Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Tin đến vào một buổi sáng đầu tháng Tư.
Tôi đang ngồi ở bàn cuối lớp, soạn lại sách vở,
thì nghe vài bạn xôn xao ở dãy đầu:

"Minh Khải chuyển trường hả?"
"Nghe nói bố mẹ cậu ấy chuyển công tác ra Hà Nội rồi..."
"Chắc là cuối tuần này đi luôn."

Tôi khựng lại.

Tay siết nhẹ mép quyển vở đến nhăn.
Không phải vì bất ngờ – mà vì trái tim bỗng dưng hụt một nhịp.

Tôi không hỏi.
Cũng không kiểm chứng.
Chỉ im lặng, như cách tôi vẫn làm khi mọi điều liên quan đến Khải vượt khỏi tầm tay.

Nhưng cả ngày hôm đó, tôi không thể tập trung.

Tiết Văn, thầy hỏi tôi đọc một đoạn bài cũ – tôi lặp lại hai lần sai giọng.
Tiết Toán, tôi làm nhầm cả đề.
Và trong giờ ra chơi, khi nhìn ra biển...
tôi thấy gió cũng thôi thổi như mọi khi.

Tôi không giận Khải.
Cậu chẳng làm gì sai.
Chuyển trường đâu phải lỗi của ai.

Chỉ là... lúc tôi vừa đủ can đảm để đứng gần hơn,
thì cậu lại phải rời đi.

Tôi tránh không chạm mặt Khải trong hai ngày tiếp theo.

Tôi sợ nếu thấy cậu,
sẽ buột miệng hỏi:

"Tại sao không nói với tớ?"

Và nếu cậu gật đầu,
tôi không chắc mình có thể tiếp tục vờ như bình thường được nữa.

Nhưng đến ngày thứ ba, cậu để lại một mẩu giấy trong ngăn bàn tôi.

"Nếu hôm nay cậu không tránh tớ,
tớ muốn rủ cậu ra biển.
Lần cuối – trước khi tớ đi."

— MK

Chiều hôm đó, tôi ra biển.
Không mang sách.
Không đội nón.
Không giả vờ lặng lẽ nữa.

Chỉ mang theo lòng mình – đầy những thứ không tên.

Góc nhìn: Minh Khải

Tớ không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Tớ sắp chuyển trường." – nghe như một câu rất dễ nói.
Nhưng khi đứng trước y/n, nó nghẹn như một lời chia tay giấu trong cổ họng.

Tớ không muốn đi.
Cũng không muốn rời khỏi những buổi chiều có cô bé nhỏ cầm sách ngồi ven biển.

Nhưng đôi khi...
người ta không được chọn điều mình giữ,
chỉ được chọn cách rời đi.

Tớ không nói "xin lỗi".
Không nói "chờ tớ về".
Tớ chỉ nhìn em,
và nói đúng một câu:

"Tớ thích cậu."

Gió cuốn theo tiếng sóng.
Ánh hoàng hôn dịu hơn mọi hôm.
Và cô ấy – không khóc, cũng không cười.
Chỉ khẽ gật đầu.

"Tớ biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com