Chương 192 - Vừa huyền ảo lại chân thực
"Là người như thế nào?" Tinh thần của Lumian chợt rung lên.
Hắn không ngờ ảo giác của Amandine lại có thể mang đến thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
"Nhìn không rõ, nhìn không rõ lắm, không phải hắn không rõ ràng, mà là tôi nhìn không rõ." Amandine đứng thẳng người dậy, tựa như cả người đã thoải mái hơn không ít.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Hóa ra không phải sau khi tôi đụng vào tảng đá màu đen kia, không, là ngôi mộ cổ màu đen kia, liền ngủ thiếp đi, tỉnh lại thì phát hiện mình đã có sức mạnh siêu phàm, khoảng giữa còn xảy ra chuyện gì đó, chỉ là trước đó tôi hoàn toàn không có ký ức, cảm thấy như mình đã ngủ."
"Có khả năng ảo giác mà tôi nhìn thấy đến từ chỗ sâu trong tâm linh của tôi, đến từ phần ký ức bị lãng quên, không, không phải là quên, nó chỉ là ngủ say, hiện tại mới bắt đầu trỗi dậy, từ từ tỉnh lại..."
Amandine nghiêm túc đánh giá trạng thái của mình, cố gắng tìm kiếm ngọn nguồn của sự dị thường này.
Tư duy coi như không tệ, trạng thái tâm lý tương đối tốt, vẫn giữ được tỉnh táo... Lumian thầm đánh giá một câu.
Amandine như vậy cũng khiến cho Camus cảm thấy xa lạ.
Trong ấn tượng của hắn, Amandine không chỉ là một cô gái xinh đẹp mà còn sáng sủa, lạc quan, hoạt bát, làm cho người xung quanh bất giác cũng nhiễm cảm xúc vui vẻ, hứng khởi, nhưng lại bởi vì tuổi còn hơi nhỏ, nên vẫn còn giữ nguyên vẻ ngây thơ, non nớt.
Ai biết, sau khi gặp nhau trong "Lễ hội giấc mơ", đối phương từng chút bộc lộ sự cởi mở, thành thục và trấn định nằm ngoài dự kiến của hắn.
Amandine rất nghi hoặc:
"Tại sao cho đến bây giờ Robert không hề nhắc đến chuyện ký ức ngủ say, hay là tôi không lập tức ngủ ngay sau khi chạm vào ngôi mộ cổ kia? Chẳng phải cha xứ Cali cũng nói hắn bị hôn mê, khi tỉnh lại đã có sức mạnh siêu phàm sao?"
"Số lần bọn họ tham gia 'Lễ hội giấc mơ' trong trạng thái tỉnh táo, và đến ngôi mộ cổ màu đen đó chắc chắn nhiều hơn so với tôi..."
Lumian hiểu rõ Amandine đang muốn nói cái gì:
Thứ nhất, cha xứ Cali và Robert đã từng tới ngôi mộ cổ màu đen kia nhiều lần, vậy tại sao bọn họ vẫn tin rằng bản thân đã hôn mê ngay tại chỗ, tỉnh lại liền có sức mạnh siêu phàm, không xuất hiện ảo giác tương tự như Amandine vừa gặp?
Thứ hai, Robert nhìn Amandine chạm vào ngôi mộ cổ màu đen, chẳng lẽ không rõ cô ấy có đổ xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh hay không?
Lumian suy nghĩ vài giây rồi nói:
"Khả năng người mà cô gặp và đứng trước mặt cô kia đã khiến cho những ký ức liên quan đều ngủ say, mà bản thân cô là 'Ác mộng' đường tắt 'Đêm tối', cho nên cũng có điểm đặc thù về mặt ngủ say trong cảnh mơ, càng tới gần ngôi mộ cổ màu đen, phần ký ức ngủ say kia càng có khả năng tỉnh lại hơn, thế cho nên mới sinh ra ảo giác."
Amandine "Ừ" một tiếng, chấp nhận suy đoán mình có điểm đặc thù, lại càng tự tin tiếp tục đi về phía trước.
2 phút sau, Lumian đột nhiên lại nâng tay phải lên, làm động tác ấn xuống, hạ giọng nói:
"Trốn gần đây."
Hắn nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
Camus lập tức lăn tròn sang bên cạnh, trốn sau một gốc cây cọ, Reaya bước vài bước đi đến một thân cây khác, ẩn mình sau cành lá.
Lugano liếc mắt nhìn rừng rậm không biết ẩn chứa biết bao nhiêu loại côn trùng và rắn độc, trong lòng không ngừng lẩm bẩm:
"Đừng sợ đừng sợ, có bị cắn thì mình vẫn có thể trị được."
Hắn nhanh chóng co mình, trốn sau một đống nấm khổng lồ, màu sắc rực rỡ.
Amandine vốn đã có kinh nghiệm lẩn trốn ở những nơi như thế này, bởi vậy lúc trước mới thấy Tewanaku đi tới trước ngôi mộ cổ màu đen.
Cô lanh lẹ lợi dụng bóng đêm, lại ỷ vào linh cảm của bản thân, luồn chui qua rất nhiều bụi cây thấp bé, lẩn trốn sau một gốc cây lớn cách đó xa hơn.
Đột nhiên, dây leo thô to bám trên một thân cây khổng lồ chợt sống lại, há cái miệng đỏ thẫm màu máu lao về phía Amandine.
Đó là một con mãng xà màu xanh lục!
Mí mắt của Amandine đột nhiên rũ xuống, hai tay nắm chặt vào nhau.
Ngay sau đó, con mãng xà kia cũng chìm vào giấc ngủ say, phần thân phía sau quấn quanh thân cây cũng rũ ra, lắc lư chao đảo vài cái, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Thấy đồng đội đều đã ẩn nấp xong, thân thể của Lumian chợt biến mất, dung nhập vào những mảng bóng tối trong màn đêm.
Mười mấy hai mươi giây sau, một bóng người bước ngang qua.
Reaya núp ở chỗ cao, nhìn xuyên qua kẽ hở giữa cành lá, thấy bóng người nọ mặc một bộ áo choàng dài màu đen nhiều lớp cực kỳ rườm rà, trên đầu đội một chiếc nón nhung màu đen, sườn mũ nhung đen cài một chiếc lông chim màu trắng nhẹ nhàng đung đưa.
Lumian tồn tại dưới trạng thái sinh vật bóng đen cũng nhìn thấy khá rõ bóng người nọ.
Tinh thần của hắn chợt trở nên căng thẳng, đáy lòng trào lên cảm xúc nghi hoặc:
Kia chẳng phải là Ivelista Eggers sao?
Tại sao thành viên của "Phái tiết chế" giáo hội "Kẻ Khờ" này lại xuất hiện trong giấc mơ, trở thành người tham dự "Lễ hội giấc mơ"?
Mấy ngày nay Lumian đã đi dạo vài vòng quanh thị trấn Tizamo, đồn điền xung quanh, doanh trại quân đội đóng bên ngoài thị trấn, cũng biết rõ gần đây có những người nào từ ngoài đến, mà trong đó không bao gồm Ivelista!
Là sau khi "Lễ hội giấc mơ" bắt đầu, hắn mới đến nơi này?
Ừm, hắn từng nói, vốn dĩ nhiệm vụ của hắn là điều tra chuyện nào đó trong rừng nguyên thủy ở xung quanh cảng Pylos, sau đó tạm thời nhận mệnh lệnh, xử lý người liên lạc của "Hisoka"... Chẳng lẽ chuyện mà hắn điều tra có liên quan đến ngôi mộ cổ màu đen kia? "Phái tiết chế" đi đường tắt "Tù nhân", gia tộc Eggers còn là hậu duệ "Tử Thần", ngôi mộ cổ màu đen và thi thể lạnh như băng nằm bên trong kia hấp dẫn vị Eggers thuộc "Phái tiết chế" tới đây cũng rất bình thường...
Khi Ivelista Eggers vào trong rừng tìm kiếm bộ lạc nguyên thủy kia, đã gặp "Lễ hội giấc mơ"?
Lumian vừa phân tích lý do Ivelista xuất hiện ở đây vừa xuyên qua bóng đêm, đánh giá vẻ mặt của Ivelista.
Hắn thấy trên khuôn mặt tái nhợt của thành viên "Phái tiết chế" này để lộ vẻ dữ tợn khó có thể diễn tả bằng lời, bên trong đôi mắt màu nâu sẫm chất chứa sự hung ác như dã thú, dưới ánh trăng đỏ yếu ớt, đôi mắt ấy tựa nhuốm một chút màu máu.
"Tuy chưa bị ảnh hưởng bởi hình chiếu trong cảnh mơ hình thành từ cảm xúc và dục vọng quá khích, nhưng bản thân đang ở trong 'Lễ hội giấc mơ', vẫn khó có thể tự điều khiển bản thân, cũng khó có thể tiết chế..." Lumian không hề cảm thấy bất ngờ đối với chuyện này.
Ludwig và Kolobo chính là ví dụ.
Cân nhắc đến trạng thái hiện tại của Ivelista, Lumian không thoát khỏi trạng thái bóng đen mà kiên nhẫn chờ đối phương thoát khỏi khu vực này, chờ tiếng bước chân dần đi xa.
"Nhìn hướng đi, xem ra hắn cũng đến chỗ có ngôi mộ cổ màu đen kia..." Lumian biến trở về trạng thái con người, đứng trên đường mòn mọc đầy cỏ dại, nhìn theo bóng lưng Ivelista dần biến mất.
Hắn nâng tay phải lên, búng tay một cái, nói:
"Có thể đi ra."
Camus, Reaya và Lugano lần lượt rời khỏi chỗ trốn, người trước còn cố ý đi đánh thức Amandine.
"Tiếp tục không?" Amandine nhìn Lumian, mở miệng hỏi.
Lumian không do dự đáp:
"Tiếp tục."
Lúc này đây, bọn họ càng phải thận trọng hơn, thời thời khắc khắc để ý tình hình xung quanh.
Lại qua ba bốn phút sau, sau khi chuẩn bị tốt phương án đối phó với Ivelista và Reaza, Lumian đi theo chỉ dẫn của Amamdine, xuyên qua khe hở giữa những gốc cây lớn.
Một tảng đá màu đen, rất lớn, cũng rất quen thuộc đập vào tầm mắt hắn.
Đó là một tảng đá có kích thước lớn bằng một căn phòng, nhưng để ý kỹ lại có thể phát hiện ra trên bề mặt của nó có rất nhiều đường hoa văn, có chỗ lồi lên, lõm xuống không bình thường, có khe hở mỏng như sợi tơ mà mắt người bình thường khó có thể phát hiện ra được.
Đây quả thật không chỉ là một tảng đá.
Bốn phía xung quanh tảng đá lớn màu đen này là vô số rễ cây đâm từ trong lòng đất lên, giăng kín cả khu vực rộng chừng một quảng trường nhỏ, trông giống như mạch máu của con người, nhưng đã héo khô từ lâu.
Lúc này đây, nơi này trống rỗng, không có một bóng người.
"Ivelista không tới nơi này? Mục tiêu của Reaza cũng không phải nơi này? Bọn họ lạc đường sao? Hoặc là nói, chỉ khi có người từng nhận ban ân của ngôi mộ cổ hoặc thi thể dẫn dắt, mới có thể thật sự tìm được đến khu vực này?" Lumian nghi hoặc bắt đầu đánh giá xung quanh.
Amandine lại nhíu mày, hai tay không nhịn được ôm hai bên thái dương.
Cô có chút đau đớn nói:
"Kia, ảo giác kia rõ ràng hơn, tôi, tôi nhìn thấy nhiều thứ hơn."
"Bóng người kia đi tới trước mặt tôi, vươn tay ra, vươn tay ra đặt lên đỉnh đầu tôi!
"Hắn, hắn đội một cái mũ kỳ quái..."
Camus và mấy người Reaya không dám ngắt lời Amandine, để xem cô có thể nhớ được nhiều hơn không, hay kích thích được càng nhiều ký ức đang ngủ say hay không.
Amadine thì thào:
"Lúc ấy, lúc ấy, tôi có được sức mạnh siêu phàm như vậy sao?"
Lumian vừa lắng nghe Amadine nói, vừa nhìn chằm chằm tảng đá lớn màu đen gọi là ngôi mộ cổ kia.
Hắn có cảm giác khá quen thuộc.
Là "Nhà âm mưu", Lumian nhanh chóng tìm ra nguồn phát ra cảm giác quen thuộc từ trong trí nhớ.
Rất nhanh, hắn đã có đáp án.
Ngôi mộ cổ màu đen này cho hắn cảm giác khá giống với "Suối phu nhân Samaritan", giống "Suối phu nhân Samaritan" khi chưa nhiễm màu tái nhợt!
Quả nhiên có mối liên hệ mật thiết nào đó với lĩnh vực tử vong... Lumian kiểm tra khí tức còn sót lại của "Huyết hoàng đế" ẩn trong lòng bàn tay phải của mình, xác nhận nó không bị ảnh hưởng, không xuất hiện tình huống sắp bị kích phát.
Đúng lúc này, xung quanh trở nên yên tĩnh dị thường.
Tiếng sột soạt không ngừng vang lên trong rừng, tiếng dã thú tru, tiếng súng, tiếng kêu thảm thiết đến từ thị trấn Tizamo, tựa như dần biến mất, màn đêm thâm trầm hoàn toàn quy về tĩnh mịch.
Amandine ngẩng đầu, hoảng sợ kêu:
"Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi, lúc tôi đạt được sức mạnh siêu phàm, nơi này cũng yên tĩnh như vậy, hoàn toàn không giống như đang ở 'Lễ hội giấc mơ'!"
Giây tiếp theo, đồng tử của Amandine chợt phóng đại:
"Hắn, hắn, bóng người kia, bóng người kia xuất hiện!"
Hả? Ba người Reaya, Camua và Lugano vừa chăm chú lại khó hiểu nhìn về phía ngôi mộ cổ màu đen, nhưng không thấy bóng người nào, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Giọng nói của Amandine chợt trở nên sắc nhọn hơn:
"Mọi người không thấy sao?"
"Hắn, hắn đang hướng về phía tôi... Hướng về!"
Trong lúc nhất thời, mấy người Lumian không thể xác định được ảo giác của Amandine đã rõ ràng đến mức gần như chân thực, hay là thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.
"Đừng! Đừng lại đây!"
Amandine vẫn nhìn chăm chăm vào khoảng không trống rỗng trước mặt, hoảng loạn, tuyệt vọng hét lớn.
Và với tiếng hét lớn này, Lumian cảm giác toàn bộ khu vực này khẽ rung chuyển, xung quanh cũng theo đó mà trở nên mơ hồ.
Trong mơ hồ, từng cảnh tượng đột nhiên xuất hiện, giống như những đoạn ngắn khác nhau của cảnh mơ.
Bên trong những cảnh tượng này đều lấy ngôi mộ cổ màu đen làm trung tâm, nhưng đứng bên cạnh là những người khác nhau.
Có cảnh tượng, người đứng bên cạnh là Reaza mặc bộ vest mỏng màu đen, có cảnh tượng, người đứng lại là Ivelista đội mũ gắn lông chim, có cái lại là một đôi nam nữ đứng sóng vai nhau, có cái là một đám người mặc áo choàng đen đứng vây xung quanh,...
Một trong số những người mặc áo choàng đen kia chợt xoay đầu lại, mặt đầy ý cười nhìn về phía Lumian.
Đối phương có làn da hơi nâu, đôi mắt màu sợi đay nhiễm màu xanh lục âm u, kẻ đó chính là "Hisoka" Tewanaku.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com