Chương 5
Anh ném cái gối cho cậu xong liền bỏ lên lầu. Nằm trên giường, trằn trọc mãi cũng không ngủ được, anh bèn đứng dậy xử lý phần công việc của tuần sau, nhưng lại chẳng thể nào tập trung được, tầm mắt bằng một cách vô thức nào đó luôn sẽ hướng ra cửa sổ, nơi có thể nhìn thẳng xuống sân vườn.
Bình thường thằng nhóc ấy dai như đỉa đói ấy, có gỡ thế nào cũng không ra, lần trước vì dỗ anh mà chạy theo đến tận ngoại tỉnh, cả ngày như chiếc đuổi không chịu rời nửa bước. Vậy mà lần này anh đuổi có tí đã bỏ cuộc rồi. Tính ra từ nãy đến giờ cũng tầm một tiếng rồi, anh chẳng nghe thấy động tĩnh gì cả. Không lẽ bỏ cuộc thật, chịu ngủ ngoài sô pha thật à? Hay mất kiên nhẫn đến nỗi bỏ về rồi?
Ơ, nhưng sao anh phải quan tâm đến thằng nhóc đó làm gì nhỉ? Thích về thì về thôi, nó thích đi đâu thì đi, không phải chuyện của anh.
Nghĩ thì nghĩ thế đấy, vậy mà mấy phút sau anh đã đặt chân xuống phòng khách rồi. Nơi này trống trơn, chẳng có ai cả, chăn đều ở đây. Vậy mà cậu ta bỏ về thật à? Đúng là đáng ghét, đã lăng nhăng lại còn thất hứa, không có kiên nhẫn, không có kiên trì, dối trá, là loại người mà anh ghét nhất luôn đấy. Nhưng mà sao thấy cậu bỏ về anh lại thấy thất vọng đến vậy nhỉ? Mà bỏ về cũng không thèm đóng cửa nữa, đồ vô duyên.
Anh hậm hực bỏ lên lầu, tài liệu gì đó đều bị anh gom lại ném hết vào hộc bàn, giờ đến ngủ còn không có tâm trạng chứ đừng nói tới làm việc. Cầm điện thoại đăng nhập vào trò chơi quen thuộc, theo thói quen mà tìm kiếm tên nick quen thuộc. Không có sáng. Cậu ta ngủ rồi à? Đồ quá đáng. Anh tắt điện thoại, tháo kính xuống để gọn trên tủ đầu giường, dù sao không có cậu ta chơi game cũng không vui. Chùm chăn lên thì lại chẳng thể ngủ, có lẽ anh phải mượn ít gió trời để xoa dịu mớ bòng bong trong lòng vậy.
Tấm rèm màu xám lúc nào cũng rũ xuống cuối cùng hôm nay nó đã được anh buộc lên. Từng cơn gió đêm cuốn theo vài chiếc lá khẽ bay qua ban công làm rối tung vài lọn tóc của anh. Trời đêm nay không có sao, nhưng trăng lại khá sáng, có lẽ sắp đến rằm rồi. Ngay phía bên dưới là nơi ban nãy bọn họ vui vẻ tụ tập, ở đó vẫn còn cái bàn và cái bếp nướng vẫn chưa được bê vào, và còn có ... Đụ má đám rêu gần gốc cây kia vừa di chuyển đó hả?
Anh giật mình, dụi mắt mấy lần, đâu có gì đâu nhỉ? Chẳng nhẽ làm việc nhiều quá bị hoa mắt? Ngay khi anh định quay lại phòng nghỉ ngơi một chút, thì đám rêu đó, đúng rồi, đám rêu dưới gốc cây đó đấy, chúng nó lại một lần nữa di chuyển. Vãi, chẳng nhẽ nhà anh có ma?! Mà nhìn kĩ lại, hình như cũng không giống rêu lắm. Chạy vào phòng lấy cặp kính vừa được xếp gọn trên đầu giường. Anh bị cận thị, dù không quá nặng nhưng muốn nhìn rõ thì vẫn phải đeo vào. Đến khi nhìn rõ ràng mọi thứ thì anh còn bị sự thật dọa cho giật mình hơn.
Từ trên lầu hai, anh chạy một mạch ra phía sau sân vườn. Thằng điên đấy, anh chỉ giận dỗi nói vậy thôi, thế mà cậu ta thật sự ôm gối ra vườn ngủ. Trí thông minh của thằng ngốc đó có được bình thường không vậy? Vậy mà có thể đỗ khoa quản trị kinh doanh được luôn á? Tự dưng anh thấy có chút nghi ngờ về chất lượng đầu vào của trường mà Win đang theo học rồi đấy.
Ở gốc cây cách chỗ bọn họ làm tiệc ban nãy không xa, Tul thật sự ôm cái gối xuống đấy ngủ. Bây giờ cũng sang thu rồi, ban ngày tuy nóng nhưng đến đêm thì lại khá lạnh, còn là mười một giờ đêm, nhiệt độ chắc chắn sẽ còn thấp hơn dự báo thời tiết. Xung quanh đây nhiều cây, đâm ra nhiều muỗi, cậu ôm cái gối, bó gối ngồi một góc, nhắm mắt được vài ba phút lại phải xua tay đuổi muỗi mấy lần, cứ lúc ngủ lúc thức như thế một tiếng đồng hồ.
Lúc pi Waan chạy xuống đến nơi, vừa hay là lúc cậu đang ngồi đập muỗi, vẫn còn thức. Thấy anh, cậu lập tức đứng dậy, ấp a ấp úng.
- Anh, anh chưa ngủ nữa hả? Trời lạnh hay anh lên phòng đi.
Anh nghiêm mặt, lườm cậu một cái ý bảo cậu liệu hồn thì ngậm miệng vào. Lại cầm lấy cánh tay đang bị cậu giấu giếm sau lưng lôi ra. Dọc cánh tay cậu toàn nốt đỏ với đủ các vết cào, hình như ngứa quá không chịu được nên mới gãi, có chỗ thậm chí còn rướm máu nữa. Sắc mặt anh tối sầm lại, hình như còn giận hơn ban đầu.
- Mày bị ngu hả mà ra đây nằm. Tao kêu mày ra nằm là mày nằm thật hả?
- Thì tại anh bảo, em tưởng anh muốn em ra đây nằm thật - Cậu nói, tay vẫn không ngừng gãi gãi mấy chỗ vừa bị đốt.
- Thế sao không đem cái chăn ra? Lù lù ở ghế sô pha kia kìa?
- Em sợ làm bẩn, mất công dì bảo mẫu phải giặt.
Anh cạn lời rồi, thật sự bị cậu chọc tức đến không thể nói được lời nào nữa rồi.
- Được rồi, vào trong đi.
Nhưng nhìn cậu vẫn không vui vẻ gì cho cam, lí nhí hỏi.
- Ngủ ở sô pha hả anh?
- Không! - Anh thật sự chỉ muốn cầm cái gì đó mà phang cho tên ngốc này một cái, nhưng mà người ta cũng vì mấy lời vô ý của anh mới ra nông nỗi ấy, phải nhịn. Nghĩ nghĩ trong lòng như thế, anh thở hắt ra một hơi, nói tiếp - Ngủ phòng tao, để mày ngủ ở sô pha tiếp chắc sáng mai nhà tao có án mạng luôn quá.
Anh kéo cậu lên phòng, tiện thể xách tay xách theo hộp thuốc. Đến khi cậu yên vị ngồi trên giường anh mới giúp cậu thoa thuốc.
Đôi chân mày khẽ chau lại khi nhìn mấy vết xước, nhưng cũng chỉ tặc lưỡi một cái, dùng tăm bông thấm đẫm thuốc đỏ, chấm lên mấy chỗ bị xước chảy máu.
- Xuýt, đau quá anh - Tul hơi nhăn mặt một chút.
Anh lườm cậu không nói, nhưng quả thực động tác chấm thuốc đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thấy anh không phản ứng, cậu bắt lấy tay đang cầm tăm bông kia của anh, ép anh nhìn thằng vào mắt cậu, còn bản thân thì bày ra bộ mặt rõ oan ức.
- Anh, anh còn giận em ạ?
Anh giật tay mình ra khỏi tay cậu, giúp tiếp tục giúp cậu thoa thuốc, nhưng lần này có đáp lại.
- Không!
- Thế sao anh không nhìn thằng vào mắt em? Từ khi em trở lên thân thiết với anh, em chưa từng qua lại với bất kì ai cả, không phải từ một tháng vừa rồi khi em mới gặp anh mà là trước đó rất lâu rồi. Em với anh quen biết nhau cũng phải sáu bảy tháng rồi, và suốt sáu bảy tháng ấy em chưa gặp ai cả.
Động tác trên tay anh bỗng ngừng lại, anh quay sang nhìn cậu đúng như yêu cầu, nhưng vẻ lãnh đạm vẫn chưa hề giảm bớt.
- Mày giải thích mấy cái đó với tao làm gì?
- Em không muốn anh hiểu lầm, em cũng không muốn anh giận em. Thật sự từ lâu rồi em không hề qua lại thêm với bất kì ai, em có thể thề đấy.
- Không cần đâu.
Anh đáp, lại tiếp tục cúi xuống chấm nốt mấy vết xước vừa nãy chưa kịp bôi. Xong xuôi rồi, anh đóng hộp thuốc, toan đứng lên thì nhận ra cánh tay đã bị người bên cạnh giữ lại. Cậu giữ anh ngồi đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nhả từng chữ.
- Anh, em nói thật, từ khi gặp anh em không quen thêm ai hết, không tin anh có thể hỏi thằng Win, thằng Dean, cả pi Pruek nữa, bọn họ đều có thể làm chứng cho em.
Anh không thể né tránh được ánh mắt gắt gao của cậu, cuối cùng chỉ có thể đáp lại mà nhìn thẳng vào đó, vành tai cũng dần đỏ lên theo từng câu từng chữ, lồng ngực phập phồng liên hồi, mãi mới có thể mở miệng:
- Ừm, tao tin mày.
- Vậy anh không được giận em nữa nhé.
- Ừm, không giận nữa.
Kha Nguyệt
26/01/2023
___(〃゚3゚〃)___
Thật ra không riêng gì mấy cô đâu, tui cũng cực kì mong chờ diễn biến tiếp theo của câu chuyện tình yêu tình báo này. Mặc dù truyện là do tui viết nhưng tui vẫn mong chờ. Trời ơi các cô hiểu cái cảm giác của tui không? Ý là tui cũng muốn viết nhanh nhanh để hai anh yêu nhau mẹ nó đi ấy, xong kiểu đúng lúc viết xong ý tưởng trong đầu nó cứ tuôn ra như suối ấy, viết thích vl. Ulatr, viết xong chap này soft quá xong tui điên mẹ nó mất rồi, huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com