Chap 10: Quan hệ yêu đương lấy hôn nhân làm mục đích
Chap 10: Quan hệ yêu đương lấy hôn nhân làm mục đích
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
29
Đòi mang đứa trẻ của nhà người ta đi - đó là yêu cầu vô cùng hoang đường, Cung Tuấn cũng chuẩn bị tư tưởng bị ăn đập và rất nhiều lý lẽ dẫn chứng để thuyết phục Trương gia. Anh còn đã liên hệ với luật sư riêng của mình ở trong trường hợp Trương Khởi cố chấp thì sẽ thuyết phục Trương ma ma dùng quyền giám hộ khởi kiện để mang Trương Triết Hạn rời khỏi nhà chính Trương gia.
Nhưng tất cả đều chẳng cần dùng đến.
Trương Khởi chỉ hỏi anh, "Rời khỏi đây em ấy sẽ không sao nữa phải không?"
Anh đáp, "Không có gì là chắc chắn, nhưng sẽ không tệ như bây giờ."
Chỉ có thế.
Trương Khởi xoay lưng rời đi để lại một câu, "Nếu thế thì đưa em ấy đi đi."
Khoảnh khắc nhìn bóng lưng cô đơn suy sụp đó lững thững bước đi, Cung Tuấn lắc đầu. Yêu thương một người không phải là áp đặt sắp xếp mọi thứ cho người đó. Loại yêu thương như lồng giam đó sẽ tổn thương cả người yêu và người được yêu. Trương Khởi so với Trương Triết Hạn càng cần đến sự giúp đỡ về tâm lý.
"Dì ơi, hãy đổi cho Trương tổng một chuyên gia tư vấn tâm lý khác đi ạ. Người hiện tại không nhìn nhận rõ hoặc không thể giao lưu được với anh ta." Cung Tuấn thẳng thắn đặt vấn đề với Trương ma ma, "Cũng đừng để Trương tổng lạm dụng thuốc ức chế cảm xúc và loạn thần nữa."
"A Khởi nó, nó…" Trương ma ma như muốn sụp đổ, bà không hề biết con trai lớn cũng đang có vấn đề về tâm lý.
"Dì không biết sao?" Cung Tuấn chau mày.
"Tiểu Cung, cậu có thể giúp tôi chữa trị cho cả A Khởi không?"
"Trương tổng có thành kiến và địch ý với cháu nên cháu không phải là ứng cử viên thích hợp." Cung Tuấn đỡ Trương ma ma đang lung lay sắp ngã ngồi xuống ghế, anh vỗ vỗ lên mu bàn tay bà, "Nhưng cháu có thể giới thiệu đồng nghiệp của cháu cho anh ta."
Nước mắt lăn dài trên gò má Trương ma ma, đôi bờ vai bà buông thõng khum lại, sự bất lực, bi thương bao trùm lấy bà. Người phụ nữ tội nghiệp như già đi cả chục tuổi.
"Dì đừng khóc." Cung Tuấn dùng khăn giấy lau nước mắt cho Trương ma ma, "Những lúc thế này, là người thân của họ dì càng phải kiên cường để còn làm chỗ dựa cho họ."
"Tiểu Cung, tiểu Triết dì nhờ vào con, hãy thay dì chăm sóc thằng bé."
"Chuyện của Tiểu Triết dì cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."
"May mà có con, tiểu Cung. May mà tiểu Triết gặp được con."
Phải là anh may mắn gặp được tiểu Triết mới đúng, chú mèo con đáng yêu đã xuất hiện khi cuộc đời anh rơi vào giai đoạn nút cổ chai. Bé con ấy là ánh sáng xuất hiện vào lúc anh không ngờ tới. Anh muốn bắt lấy xem xem.
30.
Trời vừa hửng sáng, những tia nắng đầu tiên chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ của thiếu niên đang cuộn mình trong chăn bông. Cung Tuấn ngồi bên cạnh ổ mèo nhẹ nhàng xoa đầu đánh thức Triết Hạn.
"Dậy đi thôi là dậy đi thôi."
"Ưm...ưm..méo!" Bị phá giấc, mèo con không ngần ngại tặng cho tiên sinh của nó một vết cào lên mặt, sau đó mèo ta kéo chăn, ngủ tiếp.
"Dậy đi thôi bé mèo lười, tôi mang em về." Cung Tuấn ghé sát vào tai của Triết Hạn thì thầm, "Về nhà của chúng ta."
"Méowwww!" Âm thanh cao vút, thân thể mèo con bật nảy như muốn bay lên. Tỉnh mèo trong 1s.
"Meo méo meo meo." Mèo con chạy vòng quanh tiên sinh của nó như con quay, miệng liên tục meo meo meo như muốn hỏi có thật không đừng gạt mèo.
"Đừng vội." Cung Tuấn sợ Triết Hạn kích động sẽ làm rách miệng vết thương nên ôm cậu bế bổng lên, "Không gạt em đâu."
"Meo meo miao." Mèo con vòng tay ôm lấy cổ tiên sinh của nó, cằm gác lên vai anh vừa mềm vừa ngoan.
Cung Tuấn ôm lấy bé con rất mực tin tưởng vào mình thầm tự nhủ anh nhất định sẽ khiến em ấy trở lại bình thường, là một chàng trai hai mươi hai tuổi có đầy đủ nhận thức và năng lực chủ thể. Chỉ như vậy anh mới có thể đường hoàng dẫn em ấy vào một mối quan hệ yêu đương lấy hôn nhân là mục đích lâu dài.
Cuộc dọn nhà nói dọn là dọn diễn ra trong chớp nhoáng. Mèo con cứ thế mà thu dọn ổ mèo, đồ chơi, cá khô, bạc hà mèo… bao lớn bao nhỏ theo tiên sinh về dinh.
31.
Mèo Triết Hạn lần đầu đi xa, măng cụt cứ miết lên cửa kính hiếu kỳ quan sát khắp nơi. Mãi đến khi mệt nhoài cạn pin mới cuộn mình thiêm thiếp đi.
Ra khỏi thành phố ồn ào đến vùng ngoại ô với sông nước mênh mang mây trời thăm thẳm, Cung Tuấn đánh lái đưa xe tiến vào một khoảnh sân xanh mướt. Về nhà rồi. Từ lúc mèo con vì chuyện anh trốn tránh mà phát bệnh đã gần ba tháng anh không trở về nhà. Hàng rào hoa dành dành lâu ngày không người cắt tỉa đã trở nên um tùm, đâm chỉa bất quy tắc. May là có bên công ty giúp việc phụ trách 24/24 giờ, nếu không có lẽ chào đón họ sẽ là một căn nhà mờ ảo bởi bụi.
"Bé con, về đến nhà rồi."
"Meo meowooo." Măng cụt của Triết Hạn bám rịt lên cửa kính, đôi mắt cậu long lên vì hạnh phúc. Đây là nhà của tiên sinh. Cậu đã thành công quyến rũ khiến tiên sinh mua cậu về nhà. Meo meo cậu là một bé mèo thành công.
"Bé con, em muốn tự đi bằng hai chân hay muốn được tôi bế?" Cung Tuấn mở cửa xe đứng trước mặt mèo con. Mèo của anh đang bị thương nên mọi quy củ và luật lệ gì đều ra chuồng gà phơi nắng hết.
"Meowwww ooo!" Bé con vui vẻ vươn tay. Nó muốn được tiên sinh bế vào nhà, giống như chị mèo được tiên sinh của chị ấy cõng qua cửa lúc đám cưới í.
"Tuân lệnh, công chúa điện hạ." Tiến sĩ Cung hiếm khi phối hợp mà nhập vai, anh bế bổng mèo con của mình lên đi thẳng vào nhà.
Căn nhà mang phong cách kiến trúc truyền thống châu Âu với tường xây gạch mộc, hệ mái cao bao trùm một tầng nhà dán ngói phẳng và các hồi nhà ốp gạch bê tông giả gỗ màu ghi. Đây sẽ là tổ ấm của tiên sinh và mèo con.
Ưhm nhắc nhở thân thiện với những người cứ trù tiên sinh bị tước bằng rằng là...ừ thì… mọi người nghĩ đúng rồi đó 🤣🤣🤣
A Ninh: hôm nay có hai chap 9&10 ai chưa đọc chap 9 thì lộn trở dìa tránh nhảy chap nha
Note:
Năng lực chủ thể của cá nhân thường được quan niệm là khả năng cá nhân có và thực hiện các quyền, nghĩa vụ dân sự mà pháp luật quy định cho mình. Theo lý thuyết chung về năng lực chủ thể, năng lực chủ thể của cá nhân được hợp thành bởi hai bộ phận: năng lực pháp luật dân sự và năng lực hành vi dân sự
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com