Chương 12
Buổi sáng, cậu và cùng mọi người đi ăn sau đó lên lớp và làm đống bài tập tuần, cả đám kéo nhau qua phòng tự học nhưng Hiệu Tích thở dài nhìn Doãn Kì đang chăm chú giải đề, ước gì cậu cũng có thể thông minh và chăm chỉ như thế.
"Nhìn cái gì?" Doãn Kì đột nhiên ngẩng đầu hỏi cậu.
Hiệu Tích giật thót, ôm tim vài giây: "Nhìn cậu cũng không cho à? Keo kiệt."
Doãn Kì lặt trang sách, "Ừ không cho, tôi keo kiệt."
Hiệu Tích làm mặt quỷ nhìn anh: "Tôi không thèm nhìn cậu!"
"Câu trước thừa nhận câu sau đã phủ nhận, Trịnh Hiệu Tích cậu nói chuyện mâu thuẫn vậy?"
Thật sự cậu muốn tặng cho tên đẹp trai này một cái tát ghê!
Nhưng sau đó lại dịu dàng nói với cậu, "Không hiểu bài nào? Qua đây."
Hiệu Tích liền xách bài tập qua ngồi cạnh anh, ngón tay chỉ lia lịa lên mấy đề bài.
La Mậu và Chung Nhất Trác bị tiếng của Hiệu Tích làm ồn nên không thể tiếp tục ngủ nữa, hai cậu ta ngẩng đầu vừa hay thấy một màn anh Mẫn của bọn họ chống cằm chăm chú nhìn cậu Trịnh nhỏ với ánh mắt mà đến cái từ dịu dàng cũng không thể tả nổi.
Đến khi chuông vào lớp đã reo lên bọn họ mới thu dọn sách vở đi về lớp.
"Các em trật tự." Nhu Tuyết Mai đứng trên bục giảng gõ thước mấy cái.
Đám học sinh im bặt, nhìn cô.
"Thứ năm và thứ sáu tuần sau là tới kỳ thi tháng, cô hy vọng các em chuẩn bị tốt để kết quả đầu tiên của lớp sẽ theo thành tích mà đi lên. Bằng không, chỗ ngồi hiện tại của mấy em sẽ không giữ được nguyên vẹn đâu."
Trung học Giả Hoa thường sẽ cho học sinh tự chọn chỗ ngồi từ đầu năm nhưng nếu thi tháng xong thành tích không tốt thì giáo viên chủ nhiệm có quyền can thiệp vào mà đổi chỗ, căn cứ theo thành tích. Đám học sinh thì than dài thở ngắn, đã là lớp 5 được gắn cho cái mác quậy phá và tệ nhất thì cô Mai còn trông chờ gì vào thành tích của bọn họ nữa.
"Đừng quá lo, còn một tuần nữa mới bắt đầu kỳ thi vì thế nếu riêng với môn của cô các em có gì không hiểu cô sẽ dạy phụ đạo cho các em. Cô sẽ không ép tất cả phải học phụ đạo, nếu ai muốn học thì đến đăng ký với Khương Hải sau đó cô sẽ sắp xếp thời gian." Nói rồi cô nhìn Khương Hải, "Em giúp cô lập danh sách, sau đó mang tới văn phòng của cô."
Khương Hải gật đầu nhìn cô, "Em đã biết."
Tô Mặc nghe xong thì lay lay cánh tay của cậu: "Đi đăng ký thôi Hiệu Tích!"
Hiệu Tích ngáp một cái, lười biếng nói: "Không đi đâu, tôi lười lắm."
"Không phải cậu bị kém môn toán sao? Đây chính là cơ hội tốt để kéo thành tích của cậu đi lên đó." Tô Mặc thuyết phục cậu.
"Tôi cảm thấy thành tích của tôi đủ sống qua hai năm cuối cùng của thời cấp ba này rồi, không cần kéo thêm nữa đâu."
Tô Mặc muốn mở miệng thuyết phục cậu thêm thì Doãn Kì bàn phía sau đã nói lên, "Tôi kèm cho cậu ấy."
Hiệu Tích bất ngờ xoay người lại nhìn anh, Doãn Kì nhướn một bên mày hỏi cậu: "Sao? Không muốn à?"
"Muốn chứ!" Hiệu Tích cười một cái, hai người ở chung phòng Doãn Kì có thể kèm cậu bất cứ lúc nào, cũng tiện mà.
Thấy vậy nên Tô Mặc cũng muốn tham gia, "Tôi nữa, kèm cho tôi với!!!"
Nhưng Doãn Kì lại lạnh lùng đáp, "Không kèm."
Trái tim bé nhỏ của Tô Mặc như bị một mũi dao đâm xuyên qua, rất đau huhu.
"Suy nghĩ gì vậy?" Bộp một tiếng, một cuốn sách đang ở trên đầu cậu.
"Đau!" Hiệu Tích nổi đóa mạnh mẽ vứt cuốn sách xuống sàn.
Doãn Kì nhặt cuốn sách lên rồi ngồi xuống trước mặt cậu.
"Cuối tuần rồi mà cậu không về nhà hả?"
Doãn Kì ngồi chéo chân, tay mở cuốn sách: "Nhà xa, không về."
Hiệu Tích tò mò hỏi thêm, "Vậy nhà cậu ở đâu?"
"Cách một thành phố."
Thì ra là xa như thế, thảo nào Doãn Kì không quay về.
"Còn cậu? Sao không về?"
Hiệu Tích cười nhẹ nhìn anh, "Tôi không muốn về đâu, ở với cậu còn vui hơn ở nhà mà."
Lời này của cậu mang ý nghĩa là ở ký túc xá vui hơn ở nhà nhưng qua tai Doãn Kì lại thành một ý nghĩa khác.
"Có thật là ở với tôi vui vẻ hơn không?"
Hiệu Tích lại không do dự mà gật đầu, "Ừm! Tuy là chúng ta quen biết chưa lâu nhưng ở chung rất vui mà."
"Lấy sách vở qua đây, tôi kèm cho cậu."
Hiệu Tích cực nghe lời, lấy sách vở nhanh rồi lon ton chạy qua chỗ của anh.
Cuộc đời tăm tối của Doãn Kì, từ đó đã bắt đầu sang một trang khác.
Lâm Mỹ Khiết đang ngồi ở phòng khách, mắt không ngừng nhìn ra cổng nhà chờ đợi hình bóng của con trai. Đáng lẽ ra cuối tuần thì nên về nhà chứ? Chẳng lẽ con bà đi lạc ở đâu? Không đúng, chỉ mới chuyển ra ngoài một tuần nhất định là không có khả năng quên đường về nhà.
Chỉ có thể là Hiệu Tích không muốn về mà thôi.
Bà thở dài một tiếng đầy mệt mỏi nói với dì Hoa nấu chút canh sau đó tự bà sẽ mang đến ký túc xá cho con trai.
Quan hệ của Lâm Mỹ Khiết và hiệu trưởng trường trung học Giả Hoa vô cùng tốt, là bạn từ hồi cấp hai nên Hiệu Tích ít nhiều gì khi được gửi vào đây rất được để mắt tới. Khi tới ký túc xá bà được bảo vệ dẫn đi lên phòng của Hiệu Tích.
"Đây, tới rồi."
Lâm Mỹ Khiết gật đầu, "Cảm ơn."
Sau đó bảo vệ rời đi, Lâm Mỹ Khiết nhìn cánh cửa một hồi lâu rồi hít thở sâu vào, một tuần nay không gặp không biết con trai đã hết giận bà chưa.
Gõ vào cánh cửa hai cái rất nhanh đã có người ra mở cửa.
"Cô là-" Doãn Kì nhíu mày nhìn bà.
"Cô là mẹ của Hiệu Tích."
Doãn Kì mở cửa né sang một bên cho bà đi vào, còn Hiệu Tích thì đang chăm chỉ làm đề không có để ý đến.
"Tích."
Hiệu Tích ngẩng đầu, gương mặt hơi bối rối như muốn hỏi bà là: Mẹ đến đây bắt con à?
Lâm Mỹ Khiết đặt phần canh xuống bàn, "Đừng sợ, mẹ không ép con nữa."
Doãn Kì đi lấy một ly nước ra, "Mời cô."
Lâm Mỹ Khiết cười nhìn anh: "Cảm ơn cháu."
Hiệu Tích đóng tập sách, ngồi thẳng lưng đối diện với mẹ mình, "Có chuyện gì không mẹ?"
"Phải có chuyện mẹ mới đến được sao? Có phải con còn giận mẹ nên không muốn về nhà không?"
"Con không còn giận mẹ nhưng con cũng không muốn về nhà."
Lâm Mỹ Khiết nắm tay cậu, "Mẹ xin lỗi."
Đây chính câu mà Hiệu Tích muốn nghe từ rất lâu, muốn mẹ không tự quyết định cuộc sống của cậu, muốn mẹ nhận ra lỗi lầm của bản thân đối với cậu và chị như thế nào.
Và sau khi nói chuyện, mẹ và cậu gỡ được nút thắt trong lòng và làm lành với nhau, tình mẹ con lại thêm thân thiết.
"Mẹ, đây là bạn cùng phòng của con tên là Doãn Kì." Hiệu Tích giới thiệu.
"Cô là mẹ của Hiệu Tích, cứ gọi cô là cô Lâm."
Doãn Kì gật đầu bắt tay với bà.
Lâm Mỹ Khiết nhìn người trước mặt sao lại cảm thấy có chút quen bà lại hỏi, "Nhìn khuôn mặt của cháu cô lại nhớ tới một người, cô muốn hỏi cháu có phải là con của-"
"Cháu không phải." Hoàn toàn không phải.
Lâm Mỹ Khiết thấy thái độ của Doãn Kì như thế thì không hỏi nữa chỉ cười gượng một cái, "Có lẽ là cô nhầm rồi."
Nói chuyện với con trai ít phút sau đó bà phải rời đi.
Hiệu Tích thì theo tiễn mẹ tới cổng cửa ký túc xá còn Doãn Kì ở lại trong phòng dọn dẹp bàn học.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com