12.
Sau khi ăn xong thì có hai tiếng để nghỉ trưa. Trương Triết Hạn không phải nhân viên của Đông Hoa nên muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ, căng da bụng quả nhiên sẽ chùng da mắt, vừa ra khỏi căng tin cậu đã bắt đầu nhung nhớ giường của Cung Tuấn rồi.
Phòng nghỉ bên cạnh văn phòng giám đốc được bố trí tủ quần áo và phòng rửa mặt đơn giản. Những lúc tăng ca quá muộn hoặc cần phải thay quần áo đột xuất thì Cung Tuấn có thể đến thẳng phòng nghỉ.
Trước đây trong phòng nghỉ của giám đốc chỉ có tủ quần áo, sau vài lần tiểu thiếu gia nằm co ro trên ghế thì trợ lý Giang nhận được chỉ thị sắp xếp thêm một chiếc giường. Chưa thấy giám đốc nằm nghỉ lần nào nhưng số lần tiểu thiếu gia ghé qua công ty thì ngày càng tăng. Nếu không có giờ học buổi chiều thì cậu sẽ ở luôn đến giờ tan làm rồi về cùng anh.
Yên ổn vài ngày nhóm chat công ty lại bắt đầu sục sôi:
[Tiểu Lan]: @Giang Hàn đại nhân xin hãy nói với tiểu nữ thiếu gia nhà chúng ta không phải em họ giám đốc đúng không?
[Giang Hàn]: Vấn đề ngoài phạm vi công việc thứ cho tại hạ không thể giải đáp.
[Cố Trì Quân]: Không phải nha ~
[Tiểu Lan]: @Cố Trì Quân công đức vô lượng *moa moa*
[Cố Trì Quân]: Miễn lễ
Ha ha ha ha ha...
Nhớ lại thì màn chào sân cách đây nửa năm của Cố Trì Quân cũng gây shock chẳng kém gì Trương Triết Hạn.
Mấy năm này sản nghiệp của Trương thị ở Thượng Hải hầu như chỉ còn lại cái vỏ rỗng, quản lý cấp cao toàn là mấy lão già bảo thủ chỉ lo giữ mình, người trẻ tuổi có năng lực lần lượt bị công ty khác đào đi. Lúc Cung Tuấn tiếp nhận Đông Hoa phải mất hơn một năm mới có thể chỉnh đốn lại toàn bộ các vấn đề liên quan đến nhân sự.
Một ngày đẹp trời, Cố Trì Quân bưng cả tiệm Mixue tới đứng giữa đại sảnh công ty chào hỏi, tự giới thiệu mình là em trai của Từ Tư.
Ở Thượng Hải bạn có thể không biết chủ tịch thành phố nhưng chắc chắn đã từng nghe cái tên Từ Tư. Bởi vì chủ tịch thành phố không lên trang bìa báo kinh tế, cũng không lọt top những người đàn ông phụ nữ muốn hẹn hò nhất trong cuộc khảo sát hàng năm của tạp chí Tinh Hải.
Tiểu thiếu gia nhà họ Cố thẳng thắn khai nhận bởi vì Đông Hoa không nhận thực tập sinh cho nên mình phải dựa vào anh trai để đi cổng sau: "Em tới để học hỏi và rèn luyện, xin mọi người hãy đối xử với em như một nhân viên tập sự bình thường."
Đúng lúc này Cung Tuấn từ thang máy bước ra tiện tay cầm một cốc trà sữa, gật đầu với trưởng phòng nhân sự đang đứng như trời trồng: "Phỏng vấn như bình thường sau đó sắp xếp cho cậu ta một vị trí." thấy mọi người vẫn còn dại ra, anh nói thêm, "Không cần khách sáo với cậu ta."
Cứ như vậy Cố Trì Quân đã "thực tập" ở Đông Hoa được gần sáu tháng, tính tình hoạt bát năng nổ không ngại khó rất nhanh đã khiến người ta quên mất cái danh xưng "dựa vào quan hệ để được nhận."
Gần đây số lượt đơn đặt hàng quảng cáo tăng nhiều, trong buổi họp định kỳ vào thứ 7 hàng tuần chờ phòng kinh doanh báo cáo xong Cung Tuấn chiếu một bảng số liệu lên màn hình, đưa ra chỉ thị ngắn gọn: "Từ hôm nay trợ lý Giang sẽ chuyển từ tổ thư ký sang phụ trách riêng mảng quảng cáo. Cố Trì Quân làm một bản kế hoạch chi tiết, ba ngày sau nộp lại cho tôi."
"Còn ai có ý kiến gì không?" Cung Tuấn tắt màn hình chiếu, quay lại nhìn đám người trong phòng.
"Có ạ!" Cố Trì Quân giơ tay khiến những người trong phòng họp thoáng có cảm giác trở lại giờ sinh hoạt lớp thời học sinh. Cậu ấm này lại có ý tưởng đột phá gì nữa vậy?
Thấy Cung Tuấn nhìn mình tỏ ý đang nghe Cố Trì Quân lập tức đứng dậy: "Chúng ta có ký hợp đồng với Triết Hạn luôn không ạ?"
Cả phòng họp lặng ngắt.
Trước đây mỗi lần nhận quảng cáo Đông Hoa chỉ phụ trách phần lên ý tưởng, dàn dựng và quay chụp còn người mẫu sẽ do bên thương hiệu tự chọn. Hình thức hợp tác này phụ thuộc rất nhiều vào lịch trình của người mẫu dễ dẫn đến quá trình quay chụp bị gián đoạn, có một số trường hợp đối phương thậm chí còn hạch sách đòi sửa kịch bản, thay đổi lịch quay chụp nên dần dà phòng kinh doanh cũng không hào hứng nữa.
Nhưng nếu người mẫu là tiểu thiếu gia nhà mình thì lại là chuyện khác. Người vừa đẹp trai vừa tốt tính thế kia, phù sa không nên chảy ruộng ngoài.
"Không được, cậu ấy còn đang đi học." Cung Tuấn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại vừa sáng lên, ngẩng đầu nói tiếp, "Thời gian tới nếu nhận hợp đồng quảng cáo chúng ta phụ trách luôn phần liên lạc nghệ sĩ đi. Nếu đỏng đảnh quá thì từ chối ngay từ đầu tránh mất thời gian."
Hợp tác là cả hai bên cùng chung sức, hỗ trợ lẫn nhau chứ không phải một bên hạch sách một bên chịu đựng.
Giang Hàn sắp xếp lại ghi chép cuộc họp rồi mang tới văn phòng giám đốc.
Cung Tuấn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, không biết hạng mục nào có vấn đề mà chân mày hơi nhíu lại, thấy hắn đi vào cũng không ngẩng lên: "Triết Hạn sắp thi giữa kỳ rồi."
Giang Hàn khựng lại hai giây rồi lập tức get được: "Tôi sẽ sắp xếp với các nhãn hàng."
Cung Tuấn nhìn lướt qua ghi chép cuộc họp sau đó trao đổi thêm về cơ cấu của phòng kinh doanh, cuối cùng đưa một số hạng mục hợp tác gần đây cho Giang Hàn kêu hắn xem xét.
Giang Hàn là người nhạy bén, hắn cảm thấy được Cung Tuấn muốn đề bạt mình lên vị trí cao hơn nhưng lại không nhìn rõ được mục đích phía sau là gì. Thật giống như ngồi trên mặt hồ đóng băng để câu cá. Không biết tương lai sẽ có cá ăn hay là chôn thây dưới đáy hồ.
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã gần ba giờ. Nhìn phòng nghỉ vẫn không có động tĩnh gì Cung Tuấn vừa định đứng dậy đi gọi Trương Triết Hạn thì người đã mơ màng vừa ngáp vừa đi ra.
Anh nhắc nhở: "Trong tủ lạnh có trái cây."
Bạn nhỏ lười ăn rau phụ huynh đành phải dùng trái cây bù lại.
Trương Triết Hạn ngoan ngoãn bưng khay trái cây đến bên bàn trà ăn hết rồi mang bài tập ra làm. Hết giờ thì theo Cung Tuấn về nhà. Lúc anh nấu cơm cậu cũng lăng xăng bên cạnh phụ một tay.
"Ba không cho anh Giang nhận quảng cáo nữa ạ?"
Trương Triết Hạn gọi ba sẽ có hai trường hợp: trêu đùa hoặc xin xỏ.
Cung Tuấn đã đạt đến cảnh giới có thể dựa vào ngữ điệu của cậu để phán đoán chuẩn xác từng trường hợp: "Sắp thi giữa kì rồi lo tập trung học đi."
"Ba yên tâm, em vẫn học hành chăm chỉ mà. Em nhận nốt một cái thôi được không?"
Cung Tuấn vẫn không mặn không nhạt: "Thi xong rồi tính."
Trương thiếu gia bĩu môi, thi xong thì qua sinh nhật anh rồi còn đâu, chả lẽ đi tặng quà năm mới?
Đến lúc ăn xong Trương Triết Hạn vẫn chưa nghĩ ra cách nào để Cung Tuấn đồng ý cho cậu làm thêm. Bạn nhỏ ỉu xìu lướt Wechat một hồi ánh mắt chợt dừng ở cái tên Cố Trì Quân.
Khứa này chắc là không thiếu tiền đâu nhỉ?
...
Đúng là Cố Trì Quân không thiếu tiền nhưng lúc nghe Trương Triết Hạn hỏi vay thì vẫn cực kỳ sửng sốt.
[Cố Trì Quân]: Ể, giám đốc không cho cậu tiền tiêu vặt à?
Mạch não của Cố Trì Quân thật đúng là không tầm thường.
[Trương Triết Hạn]: Sao cậu lại nghĩ là ảnh cho tớ tiền tiêu vặt?
[Cố Trì Quân]: Nhà cậu ở tận Thành Bắc, giờ đi học ở đây thì giám đốc cũng có thể coi là một nửa người giám hộ nhỉ?
Xét địa vị hay tuổi tác cũng đều phù hợp ấy.
[Trương Triết Hạn]: Chẳng phải theo logic bình thường thì anh ấy là người làm thuê cho nhà tớ sao?
Cố Trì Quân lập tức chỉ ra điểm bất thường: Không có người làm thuê nào đưa cậu về trước cổng ký túc còn xuống xe quàng khăn cho cậu. Còn nữa, bọn tớ hỏi có thể mời cậu đóng quảng cáo không thì giám đốc lập tức từ chối nói cậu còn đang đi học.
Hai đòn tấn công liên tiếp. Trương Triết Hạn nín mỏ.
[Cố Trì Quân]: Dĩ nhiên tớ có thể cho cậu vay tiền nhưng tớ tò mò xíu thôi được không?
Giống như cảm thấy chưa đủ còn gửi thêm biểu tượng ngón trỏ và ngón cái chụm vào nhau.
[Cố Trì Quân]: Cậu vay tiền làm gì thế?
Nhất thời Trương Triết Hạn cũng không nghĩ ra được lý do gì để lừa gạt qua chuyện đành đỏ mặt khai nhận mình muốn mua quà.
Cố Trì Quân nhìn ảnh đồng hồ Trương Triết Hạn gửi qua, nuốt một ngụm nước miếng rồi mới nhắn tiếp.
[Cố Trì Quân]: Tớ nói này, đeo cả căn biệt thự trên tay áp lực lắm đó! Quan hệ thân thiết tới mức nào vậy?
Mẹ kế - con chồng đã đủ thân thiết chưa?
Nhìn khung chat hiển thị đối phương 'đang nhập' đã sắp được năm phút mà Trương Triết Hạn vẫn chưa gõ xong Cố Trì Quân sốt ruột quăng lựu đạn.
[Cố Trì Quân]: Không phải giám đốc Cung chứ?
Bên phía Trương Triết Hạn đã ngừng nhập.
Ném điện thoại rồi à?
[Trương Triết Hạn]: Không phải.
[Cố Trì Quân]: Ò...
Sự tiếc nuối giống như có thực thể, tràn khỏi màn hình gãi vào ngón tay đang gõ phím của Trương Triết Hạn.
Cậu lại muốn quăng điện thoại nữa rồi!
[Cố Trì Quân]: Tưởng là cậu tặng giám đốc thì tớ có vài ý tưởng hay ho nhưng không phải thì thôi vậy.
[Trương Triết Hạn]: Ý tưởng gì?
[Cố Trì Quân]: Không phải giám đốc thì không được.
Trương thiếu gia mím môi, không thể đánh người sắp thành chủ nợ của mình.
[Trương Triết Hạn]: Được rồi, tặng anh ấy. Cậu có ý tưởng gì?
[Cố Trì Quân]: Mua cà vạt đi.
[Trương Triết Hạn]: Ý tưởng hay ho đây à? *bĩu môi*
[Cố Trì Quân]: Tặng đồ đắt người nhận sẽ rất áp lực.
Nghe... cũng có lý.
[Cố Trì Quân]: Tặng cà vạt đi muốn trói hay cởi gì cũng dễ.
Ai trói ai cởi?
Trên đời này có một kiểu người biết rõ phía trước là địa ngục nhưng vẫn đâm đầu.
[Trương Triết Hạn]: Tại sao phải trói?
[Cố Trì Quân]: Không nghe lời thì trói lại ném lên giường.
Trương Triết Hạn dùng sự im lặng để phản đối.
[Cố Trì Quân]: Hầy, không trói thì thôi nhưng chuyện quà tặng tớ nói thật. Đồng hồ cũng được nhưng đừng tặng cái đó. Cậu thử nghĩ mà xem con trai sếp đột nhiên tặng món đồ xa xỉ như vậy logic của người bình thường sẽ đưa ra hai khả năng: một là đứa nhỏ này thích mình hai là nó biển thủ công quỹ muốn mua chuộc mình làm đồng phạm.
Trương Triết Hạn: ...
Đây là logic của người bình thường á?
[Cố Trì Quân]: Mai chủ nhật cậu được nghỉ đúng không? Để bổn thiếu gia đây hạ mình đưa cậu đi chọn quà.
[Trương Triết Hạn]: Cậu biết gì mà chọn?
[Cố Trì Quân]: Anh đây có thẻ giảm giá.
[Trương Triết Hạn]: Sáng mai 8 giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com