Chap 7: Tôi không hiểu tiếng mèo
Chap 7: Tôi không hiểu tiếng mèo
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
21.
Mèo con ngồi bên cửa sổ hếch mũi và ngả đầu nhẹ ra sau, dạo này tiểu Triết rất thích một bác mèo mun, nó ngồi đây là để chờ bác mèo xinh đẹp đó đi ngang qua để chào.
Trong thư phòng, Trương ma ma che miệng khóc nấc. Con trai nhỏ đang mong bà kìa, nó đã không sợ hãi bài xích sự tồn tại của người mẹ này. Ơn trời thương xót, có phải sau giông bão thì mây sẽ tan trời yên bể lặng?
"Tiến sĩ Cung, tiểu Triết đã có thể nhận ra mẹ tôi rồi phải không?" Trương Khởi ôm lấy bờ vai run rẩy của mẹ mình vỗ nhẹ trấn an bà, hắn không hề nhận ra chính bản thân hắn cũng đang run lên.
"Không hẳn, em ấy chỉ là đang thừa nhận phu nhân thôi." Dù không muốn nhưng Cung Tuấn vẫn phải nói ra sự thật, "Bây giờ em ấy đang tự kỷ ám thị mình là một con mèo, nên sẽ có một số ký ức bị phong bế."
"Như thế…" Trương Khởi lo lắng nhìn mẹ hắn, hắn sợ bà thất vọng đau lòng.
"A Khởi, con đừng thúc ép tiến sĩ Cung, cậu ấy đang giúp em con tốt lên từng ngày." Nói không thất vọng là giả, nhưng một người mẹ từng chịu cảnh con trai vừa nhìn thấy bà liền sợ hãi đến co cứng chân tay thì hiện trạng bây giờ đã là quá tốt rồi.
"Trương phu nhân, bà có muốn vào chơi cùng tiểu Triết không?" Cung Tuấn không đành lòng nhìn sự đau khổ và mất mát trong đôi mắt của Trương phu nhân, "Mấy hôm nay em ấy đều nhìn theo bà, muốn tiếp xúc với bà."
"Có thể sao?" Sự kinh hỉ đong đầy trong giọng nói run rẩy của Trương ma ma, có trời mới biết những năm qua bà muốn ôm lấy con trai khi nó không bị tiêm thuốc an thần nhiều đến nhường nào.
"Đi với tôi nào." Cung Tuấn mỉm cười động viên Trương ma ma, "Đi vào thế giới của mèo con Triết Hạn"
22.
Ổ mèo hôm nay mở tung hết cửa kính đón cơn gió đung đưa cùng hơi nước uốn lượn, đón cái se lạnh của mùa thu vào.
"Meo meo meo." Mèo con trốn sau lưng tiên sinh của nó, chỉ lộ ra đôi mắt hiếu kỳ trộm nhìn bác mèo xinh đẹp. Đẹp ghê, quý phái ghê, vượt xa chị mèo hàng xóm hay ghé chơi với nó.
"Tiểu Triết." Trương ma ma gọi khẽ, bàn tay bà cứ mở ra rồi lại siết vào, đôi chân nặng như đeo chì một bước cũng chẳng nhấc lên nổi.
"Không phải em rất thích bà ấy sao?" Cung Tuấn xoa đầu mèo con khích lệ nó, "Qua đó đi."
Tiểu Triết nhận được sự khích lệ của tiên sinh liền dợm bước đi vòng quanh Trương ma ma, nhưng khi bà ngồi xuống muốn chạm vào thì cậu lại vô thức né tránh.
"Bé con." Cung Tuấn cũng ngồi xuống xoa đầu tiểu Triết, "Phải kết giao nhiều bằng hữu mới trở thành mèo con vui vẻ được."
"Meo meo meo." Mèo con muốn trở thành chú mèo can đảm và vui vẻ. Nó tiến gần đến bên bác mèo mun xinh đẹp, đi vòng quanh sau đó cạ đầu vào người bác í. Nó vui vẻ phát hiện bác mèo mun cũng đuôi cụt giống nó.
"Tiểu Triết, Tiểu Triết của mẹ." Trương ma ma không kiềm được nước mắt, bà vừa ôm con trai vừa nức nở.
"Meowwww!" Mèo con kinh hoảng, đồng tử mắt trừng lớn.
"Đừng hoảng, bà ấy chỉ là đang nhớ về con trai bị ốm." Cung Tuấn nắm chặt tay mèo con trấn an, "Bà ấy rất đáng thương, em an ủi bà ấy một chút nhé."
Mèo con thấy đau, tim nhỏ đau lắm. Không phải cái đau như khi bị đè gãy măng cụt, trên người nó không chảy máu nhưng nó lại cảm thấy rất đau. Mèo con cố gắng chui đầu ra khỏi cái ôm cứng nhắc của bác mèo mun, nó rụt rè đưa đầu lưỡi liếm những giọt nước đang làm ướt nhẹp khuôn mặt bác mèo mun. Mặn. Đắng.
"Meo meo meo."
"Meo meo meo."
Tiểu Triết muốn dỗ dành bác mèo mun đáng thương. Nếu ôm ôm không đủ, thì nó sẽ dụi dụi, hôn hôn.
Không có việc gì mà một chú mèo xinh đẹp đáng yêu không giải quyết được.
23.
Từ ngày được con trai cấp cho mã định danh “bác mèo mun”, chính thức được miêu công chúa cấp phép bước vào lãnh địa của nó thì Trương ma ma đã cướp hết việc của quản gia để chăm sóc con trai. Cung Tuấn ở dưới mí mắt của mẹ thiếu niên bị cậu ngây thơ sắc dụ, sống những ngày tháng niệm thanh tâm chú trong nơm nớp lo sợ.
"Tiến sĩ Cung, cậu cũng uống một chén canh đậu xanh đi." Trương ma ma múc một chén canh đưa Cung Tuấn, "Tôi thấy cậu bị nhiệt miệng."
"Cám ơn dì." Này còn không phải là do tiểu miêu kia hại cho thượng hỏa à, Cung Tuấn nhận chén canh mà oán thầm. Sao anh lại dục cầu bất mãn vì một nhóc con thế này? Chết dở.
"Mà dì đừng gọi con là tiến sĩ này nọ mãi, gọi con tiểu Cung là được rồi."
"Aiya đấy, tôi lại quen miệng rồi, tôi cứ gặp bác sĩ hay giáo viên là lại vô thức dùng kính ngữ hoặc gọi chức danh của họ." Trương ma ma cười hiền rồi tiếp tục chú tâm vào sự nghiệp uy miêu của mình. Bà dùng chiếc muỗng nhỏ múc từng muỗng canh nóng thổi nguội rồi mới đút cho tiểu Triết, mặc kệ thái độ ghét bỏ vùng vẫy khiến cho canh nóng không ít lần văng lên tay bà, khiến mu bàn tay lấm tấm đỏ lên.
"Meo meo meo!" Nó không phải mèo con, nó có thể tự ăn trong bát của nó mà. Tiểu Triết vì mặt mũi cứ vùng và vùng vằng không chịu uống canh do bác mèo mớm cho mình.
"Tiểu Triết ngoan nào, canh nóng sẽ làm con phỏng mất." Trương ma ma dỗ.
"Bé con, em còn hư nữa thì sẽ bị đánh mông đấy."
"Hứm." Mèo con trốn ra sau lưng bác mèo, nó mới không thèm sợ tiên sinh tét mông ó. Dù rằng mỗi lần tiên sinh tét mông thích ơi là thích nhưng tét hoài mông sẽ căng phồng lên mất.
Mẫu tử liên tâm, có quên mất ký ức, đến cả việc mình là một con người cũng quên đi, nhưng bản năng dựa dẫm, tin tưởng vào sự che chở của mẹ vẫn luôn hiện hữu.
Xem kìa, tạo phản rồi, Cung Tuấn đỡ trán cảm thán. Có mẹ ở đây chống lưng gan liền to ra thách thức lại anh kìa.
"Ồ, bé con có bạn mới thì liền không cần tôi nữa phải không?" Cung Tuấn nói với giọng buồn buồn, "Không còn là một chú mèo ngoan biết vâng lời."
"Meo meo meowwww!" Oan chết mèo, ai nói rằng nó không cần tiên sinh nữa chứ? Tiên sinh ngốc, vì sao lại nghĩ ra điều kinh khủng như thế.
Triết Hạn vội vàng chạy đến giữ lấy tiên sinh mà không hề phát hiện cậu đang chạy bằng hai chân - là chạy chứ không phải bò.
Cung Tuấn ngỡ ngàng ôm lấy thiếu niên đang chạy như bay vào lòng mình.
"Meoo, đừng… đi meo meo meo."
Hai chữ ngọng nghịu không liền mạch, chìm trong tiếng kêu meo meo khiến Cung Tuấn và Trương ma ma chấn động không thôi.
"Thằng bé vừa nói phải không?"
"Bé con, em nói lại cho tôi nghe." Cung Tuấn khẽ bóp cằm thiếu niên, ánh mắt anh lấp lánh mong chờ.
"Meo meo meo."
"Nói."
"Meo meo meo."
"Tôi không hiểu tiếng mèo, nếu em còn không nói tôi sẽ đi thật đấy."
"Đừng meo...meo..đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com