Chương 32
Cung Tuấn biết rõ rằng cậu đang mơ. Vừa nãy cậu còn đang ôm Trương lão sư chìm vào giấc ngủ, hiện tại lại đứng trong một căn phòng tối tăm ngột ngạt.
Mà Trương Triết Hạn đang ngồi ở một góc sáng sủa cách cậu không xa, đôi vai gầy tựa vào tường. Anh hơi cúi đầu, mái tóc dài che khuất tầm mắt.
Lại mơ thấy Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn im lặng quan sát một lúc, sau đó từ từ đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống.
"Anh trong giấc mơ của em lúc nào cũng không vui." Cung Tuấn nhẹ giọng nói. "Rốt cuộc là điều gì khiến anh không vui vậy?"
Trương Triết Hạn không trả lời câu hỏi của cậu, vẫn duy trì tư thế ban đầu, thất thần nhìn sàn nhà.
Cửa phòng mở ra. Tiếng cửa kim loại bị người ta đẩy ra tạo thành âm thanh chói tai. Trương Triết Hạn cuối cùng cũng phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cung Tuấn cũng hướng tầm mắt theo anh, nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cửa. Người đến thở dài, nói với Trương Triết Hạn: "Đi thôi."
Trương Triết Hạn chậm rãi đứng lên, cùng người đàn ông kia ra khỏi phòng.
Cảnh tượng trong mộng thay đổi.
Đợi đến khi Cung Tuấn hồi phục tinh thần lại, cậu đã ngồi trên xe với Trương Triết Hạn. Người ngồi ở ghế phụ lái cậu có biết, là ông chủ của Tứ Quý, Trương Triết Hạn gọi hắn là Tiểu Vũ.
"Triết Hạn, cậu không thể tiếp tục như vậy được." Tiểu Vũ nói. "Lần này cậu đánh người bị bắt đến cục cảnh sát tôi có thể cùng Trương Tô bảo lãnh cậu ra, còn lần sau thì sao? Nếu lần sau cậu gặp một người có thế lực, làm sao chúng tôi giúp cậu đây?"
Đánh người? Bị bắt đến cục cảnh sát?
Cung Tuấn có chút mơ hồ nhìn người bên cạnh. Trương lão sư... Đánh người? Không thể nào? Rõ ràng đến cả những lời nặng nề anh ấy cũng rất ít khi nói.
Trương Triết Hạn trầm mặc nhìn ra cửa sổ, thật lâu sau mới lên tiếng: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý." Giọng anh thật khàn, như thể nuốt phải cát.
"Anh em với nhau không cần nói xin lỗi." Người nói lần này là người đang ngồi ở ghế lái, cũng là người lúc đầu đến dẫn Trương Triết Hạn đi, hẳn là Trương Tô, hắn cười khổ nói: "Chúng tôi sợ có một ngày không bảo vệ được cậu. Triết Hạn, tôi không phản đối cậu làm mấy việc này vì Cung Tuấn, nhưng trước hết cậu phải đảm bảo an toàn cho chính mình đã. Haizz, thật ra người ta cũng chỉ nói xấu người trong lòng cậu mấy câu thôi mà, không đến mức này."
Vì tôi...? Tim Cung Tuấn đập mạnh.
Mà Trương Triết Hạn bên cạnh chỉ nhìn ra cửa sổ, không nói gì.
"Một quyền mà cậu đấm Giang Dật, trị giá năm mươi vạn." Tiểu Vũ lắc lắc văn kiện trong tay. "Tên tôn tử này tự coi mình là nhân vật lớn thật à, nếu để mỗi người đấm cậu ta một cái, cậu ta có thể thành tỷ phú rồi."
Trương Triết Hạn nghe vậy, cong môi nở nụ cười hiếm thấy: "Vậy lần sau gặp tôi sẽ chuyển tiền trước, nói tôi muốn đấm giá một trăm vạn, để cậu ta chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Trương Tô mắng một câu đồ cường hào.
Không ai nói nữa, Trương Triết Hạn tựa vào chiếc gối mềm, một lúc sau mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng. Giống như đang hỏi Trương Tô và Tiểu Vũ, lại giống như tự nói với chính mình: "Mấy cậu nói xem, trong giới giải trí không nổi tiếng thì không có nhân quyền sao? Ai cũng có thể giẫm đạp, ai cũng có thể dễ dàng đẩy người vào hố lửa?"
Tiểu Vũ nhún vai: "Có lẽ, giới giải trí đều như vậy. Thật ra không chỉ có người trong lòng của cậu, còn có rất nhiều người không thể nhìn thấy ánh sáng, cho nên mới nói đừng bước chân vào giới giải trí, không có kết quả. Ai biết được ngày nào đến lượt mình lên thớt."
Trương Triết Hạn khẽ cười nhạo một tiếng. Cung Tuấn thấy rõ sự bi thương và trào phúng trong mắt anh.
"Chỉ là em ấy cũng đã mất rồi, sao cứ níu mãi không buông, còn muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của em ấy." Trương Triết Hạn tựa hồ đang mỉm cười, nhưng khóe mắt lưng tròng. "Thần Phong khinh thường em ấy, vứt bỏ em ấy, lại dùng em ấy làm công cụ nâng đỡ người khác. Các cậu có cảm thấy buồn cười không? Em ấy cũng đã mất nửa năm rồi, sao vẫn không buông tha cho em ấy."
"Rõ ràng là em ấy không làm gì sai cả..." Trương Triết Hạn dường như không thể chịu đựng được nữa, vùi mặt xuống gối, vừa nghẹn ngào vừa lẩm bẩm như một đứa trẻ: "Em ấy không làm gì sai, sao phải chịu ủy khuất như vậy."
Cung Tuấn chỉ cảm thấy tim mình đau âm ỉ, nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Trương Triết Hạn, cậu có thể cảm nhận được nỗi thống khổ mà anh từng trải qua.
Cậu cúi người, bao lấy thân thể đang co rúm lại của Trương Triết Hạn, nhỏ giọng nói, đừng khóc.
Trong lúc mơ hồ, hình như cậu đã hiểu vì sao Trương Triết Hạn lại nói với cậu rằng: "Đời này anh vì em mà đến."
Phải chăng đây không phải lời nói ngọt ngào gì đó, mà là anh thật sự sống lại một đời, vì cậu mà đến?
Cung Tuấn mở to mắt, những giấc mơ liên tục ập đến khiến cậu có chút hoảng hốt. Cậu ngẩn người, rồi cúi đầu nhìn người trong vòng tay mình.
Dáng ngủ của Trương Triết Hạn không tính là ngoan, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, tư thế cũng rất kỳ quái. Lần đầu bọn họ ngủ chung với nhau, cả hai đều rất quy củ, mỗi người nằm một bên. Đợi nửa đêm cậu tỉnh dậy, lại phát hiện Trương Triết Hạn lăn lộn tứ tung ở giữa giường, một chân còn gác trên bụng cậu. Cậu liền dứt khoát ôm người lẫn chăn vào, thân thể Trương Triết Hạn nóng rực, ôm anh giống như ôm một bếp lò nhỏ.
Cung Tuấn lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Trương Triết Hạn dưới ngọn đèn ngủ mờ ảo.
Gương mặt này giống hệt trong mơ, nhưng lại không lộ ra vẻ tuyệt vọng như vậy.
Cậu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hé mở của Trương Triết Hạn, người nọ mơ màng bất mãn càu nhàu một tiếng.
Cung Tuấn bật cười. Cảm xúc khổ sở do giấc mơ mang lại đã tan thành mây khói.
Không sao, Trương lão sư, em đợi một ngày anh tự mình nói cho em biết.
Hôm sau Trương Triết Hạn đến công ty đúng giờ, có chút mệt mỏi, không có tinh thần.
Miêu Miêu chu đáo pha một tách cà phê rồi mang vào cho anh.
Trương Triết Hạn ngồi làm việc chưa đến nửa giờ liền từ bỏ, ngả người ra sau, ngẩn người xoay xoay chiếc bút trong tay.
Không biết hôm qua Cung Tuấn làm sao, liều mạng hết một đêm. Đến giờ anh còn chưa hồi phục tinh thần, toàn thân như muốn vỡ thành từng mảnh.
Hôm nay Cung Tuấn phải đến Hàng Châu ghi hình một chương trình tống nghệ, lên máy bay từ sớm. Khi Trương Triết Hạn tỉnh lại thì cậu đã rời đi, còn đặt một tờ giấy nhỏ trên đầu giường nói rằng bữa sáng đã đặt sẵn trong hộp giữ nhiệt.
Dù phải bắt chuyến bay sớm đến đâu, Cung Tuấn cũng sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho anh, như thể sợ anh để bản thân đói chết vậy.
Cũng không biết cậu đã tới chưa, hay là nhắn tin hỏi thăm thử. Nghĩ vậy, anh lấy điện thoại đặt bên cạnh. Đúng lúc Miêu Miêu gọi đến.
"Trương tổng, có người nói muốn tìm Cung tiên sinh." Miêu Miêu do dự một chút, nói tiếp: "Nói là người nhà của Cung tiên sinh."
Trương Triết Hạn dừng quay bút, hơi nhíu mày: "... Người nhà?"
"Đúng vậy, có nên cho họ vào không?"
"Cô dẫn họ đến văn phòng tôi đi." Trương Triết Hạn im lặng một lúc rồi nói.
Mấy phút sau, Miêu Miêu dẫn một người phụ nữ ăn mặc khoa trương và một đứa trẻ vào văn phòng.
Người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, mùi nước hoa trên người đứng cách mười thước cũng có thể ngửi thấy. Bà ta nắm tay đứa trẻ nhìn xung quanh, cố kìm chế nụ cười trên môi.
"Anh là ông chủ của Tứ Quý? Tôi muốn tìm cháu trai của tôi, nó tên là Cung Tuấn." Khi người phụ nữ nhắc đến tên của Cung Tuấn, còn có mấy phần ra oai. "Chính là ngôi sao đang đặc biệt nổi của công ty các anh."
Trương Triết Hạn nhướng mi: "Ồ, tìm Cung Tuấn à, em ấy đến Hàng Châu ghi hình rồi, hai ngày sau mới về. Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại còn phải chạy đến công ty, lần sau không chắc có thể cho các người vào."
Trên mặt người phụ nữ hiện lên một tia xấu hổ, quanh co nửa ngày cũng không nói nên lời.
Trương Triết Hạn hiểu rất rõ, đây cũng chính là cái gai không thể xóa bỏ trong lòng anh.
Cung Tuấn lớn lên trong hoàn cảnh gia đình phức tạp, cha mẹ li hôn từ khi cậu còn rất nhỏ. Không ai muốn dẫn cậu theo, dù sao mang theo một đứa trẻ tái hôn sẽ rất phiền toái. Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là ông bà nội của Cung Tuấn đưa cậu về quê. Hai bên thương lượng, cuối cùng quyết định mỗi bên sẽ chu cấp một nửa.
Sau đó mẹ Cung Tuấn cùng chồng sau di cư ra nước ngoài, chưa từng xuất hiện nữa. Mà cha Cung Tuấn cũng có gia đình mới, có đứa con mới, gần như quên mất vẫn còn một cậu con trai ở quê.
Ông bà nội thất vọng về hành động của con trai, cắt đứt liên lạc, dựa vào tiền lương hưu nuôi Cung Tuấn khôn lớn.
Đời trước sau khi Cung Tuấn gặp chuyện không may, từ đầu đến cuối hai người chưa từng lộ mặt. Chỉ có ông bà nội thương tâm cố gắng chống đỡ để lo tang lễ cho cậu.
Người tự xưng là người nhà này, ngoại trừ phủi sạch quan hệ với cậu, cũng không làm gì cả.
Tại buổi lễ truy điệu của Cung Tuấn hôm đó, trời đổ mưa, Trương Triết Hạn chỉ nhìn thấy ít ỏi mấy người, nhìn thấy Tiểu Đường lệ rơi đầy mặt, nhìn thấy hai ông bà lão lung lay sắp đổ, đột nhiên không thể kiềm chế mà bật khóc. Trương Triết Hạn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên cảm nhận được tư vị tuyệt vọng.
Anh cảm thấy ủy khuất, không phải cho bản thân, mà là ủy khuất cho Cung Tuấn. Khi đó anh đã nghĩ, vì sao có người vừa sinh ra đã có tương lai tươi sáng, mà lại có người phải sống dưới vực thẳm, đến chết cũng không nhìn thấy ánh sáng.
Nếu đời này Cung Tuấn không nổi tiếng giống lúc trước, người nhà gì đó còn thừa nhận cậu không?
"Có chuyện thì gọi điện thoại, công ty chúng tôi không phải chợ, muốn vào thì vào?" Trương Triết Hạn mỉm cười, thậm chí ngữ khí cũng rất ôn hòa, nhưng lời nói ra lại không chút khách khí. "Miêu Miêu, tiễn vị phu nhân này ra ngoài."
"Anh trai tôi là ngôi sao lớn, rất oai phong!" Đứa trẻ vẫn luôn trốn sau lưng người phụ nữ lớn tiếng nói. "Anh khi dễ mẹ tôi, khiến anh ấy tức giận, anh ấy sẽ không kiếm tiền cho công ty anh nữa!"
Người phụ nữ vội mắng con trai mình, nhưng hiển nhiên là không quan tâm lắm. Bộ dạng đắc ý kia rõ ràng là đồng tình với những gì đứa trẻ nói.
Trương Triết Hạn sắp cười thành tiếng. Sao lại có người tự tin như vậy?
Anh tựa vào ghế, lười biếng nói: "Tùy ý, cứ bảo em ấy rời công ty đi."
"Có một chuyện tôi nghĩ cần phải nói rõ ràng." Trương Triết Hạn cười nói. "Tuấn Tuấn... À, Cung Tuấn tiên sinh nổi tiếng là do tôi bỏ tiền nâng đỡ. Từ khi em ấy còn chưa nổi tiếng tôi đã tiêu tốn không ít tiền trên người em ấy rồi, hơn nữa tiền bồi thường hợp đồng là năm mươi nghìn vạn. Các người có thể bảo em ấy rời đi, nhưng số tiền này các người có thay em ấy trả không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com