Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Ăn

Cập nhật: 13/11/2021

___________

"Cung Tuấn, cậu là ai? Những người kia ở đâu ra?"

"Họ là người của công ty vệ sĩ em thuê thôi, quần áo và súng được mượn từ chỗ chơi bắn súng sơn."

Tiểu Vũ tự dưng thấy mấy người bị dọa kia đáng thương ghê, mong khi biết chuyện họ không giãy nảy ra ăn vạ.

"Còn đây là nhà anh họ em, ở đây đảm bảo sẽ không có phóng viên nào lọt được vào."

"Anh họ?"

Chiếc xe đi qua vườn hoa, đỗ trước đài phun nước lớn, Cung Tuấn nhìn một nhà ba người đang đứng đợi mình, mỉm cười.

"Anh không tò mò vì sao em bà Từ Kiệt giống nhau đến vậy à?"

"Vì sao?"

Tiểu Vũ nhíu mày, một suy nghĩ khó tin hiện lên trong đầu. Tiểu Vũ chưa  kịp xoắn xuýt thì một giây sau Cung Tuấn đã chứng thực nó.

"Mẹ của em và anh ấy là chị em sinh đôi, cùng trứng, nghĩa là chúng em có một nửa bộ gen giống nhau."

Tiểu Vũ thấy đầu mình hơi đau, có cần trùng hợp đến vậy không? Giờ anh nên thấy may hay xui đây?

***

Trương Triết Hạn mơ một giấc mơ dài, trong mơ anh một mình ở giữa sa mạc rộng lớn, trên đầu là mặt trời chói chang, dưới đất là cát vàng bỏng rát. Anh cứ đi, cứ đi nhưng vẫn không thấy gì khác ngoài nắng và cát. Đi mãi, đi mãi, sau đó anh sẩy chân rơi vào một hố cát lún. Trương Triết Hạn vùng vẫy trong vô vọng, anh càng cố bò ra càng nhanh chóng bị nuốt chửng. Cát vàng nóng cháy len lỏi vào quần áo, khoá chặt tay chân, đè ép lồng ngực làm anh không thở nổi.

Trương Triết Hạn chìm xuống, chìm xuống, chìm mãi trong bể cát tưởng chừng không có đáy. Bỗng nhiên cổ họng anh cảm nhận được hương vị ngọt ngào, sau đó cơ thể rơi từ biển cát sạn rát xuống đám mây xốp mềm. Làn mây được ánh nắng nhuộm đỏ êm ái, ấm áp như chiếc chăn lông vũ. Khi đang lăn lăn trong biển mây bỗng có một chú mèo mun đen bóng chạy tới, dụi đầu vào ngực Trương Triết Hạn. Bé mèo sữa bé xíu có lớp lông mượt mà như nhung, Trương Triết Hạn ôm mèo nhỏ vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại. Mèo nhỏ được xoa nắn liền uốn éo cơ thể, miệng phát ra tiếng cười khúc khích.

"Hi hi hi, buồn quá, hi hi."

Trương Triết Hạn bị bé mèo biết nói tiếng cười dọa giật mình mở choàng mắt đồng thời cũng tỉnh khỏi cơn mơ.

Anh nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, trong một căn phòng không chút quen thuộc. Phòng ngủ theo phong cách châu  u với giường lớn, sô pha, đèn chùm, sàn gỗ, giấy dán tường màu sáng và hoa văn dát vàng. Căn phòng rộng lớn xa hoa này rõ ràng không phải phòng khách sạn anh đang ở.

Trương Triết Hạn bóp trán, hồi tưởng lại những ký ức gần đây nhất. Anh nhớ lúc đó anh đang nhốt mình trong phòng đọc những bài báo chửi bới mình. Sau đó thì kỳ phát tình đến, trước khi mất khống chế anh đã tự tiêm cho mình một liều thuốc ức chế. Kỳ phát tình vẫn chưa thực sự đến, thuốc cũng là loại thông thường Trương Triết Hạn vẫn dùng, nhưng không rõ sai lầm ở đâu mà cơn sốt không hề có dấu hiệu thuyên giảm, thậm chí càng dữ dội hơn. Trương Triết Hạn còn chưa kịp ứng phó thì đã ngất đi.

Trong cơn mê man Trương Triết Hạn cố thử gọi cho Tiểu Vũ mà không được, thiết bị liên lạc cá nhân giống như bị vứt vào cạnh máy nhiễu sóng, đến cả câu nói muôn thuở của tổng đài cũng không nghe thấy. Anh cố gượng xuống giường, ý đồ mở cửa nhưng không thành công. Toàn thân anh nóng rực, mồ hôi tuôn như mưa, tay chân nặng tựa đeo chì, dùng hết sức bình sinh cũng chỉ có thể di chuyển được từ trên giường xuống đất.

Sau đó Trương Triết Hạn tỉnh lại thì đã ở đây.

'Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Ai đã đưa mình tới đây? Tiểu Vũ đi đâu rồi?...'

Hàng trăm câu hỏi quay quanh Trương Triết Hạn làm đầu anh đau như muốn nứt ra. Anh muốn giơ tay lên bóp trán thì mới nhận ra tay phải mình tê rần không nhấc lên nổi, nhưng tay trái thì vẫn bình thường. Trương Triết Hạn vén chăn lên nhìn thì thấy nguyên nhân của sự việc đang nằm úp sấp bụng lên tay mình, cái mông tròn ủn nhổng lên, khoe ra trọn vẹn đường cong căng mẩy.

"Nhóc con nhà ai đây?"

Trương Triết Hạn luôn mềm lòng với trẻ con nhẹ nhàng xoay bé con lại, để bé nằm ngửa ra. Đứa trẻ ba, bốn tuổi mũm mĩm ngủ đến đỏ bừng hai má này trông quen ghê.

"Nữu Nữu."

Từ Nữu Nữu dù bị lăn qua lộn lại vẫn ngủ say như chết chép miệng đáp lại. Bé con được chú giao nhiệm vụ trông Trương Triết Hạn, nhưng đợi hoài chú Hạn vẫn chưa dậy nên nhóc con quyết định leo lên giường ôm chú xinh đẹp ngủ luôn. Bé ôm chặt như vậy coi như vẫn đang làm nhiệm vụ rồi.

"Ngủ say vậy?"

Trương Triết Hạn mỉm cười chọc chọc má bánh bao của nhóc. Nữu Nữu ở đây nghĩa là Cung Tuấn cũng ở đây. Nể tình em ấy về kịp tạm tha cho em ấy vậy.

"Anh tỉnh rồi."

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Cung Tuấn bưng đồ ăn vào thấy Trương Triết Hạn đã tình thì vô cùng mừng rỡ, cậu bước vội tới, đặt khay gỗ lên bàn rồi ngồi xuống mép giường, nhìn anh từ trên xuống dưới, từ trái qua phải xem có chỗ nào không khỏe không.

"Anh có thấy khó chịu ở đâu không?"

"Có."

Trương Triết Hạn nghiêm mặt nói.

"Tay anh tê cứng rồi."

"Hả?"

Anh chỉa chỉa cằm vào Nữu Nữu đang ngủ quên trời đất bên cạnh.

"Bị nhóc mập kia đè lên."

"Để em xoa cho anh."

Cung Tuấn dịu dàng bóp tay cho Trương Triết Hạn, không quên dỗ dành:

"Lát em sẽ đánh mông nó."

Bàn tay thon dài nhẹ nhàng xoa nắn khiến cánh tay vừa tê vừa ngứa. Trương Triết Hạn rầm rì méc.

"Có người nói xấu anh."

"Em đã kiện bọn họ tội phỉ báng rồi."

"Họ còn nói xấu em nữa."

"Đợi bọn họ muốn hòa giải chúng ta sẽ không đồng ý."

"Mấy tên mồm thối đó chửi fan anh."

"Em sẽ thuê người chửi lại, chửi cho chúng không kịp vuốt mặt luôn."

"Vậy phải bao nhiêu người cho đủ?"

Trương Triết Hạn bật cười. Anh tựa đầu vào vai Cung Tuấn, dụi dụi.

"Cung Tuấn."

"Vâng."

"Tuấn Tuấn."

"Sao vậy anh?"

"Bảo."

Xưng hô thân mật được Trương Triết Hạn gọi bằng giọng nói rầu rĩ khiến tim Cung Tuấn như thắt lại. Cậu nâng má anh lên, nhìn sâu vào mắt anh, mỉm cười ấm áp:

"Em đây."

"Tại sao em không đánh dấu anh?"

Rõ ràng có thể giải quyết kỳ phát tình của anh nhanh gọn bằng một vết cắn, nhưng sao em lại không làm?

"Không phải em không đánh dấu anh."

Cung Tuấn xích lại gần Trương Triết Hạn, cậu ôm anh vào lòng, trán cụng trán, mũi cọ mũi.

"Là em chưa đánh dấu anh."

Môi chạm môi.

"Chuyện thiêng liêng như vậy không thể làm khi anh không tỉnh táo được."

"Cún ngốc."

Trương Triết Hạn hé miệng đón nhận nụ hôn của Cung Tuấn, cánh tay vòng lên ôm lấy cổ cậu, kéo cậu lại gần mình hơn.

"Anh không thích sao?"

Cung Tuấn đẩy Trương Triết Hạn ngã xuống đệm chăm mềm mại, cậu kéo tay anh lên đỉnh đầu, bàn tay dài bai mươi phân dễ dàng nắm gọn hai cổ tay nho nhỏ đang vắt chéo của anh.

Trương Triết Hạn dung túng mặc cún nhỏ sắp xếp tư thế cho mình, không những vậy anh còn vòng chân lên eo Cung Tuấn, cổ chân mảnh khảnh kẹp chặt thắt lưng bác sĩ Cung, nháy mắt nói:

"Thích!"

"Anh biết mình đang làm gì không?"

Cung Tuấn nghiến răng nhìn người trong lòng đang đùa với lửa, câu trả lời nhận được là eo bị siết chặt hơn.

"Anh đang rất tỉnh táo."

"Chết tiệt!"

Cung Tuấn đá phăng sự kìm nén bấy lâu nay, lao vào ngấu nghiến bờ môi khiêu khích kia. Trương Triết Hạn cũng không chịu thua kém nhiệt tình đáp trả. Hai người quấn lấy nhau, liếm mút, gặm cắn, hơi thở nóng rực giao thoa, mật dịch ngọt ngào trộn lẫn. Tay phải Cung Tuấn ghìm chặt cổ tay đang giãy giụa muốn thoát ra, tay trái rảnh rỗi luồn vào áo ngủ xộc xệch, rờ rẫm làn da mịn màng. Ngón tay du tẩu qua eo núi, bồi hồi giữa hai khe đồi, sau đó dứt khoát ngắt lấy nụ hoa đào hồng thắm đang e ấp trên đỉnh núi.

"Ưm...em...haaa...ăn gian!"

Toàn thân Trương Triết Hạn run bắn, nơi hiểm yếu rơi vào tay địch khiến anh không thể không chịu thua. Anh cố kìm nén khoái cảm từ ngực đang lan ra khắp cơ thể, lườm Cung Tuấn. Nếu là bình thường cái trừng mắt này sẽ khiến Cung Tuấn chần chờ, nhưng khi gò má anh còn thắm đỏ, đôi mắt anh vẫn ẩm ướt thì cái lườm sẽ chẳng khác gì đang liếc mắt đưa tình, còn câu đe dọa lại tựa lời giận dỗi của tình nhân.

"Đó không phải ăn gian, mà là chiến thuật."

Cung Tuấn liếm đôi môi khô khốc, móng tay gãi gãi cánh hoa mềm mại, đợi đến lúc nhịp thở của người trong lòng đã sắp bình ổn thì lại ác ý miết mạnh.

"Aahhh..."

Sau đó thì nhân lúc địch nhân bất ngờ bị tập kích mà tràn lên tấn công mạnh mẽ.

Dư âm của kỳ phát tình cùng dục vọng mãnh liệt khiến đầu óc Trương Triết Hạn trở nên quay cuồng. Cánh tay không biết đã tự do lúc nào bám chặt lấy vai Cung Tuấn như đang bám lấy cọng rơm cứu mạng giữa biển tình ngập sóng.

Trương Triết Hạn anh là người thích thì sẽ nói, muốn là sẽ làm, và anh muốn người này hoàn toàn thuộc về mình, ngay bây giờ.

"Mún kem."

Giọng nói non nớt ngọng nghịu cất lên khiến hai người đang đắm chìm trong dục vọng cứng đờ. Cung Tuấn và Trương Triết Hạn hoảng hốt quay sang, bên cạnh Nữu Nữu đang nằm giang chân, vừa gặm móng giò vừa gọi món.

"Nữu Nữu... mún bánh...quy.... chô cô (chocolate)..."

Cả hai thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau rồi bật cười. Cung Tuấn đỡ Trương Triết Hạn ngồi dậy, cẩn thận cài lại cúc áo cho anh. Trương Triết Hạn để yên cho cậu chỉnh đốn lại trang phục cho mình, anh nhìn bát đá đậy kín trên tủ, trông có vẻ là cháo. Không ăn được bữa chính thì thôi đành ăn tạm bữa phụ vậy.

Trương Triết Hạn chọc chọc má Cung Tuấn, nói:

"Đó là cháo phải không? Em múc cho anh một bát đi!"

Cung Tuấn vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng, cưng chiều hôn lên môi anh, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

"Tuân lệnh, công chúa điện hạ!"


***

Lời tác giả:

Dạo này xăng dầu tăng giá nên chúng ta lái xe sương sương thôi cho đỡ tốn xăng nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com