Chương 16. Mộng đẹp
16. Mộng đẹp
Cơ thể trắng ngà nhảy ra khỏi hồ nước xanh lam, khuôn ngực đầy đặn dưới sự khuấy động của làn nước hiện lên một màu lấp lánh, cặp mông cong vút mê người của Trương Triết Hạn được chiếc quần bơi nhỏ ôm chặt, mép quần bơi hơi cuốn lên nơi cặp đùi săn chắc, càng lúc càng bị kéo lên cao theo từng đợt sóng dâng trào của bể bơi.
Nước trong bể nhẹ nhàng nâng anh lên, Trương Triết Hạn chống tay lên nền gạch men sứ màu lam của bể bơi để nâng người ngồi lên bờ, giọt nước chảy dọc theo xương quai xanh chậm rãi đi xuống, cả người anh ướt sũng, không biết là do nước trong hồ hay do mồ hôi thấm ướt. Thể lực bị tiêu hao quá nhanh, anh vô thức thè lưỡi thở dốc, lồng ngực cũng phập phồng theo từng đợt thở.
Cung Tuấn cứng đờ trốn sau bức rèm của phòng thay quần áo, vừa có một cơn gió mạnh làm bức rèm bị tốc lên, và thế là đột nhiên cậu lại được chứng kiến một Trương Triết Hạn như thế.
Cung Tuấn chỉ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, phòng thay quần áo nhỏ hẹp vừa ngột ngạt vừa nóng, nhưng cậu vẫn không tài nào vén được tấm rèm lên. Không còn cơn gió hiểu chuyện như vừa rồi nữa, bể bơi to như vậy, chỉ còn vang lên tiếng thở dốc đứt quãng từ sau bức rèm.
Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, một đôi bắp chân bóng loáng đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Trương Triết Hạn xốc màn lên.
Tiến gần đến nỗi, anh gần như trần trụi chạm vào người cậu. Hai hàng mi Trương Triết Hạn vẫn dính đầy bọt nước, da thịt anh vừa mới từ bể bơi lên vẫn còn nhiễm một màu hồng nhạt, giờ đây không những không từ từ biến mất, mà ngược lại, theo hơi thở của anh, tình triều ngày một mãnh liệt hơn.
“Cứng rồi?”, anh hỏi.
Đầu ngón tay anh men theo xương quai xanh của Cung Tuấn trượt dần xuống cơ bụng săn chắc, chỉ lướt thoáng qua hệt như một chú mèo con tinh nghịch. Bụng Cung Tuấn căng cứng đến muốn mạng, khi đôi tay với những khớp xương rõ ràng kia trượt dọc theo ống quần đi vào rồi nằm chặt, cảm giác lạnh buốt không những không làm dịu đi cảm giác trướng bụng, mà còn khiến cho miếng mồi càng trở nên nguy hiểm hơn.
“Tớ giúp cậu”
Mèo con khéo léo nhấc đuôi, kêu lên từng tiếng meo meo, dùng hết sức lực nâng tay lên…
…
“Triết Hạn! Triết Hạn! Cùng đi ăn sáng nào, hôm nay căn tin có bán mì trộn…”
Dư Tường bệ vệ mở cửa phòng 528, Cung Tuấn đột ngột ngồi bật đậy, chật vật kéo tấm chăn đang rơi xuống, che kín lấy phần thân dưới của mình.
“Cung Tuấn, chào buổi sáng”, Dư Tường nghi ngờ nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Cung Tuấn. “Cậu nóng như vậy thì đừng có đắp kín thế, đỏ hết cả mặt rồi kìa”
Giữa hai chân ướt đẫm, dính dính lên đùi, yết hầu lăn qua lộn lại mấy lần mới cất được giọng bình thường, Cung Tuấn hận không thể vùi cả người vào chăn.
Cung Tuấn, nam sinh cấp ba khỏe mạnh, ngày đầu tiên của năm mười tám tuổi, mộng tinh rồi.
Hôm nay là ngày nghỉ của trường cấp ba Lĩnh, hầu hết học sinh trọ ở trường đều đã về nhà từ đêm hôm trước. Trịnh Tư và Triệu Phiếm Châu vừa sáng sớm đã đi mất, trong phòng 528 chỉ còn lại Trương Triết Hạn và tên Cung Tuấn đã chui vào nhà tắm không biết bao lâu rồi.
Dư Tường ngồi bên bàn đọc sách đợi Trương Triết Hạn, đang lộp bộp bấm bàn phím điện thoại chơi trò rắn săn mồi, mãi đến khi Trương Triết Hạn cuối cùng cũng bực bội tỉnh dậy với một quả đầu dựng đứng vì tĩnh điện, Dư Tường lập tức nhào đến bên giường Trương Triết Hạn, lớn giọng: “Tiểu Triết, cuối cùng cậu cũng dậy rồi, tớ chờ lâu ơi là lâu, Cung Tuấn cũng sắp tắm bong hết cả da luôn rồi!”
“Dư Tường, cậu không còn người bạn nào khác hả?”, Trương Triết Hạn kéo gối qua đập vào mặt Dư Tường. “Tớ đã bảo là tớ muốn ngủ! Tớ không muốn về nhà!”
“Nhưng hôm nay trong căn tin có món mì trộn tụi mình thích ăn nhất! Mì trộn mì trộn đó! Cung Tuấn, cậu tắm xong rồi hả?”, trong tay Dư Tường còn cầm chiếc gối được xem như hung khí, trông thấy Cung Tuấn rón rén bước ra từ nhà tắm, la lên. “Hóa ra là cậu giặt chăn à? Chứ có ai đi tắm mà lâu thế được!”
Bóng người đang đứng ngoài ban công chợt cứng đờ.
“Tuấn Tuấn, cùng đi ăn mì trộn đi”, Trương Triết Hạn còn hơi buồn ngủ, anh ngáp một cái thật to. “Ăn cơm xong rồi cùng đi xe về, vừa lúc cần về nhà lấy chút quần áo”
“...Ừm”, Cung Tuấn do dự một lát, lại nhịn không được nói, “Trương Triết Hạn, cậu… mặc quần áo đàng hoàng vào”, giọng điệu nửa câu sau có chút cứng rắn.
“Hở?”, Trương Triết Hạn cúi đầu, tối qua anh moi được một bộ quần áo từ trong tủ Cung Tuấn ra mặc bừa vào làm quần áo ngủ, có vẻ hơi rộng, đường vai không vừa vặn, hơi tuột xuống, lộ ra hơn phân nửa bên vai.
“Mặc vào đàng hoàng”, Cung Tuấn lại nhấn mạnh thêm một lần.
“...À..”, Trương Triết Hạn kéo cổ áo, leo từ trên giường xuống, cố nhịn để khỏi mắng Cung Tuấn cậu bị thần kinh à? Toàn đàn ông con trai cởi hết thì có làm sao?
Nhưng ánh mắt tĩnh lặng của Cung Tuấn lại khiến cho một Trương Triết Hạn không sợ trời không sợ đất không thốt nên lời, không chỉ có không thốt nên lời, mà anh còn có chút chột dạ khó hiểu, mặt cũng nóng lên dữ dội.
Lúc mình mười tám tuổi cũng kỳ cục thế sao? Trương Triết Hạn nhún nhún vai, cho rằng sự kỳ quái của Cung Tuấn là mấu chốt của sự trưởng thành.
Lúc đến căn tin đã gần trưa, trên đường đi, Trương Triết Hạn gặp Vương Việt, ép cậu cùng theo đến căn tin.
Quãng đường đi dài một cách lạ thường, Dư Tường và Trương Triết Hạn cãi nhau ầm ĩ đi đằng trước, Cung Tuấn và Vương Việt im lặng đi phía sau, hai người ai cũng mang tâm sự riêng.
Cung Tuấn không biết Dư Tường và Trương Triết Hạn có bao nhiêu lời muốn nói, cũng không hiểu tại sao mọi câu hỏi của Dư Tường đều phải quàng vai bá cổ anh, thậm chí cậu còn hoài nghi, nếu như cậu đột nhiên đưa tay bẻ gãy cánh tay Dư Tường, có phải Dư Tường sẽ không thể nào nói được hết câu vì có một phần của tứ chi còn dính lại trên người Trương Triết Hạn không —- Đùa thôi, nếu thật sự đánh người sẽ bị cắt học phần, bị xử phạt, còn bị lưu vào hồ sơ, đến lúc đó làm sao có thể cùng thi đại học với Trương Triết Hạn được. Bé ngoan Cung Tuấn nghĩ thế.
Vương Việt chỉ nghĩ, vừa rồi không khống chế được cảm xúc mà lớn tiếng với bác sĩ Lăng, lúc tông cửa xông ra cũng hơi chật vật, không biết Lăng Duệ có tức giận không. Thật sự hy vọng có thể làm lại từ đầu, cậu nhất định sẽ làm một đứa câm điếc, cũng không nhìn thấy gì. Làm quỷ thông minh, làm đồ hèn nhát, nhưng tuyệt không làm quỷ keo kiệt.
Đến căn tin, Cung Tuấn và Vương Việt mang phần cơm của mình ngồi xuống một chiếc bàn dài, Dư Tường và Trương Triết Hạn cũng cầm mỗi người một phần mì trộn đi tới. Trên đĩa của Trương Triết Hạn còn có một bình sữa, anh dùng tay áo bọc lấy một bình sữa khác: “Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn, hôm nay căn tin có sữa đá”
Cung Tuấn không ngẩng đầu, đón lấy hai bình sữa lạnh buốt.
“Tuấn Tuấn, một bình là của tớ….”
Cung Tuấn đẩy một bát canh nóng hổi qua: “Cậu uống cái này”
Trong nháy mắt, Trương Triết Hạn biến thành một chú thỏ cụp tai: “...Tớ không sao thật mà, lâu lắm lắm lắm rồi không có đau bụng”
“Kệ, uống xong sẽ bị đau bụng”, không ngờ Cung Tuấn lại rất kiên trì.
Dư Tường bị một Trương Triết Hạn ngoan ngoãn biết nghe lời làm cho thất kinh hồn vía, tấm tắc: “Wa Trương Triết Hạn, hóa ra mấy lời Tiểu Tư nói đều là thật, tớ còn tưởng cậu ta lừa tớ chứ, cậu thật sự… Mắc cái gì đạp tớ!”
Thế nhưng rõ ràng anh ta không được gắn radar ngậm miệng kịp thời, còn nhiệt tình nói với Cung Tuấn: “Cung Tuấn, cậu không biết đâu, cái tính tình của Hạn Hạn nhà chúng tớ ấy mà, tóc bị cắt hỏng thì cả tuần không chịu ra ngoài, còn kéo tớ với Tiểu Tư cũng cắt! Còn nữa, cậu còn chưa được ăn món gà cung bảo mà Hạn Hạn của chúng tớ làm… Sao lại đạp tớ! À còn nữa, có lần Triết Hạn gọi chúng tớ đi bơi…”
“Bơi?”, Cung Tuân bất cẩn đâm nát bét miếng thịt bò trong đĩa.
Trương Triết Hạn không hiểu gì, nhưng nhìn sắc mặt Cung Tuấn không tốt, chen chân chạm nhẹ vào chân Cung Tuấn: “Tuấn Tuấn, sau này tớ sẽ học…”
Nửa câu sau bị át bởi tiếng gào to của Dư Tường, anh ta chọc khuỷu tay Trương Triết Hạn, ra hiệu anh ngẩng đầu: “Không phải ở lầu hai có căn tin dành cho giáo viên sao? Sao thầy Lăng cũng tới lầu một ăn rồi?”
Vương Việt cúi đầu thấp hơn, Trương Triết Hạn thấy thế, hung ác trừng Dư Tường.
“Ầy, nói mới nhớ, hôm qua lúc tớ về trường, trông thấy có một mỹ nhân chân rất dài cãi nhau với thầy Lăng, nên nói thầy ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn cũng nợ tình không dứt hệt như Hạn Hạn của chúng ta rồi… Tiểu Việt, sao cậu không ăn nữa?”
Vương Việt vụt đứng lên, mặt không đổi sắc trả lời: “Ăn no rồi”
Mâm cơm chỉ ăn được vài ba miếng, Vương Việt bưng mâm cơm đi, cũng không chào một tiếng.
“Wa!”, im lặng hồi lâu, Dư Tường đột nhiên nhận ra gì đó rồi mở miệng. “Mấy cậu ai chọc Tiểu Việt giận rồi!”
Lúc bị đám đông ép xuống cuối xe buýt của trường, Cung Tuấn có hơi hối hận.
Ba người bọn họ cùng lên xe, Trương Triết Hạn đi được một nửa liền bị người của lớp khác chặn lại, cười đùa nói rằng “Trương Triết Hạn thế mà cũng ngồi xe buýt trường rồi” —- Hóa ra bình thường anh chưa bao giờ ngồi xe của trường.
Trong lúc lơ đễnh, Cung Tuấn liên tục lùi lại vì bị lái xe thúc giục, bị xô đẩy đến tận cuối xe, xuyên qua đám người, cậu chỉ mơ hồ trông thấy một mái đầu mượt mà của Trương Triết Hạn ở đầu xe, tiếng cười cũng bị ẩn trong đám người chen lấn.
Cung Tuấn nắm vòng treo, không khỏi thở dài một hơi.
“Ép chết tớ rồi…”, Dư Tường cũng bị chen tới. “Đông quá chừng, chẳng còn chỗ nào để ngồi luôn”
Cung Tuấn gật đầu, có chút lạnh lùng.
Dư Tường nắm vòng treo bên cạnh, chiều cao của anh và Cung Tuấn cũng xấp xỉ nhau, bị chặn cùng một tầm nhìn.
Dư Tường: “Cung Tuấn, cậu đang giận gì hả?”
Cung Tuấn: “Đâu có đâu anh Tiểu Vũ”
Trong kỳ nghỉ chắc chắn sẽ kẹt xe, hai mươi phút trôi qua, xe buýt trường vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích tí nào, chiếc xe đóng cửa kín mít có hơi ngột ngạt, cuộc trò chuyện khuê mật bên tai chuyển từ truyền thuyết đô thị thành sự thúc giục thiếu kiên nhẫn, nỗi phiền muộn tiếp tục lan tràn.
Không biết lại qua bao lâu, thậm chí Cung Tuấn có kiễng chân lên cũng không thể trông thấy được cái bóng của Trương Triết Hạn.
Chắc là tìm được chỗ ngồi xuống rồi.
Dư Tương nhàm chán nhìn dáo dác xung quanh, trông thấy chiếc móc khóa trên túi sách của Cung Tuấn, thốt lên: “Wa, chó…”
“Cậu mới là chó”, Cung Tuấn thấp giọng lầm bầm.
Dư Tường: “Ớ, Cung Tuấn cậu vừa nói gì vậy?”
Cung Tuấn: “Đâu có đâu anh Tiểu Vũ”
“Ớ ớ, tớ phát hiện, cậu với Triết Hạn đều rất thích chó nha!”
Cung Tuấn qua loa gật đầu.
Dư Tường lại không có ý dừng cuộc trò chuyện: “Cậu đã tới nhà cậu ta chơi bao giờ chưa?”
“Chưa”, Cung Tuấn có chút không vui.
Dư Tường: “Cậu ta có một cái bao lì xì bảo bối… Cậu biết loại bao lì xì đỏ ấy, không phải là để dùng sao? Thế mà cậu ta vẫn luôn cất trong ngăn kéo bàn đọc sách, còn không cho người khác đụng vào. Có lần tớ với Tiểu Tư tới nhà cậu ta chơi, tớ chỉ lấy ra xem một chút, wa, cậu biết Trương Triết Hạn làm gì tớ không…”, “Bao lì xì gì cơ?!”
Tim Cung Tuấn đập điên cuồng.
Dư Tường bị ngắt lời, ngơ ra một lát.
Anh có hơi tủi thân: “Không phải cậu nên hỏi là Trương Triết Hạn làm gì tớ sao?”
Trong xe ồn ào, duy chỉ có mảnh không khí nhỏ ở đâu lại vô cùng căng thẳng, Cung Tuấn nhìn chằm chằm Dư Tường, khiến Dư Tường vô thức nuốt nước bọt, hôm nay lần đầu tiên nhận thức được nguy hiểm.
“Là… là cái có hình cún con trông rất buồn cười ấy, cậu biết cái loại bao lì xì có in hình hoạt hình đáng yêu mà… À, mà cái đó bình thường cũng đã đáng yêu rồi”
Trong khoảnh khắc ấy, Cung Tuấn đột nhiên như quay về với buổi tối kia, biết bao nhiêu lần cậu đã tiếc nuối vì không thể ra khỏi cửa lúc 0 giờ, trăm ngàn lần cậu hối hận vì đã mê man thiếp đi, cậu không cùng mọi người đếm ngược chào năm mới.
Cậu đã cho rằng Trương Triết Hạn không mang theo gì cả, cái gì cũng không mang theo.
Nhưng anh lại mang đi bao lì xì cún con.
Bờ vai của ai đó kéo ý thức của Cung Tuấn quay trở lại xe, cậu vô thức lùi lại một bước tránh đi, bạn học kia hơi xấu hổ: “Cung Tuấn, có người gọi cậu kìa”
Theo tầm mắt của cô, Cung Tuấn trông thấy Trương Triết Hạn đứng bên dưới cửa sổ xe, anh đang dùng ngón tay gõ nhẹ vào cửa kính, miệng làm khẩu hình với Cung Tuấn.
“Xuống thôi”, Trương Triết Hạn nói.
Sau khi Cung Tuấn xuống, mới nhận ra rằng đoạn đường này đã bị chặn bởi một đoàn xe thật dài, trong chốc lát hoàn toàn không thể nào di chuyển.
Những học sinh khác trên xe cũng lục tục xuống xe, thế là trên đường là một hàng xe thật dài, ven đường lại là một đám người đi bộ trùng trùng điệp điệp, các học sinh không ngừng tìm kiếm người quen trong đám đông, vừa đi vừa tán gẫu, những đôi tình nhân vẫn luôn che giấu hẹn hò trong sân trường không còn trốn nữa, cùng sánh vai đi bên nhau, cả đoạn đường đều là tiếng cười giòn giã.
Cung Tuấn và Trương Triết Hạn một trước một sau tiến về phía trước, hai người đều ăn ý không nói lời nào, màn đêm dần dần buông xuống.
Trong đêm tối, học sinh đi đầu bật đèn pin điện thoại, có nam sinh mạnh dạn hét to trong đám người: “xxx, tớ thích cậu!’, kết quả là bị một nữ sinh dùng sách đuổi đánh chạy khắp nơi.
Lái xe chờ không nổi cũng không nhịn được thò đầu ra, còn có người vỗ tay tán thưởng với thanh xuân dào dạt bên dưới.
Bọn họ đang là quả ngọt đang ở độ tuổi chín muồi, mang màu sắc rực rỡ nhất.
Họ tràn đầy sức sống.
Cũng có vài cô bé nắm tay nhau ngâm nga, cuối cùng biến thành hợp xướng — Vào năm ấy, chỉ cần hát bài hát của ca sĩ này kiểu gì cũng sẽ biến thành hợp xướng, Cung Tuấn cũng nhẩm theo: “Dáng vẻ anh thích em đều có”
Lúc hát đến câu này, rốt cuộc Cung Tuấn cũng không nhịn được mà quay đầu, nhưng đường đi của cậu đã chệch khỏi quỹ đạo, cậu phanh gấp đâm vào cây cột điện.
Trương Triết Hạn bật cười.
Hai người từ một trước một sau biến thành sóng vai đi cùng nhau, trong bóng tối, Trương Triết Hạn đưa tay khẽ vuốt trán Cung Tuấn.
Hẳn là anh cũng đỏ mặt, nếu không thì sao lại không dám nói câu nào.
Đoàn xe dần dần di chuyển, lái xe của trường học ấn còi, Cung Tuấn len lén nhìn sang Trương Triết Hạn, nghĩ thầm, nếu đoạn đường này có thể lâu thêm một chút nữa thì tốt rồi.
Cứ tiếp tục đi cùng anh tiến về phía trước, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Trên đường đi chỉ có những vì sao cùng với mặt trăng, và cả bầu trời đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com