Cậu thật sự bị ma cuốn thân rồi ?"
Trương Triết Hạn ghét bỏ nhìn Tiểu Vũ _" Cậu mới bị ma cuốn thân. Đi đi đi, về thôi. Tôi cùng cậu chạy đến công viên giải trí làm gì không biết nữa, rảnh rỗi đến hoảng rồi sao ?"

Tiểu Vũ cảm thấy có chỗ không thích hợp nhưng chỗ nào không thích hợp thì nhất thời cậu vẫn không nghĩ ra được. Đợi đến lúc đưa Trương Triết Hạn về đến dưới nhà nhìn cậu ta bước lên nhà rồi mới nhớ ra là chỗ nào không đúng. Không phải là Trương Triết Hạn bảo mình cùng cậu ấy đến công viên giải trí sao, thế nào lại thành mình kéo cậu ấy đi cùng ?

Trương Triết Hạn về đến nhà mở cửa ra rồi bật đèn , anh vẫn cứ cảm thấy thiếu mất thứ gì nhưng thiếu cái gì thì lại nhớ không ra nổi . Anh lắc lắc đầu rồi chạy đi tắm. Tắm xong sấy tóc xong, mặc bộ quần áo ngủ đi sang mở tủ lạnh uống một ngụm nước lạnh . Trong tủ lạnh chứa đầy táo, nào táo xanh nào là táo đỏ nhìn thật sự rất hút mắt. Anh cầm một quả lên đóng tủ lạnh lại hướng về phía sô pha vừa đi vừa lẩm bẩm _" Tiểu Vũ cũng không phải tên ngốc. Mua nhiều táo thế không ăn hết để bị hỏng rồi không phải rất lãng phí sao?"
Rửa sạch xong hết rồi anh liền cắn luôn một miếng .
Còn rất giòn , vị chua ít vị ngọt nhiều . Không tồi ,ăn rất ngon. Chỉ là ăn xong còn phải đánh răng biết thế sớm đã không ăn rồi!
Cắn cũng cắn rồi thì cứ ăn vậy. Cho dù là ngọc thì cũng sẽ tỳ vết vỏ táo có hơi cứng, nhưng anh thật sự rất lười không muốn đi gọt thôi cứ ăn thế này đi.

.........................

Tội Tiểu Vũ không nhìn thấy cún nhưng vẫn phải ăn cơm choá 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com