Chương 79 - 80
Chương 79: Thành thân (1)
Chiều hôm đó, rốt cuộc An Nguyệt Quân cũng được đặc xá xuống giường. Hắn bắt đầu quấn quít lấy Diệp Khê Thiến như thể sợ rời một bước là nàng lại mất tung mất tích.
Vì thế thường xuất hiện tình huống sau:
“Nương tử, hôm nay nàng có nhớ ta không?” Hắn mở to đôi mắt trong veo, đáng thương ngó nàng.
Sao nàng ở đâu hắn cũng tìm ra nhỉ! Diệp Khê Thiến bĩu môi, tuy hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn thấy vui. Nàng nhẹ đáp: “Tất nhiên là nhớ, nhớ nhiều lắm luôn.”
“Vậy sao nương tử lại trốn ta?” Câu lên án rành rọt lẫn cặp mắt to tràn đầy uất ức, làn da tuyết trắng khiến hắn trông không khác gì đứa trẻ.
“…” Ai đó cứng họng nuốt nước miếng. Hắn thật đáng yêu… cũng thật đáng ghét!
Hai ngày sau.
Diệp Khê Thiến vừa dậy, vệ sinh sạch sẽ xong liền ra cửa xuống hầm rượu. Mấy ngày này phải chú ý canh thời gian rượu lên men, lại khó được một hôm An Nguyệt Quân không quấn lấy nàng, phải nhanh nhanh vào việc thôi.
Khắp Nguyệt gia bảo giăng đèn kết hoa, không khí rất náo nhiệt. Mặt mũi mọi người phấn khởi, hăng hái làm việc. Bảo chủ và phu nhân sắp thành thân rồi!
Thấy Diệp Khê Thiến, ai cũng đều cười. Nàng cảm giác nụ cười của họ cứ mập mờ làm sao ấy.
Xuống hầm, đẩy cửa, hơi nóng ập vào mặt. Hầm rượu nằm dưới lòng đất, trên ba mươi độ, tất nhiên nóng hầm hập. Diệp Khê Thiến vào chưa bao lâu cả người đã đầy mồ hôi.
Hương rượu nồng cả căn hầm. Diệp Khê Thiến tay làm không ngớt. Ba ngày nữa là nàng thành thân rồi. Chỉ ba ngày. Ba ngày sau, nàng sẽ thành nương tử của Quân. Nửa năm trước, nàng vẫn còn ở Thượng Hải thế kỷ hai mươi mốt, vật lộn vì cơm áo, cuộc sống vô cùng ồn ào và mệt mỏi. Nửa năm sau, nàng lại sắp thành cô dâu, cô dâu hạnh phúc nhất! May mắn từ đầu hắn luôn quấn lấy nàng, để hôm nay cả hai mới có được hạnh phúc này.
Sau khi thợ đo y phục rời đi, An Nguyệt Quân ngồi một mình ở Thấm Tuyết các, cười một mình. Chỉ ba ngày. Ba ngày sau, nương tử sẽ là của hắn. Ý nghĩ này làm khoé miệng hắn cong vút, đáy mắt ngập tràn sung sướng, một loại sung sướng sáng trong như ngọc thạch.
Rồi sẽ không còn những đêm đột nhiên bừng tỉnh, phát điên lên với ý nghĩ nàng không còn ở đây, đành lén vào phòng nàng, ngây ngốc đứng bên giường ngắm nàng.
Rồi từ nay về sau mỗi ngày hắn đều có thể ôm chặt nàng, nửa đêm chợt tỉnh có thể thấy nàng ngay, đến sớm hôm sau cùng nhau thức giấc. Thật… vui! Hắn đang mơ ư? Giấc mơ đẹp quá.
Dương Hoà mang sổ sách vào phòng, vừa hay thấy nụ cười của An Nguyệt Quân, mắt già ươn ướt. Bảo chủ đang cười, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
An Nguyệt Quân phát hiện có người, ánh mắt tức thì chuyển lạnh, thản nhiên liếc Dương Hoà sững sờ ngoài cửa, hỏi: “Chuyện gì?”
Dương Hoà giật mình, đáy lòng vừa thầm nhủ bảo chủ đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật giấy vừa trao sổ sách cho An Nguyệt Quân, cung kính báo: “Bảo chủ, đây là danh sách tân khách, mời bảo chủ xem.”
An Nguyệt Quân nhận lấy, lướt qua một lượt rồi đặt sang bên, gật đầu. “Ừ.”
Dương Hoà lại đưa tiếp một quyển khác, nói: “Còn đây là danh sách vật phẩm chuẩn bị cho hôn lễ, mời bảo chủ xem.”
An Nguyệt Quân xem, giữa chừng hỏi: “Rượu đâu?”
“Bảo chủ, phu nhân nói để phu nhân lo. Theo thuộc hạ thấy hình như phu nhân tự ủ rượu ạ.” Đấy mắt Dương Hoà tán thưởng. Việc ủ rượu rất cực nhưng phu nhân chưa hề than một câu, thậm chí còn ủ vô cùng cẩn thận.
Ử rượu? Nương tử biết ủ rượu ư? An Nguyệt Quân sững sờ. Sao hắn chưa từng nghe nàng biết ủ rượu? Đột nhiên hắn phát hiện mình hiểu về nàng quá ít. Trừ tên, còn lại hắn chẳng biết gì nữa. Hắn cũng từng phái thuộc hạ điều tra, tuy nhiên không có kết quả. Không có bất cứ thông tin nào về thân thế của nàng, cứ như nàng là người từ trên trời rớt xuống vậy.
Sợ hãi bủa vây. Sợ quá! Sao hắn lại có cảm giác nàng lúc nào cũng có thể rời xa hắn? Sao hắn lại có cảm giác mình không giữ nổi nàng? Tâm can như bị xé nát. Đau… Đau…
“Bảo chủ! Bảo chủ!” Dương Hoà nhìn An Nguyệt Quân vốn đang yên ổn bỗng dưng khổ sở co rúm mình, vội lay hắn.
“Ừ…” An Nguyệt Quân choàng tỉnh, đôi mắt mờ mịt dần lấy lại tiêu cự. Không sao, hai người sắp thành thân rồi. Nhất định hắn sẽ khiến nàng thuộc về hắn, khiến nàng hoà tan vào máu hắn, cả đời không chia lìa.
Khổ đau đã xa rồi. Sẽ không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì…
Ánh mắt An Nguyệt Quân sắc bén, giọng điệu lạnh lùng hạ lệnh: “Dương Hoà, tăng cường cảnh giới, phái người canh gác. Ba ngày này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì chẳng lành!”
“Vâng.”
Ba ngày, nói dài thì dài, nói ngắn thì ngắn. Chớp mắt, hôn lễ đã đến.
Mùng tám tháng tám, An Nguyệt Quân thành thân.
Bởi Diệp Khê Thiến không có cha mẹ nên kiệu hoa sẽ rước nàng từ Mai Thanh các về Thấm Tuyết các.
Trống kèn rộn rã. Xung quanh giăng đèn kết hoa đỏ thắm. Hôm nay mọi người không hẹn mà cùng mặc đồ đỏ. Ai cũng nô nức, phấn khởi.
Trước sảnh, đám đông cực kỳ huyên náo. Người có thiệp mời đến lễ thành thân của bảo chủ Nguyệt gia bảo đến càng sớm càng tốt, người không có thì đành đỏ mắt ngóng từ ngoài vào.
Dương Hoà lo thiết đãi khách khứa chu toàn.
An Nguyệt Quân rời giường sớm, à không, phải nói là cả đêm thức trắng. Song hắn không hề mệt, ngược lại tinh thần còn rất phấn chấn, gò má trắng hồng mềm muốn chảy nước, mắt đen trong suốt đầy vẻ hạnh phúc, miệng nhỏ cười không ngớt. Hắn trông càng xuất trần trong bộ hỉ phục, dung nhan tuyết thế không nhiễm chút bụi, giơ tay nhấc chân đều quyến rũ mê hồn.
Liếc mình trong gương đồng, hắn cười khúc khích.
Rầm!
Cửa đột ngột mở tung.
An Nguyệt Quân chợt tỉnh, quay đầu, ánh mắt liền lạnh lẽo cùng cực, môi mỏng khẽ phun: “Cút!”
“Biểu ca, hôm nay huynh thành thân ư?!” Thi Tiêu An kích động xông vào. Vừa tỉnh đã được tin dữ, nàng ta nghe như sấm sét giữa trời quang.
“Cút!” An Nguyệt Quân nhắm mắt, kiềm chế cơn cuồng phong trong lòng.
“Biểu ca, sao huynh có thể đối xử với Tiêu Tiêu như vậy?!” Thi Tiêu An khóc lóc: “Ta không cho biểu ca lấy ả ta! Ta mới là tân nương của huynh! Nếu huynh không cưới nàng, ta sẽ nói cho huynh một việc quan trọng huynh vẫn luôn muốn biết.”
Thi Tiêu An nghĩ chắc chắn An Nguyệt Quân sẽ nghe theo mình nên yên lặng chờ, vẻ tự đắc không thèm che giấu. Tuy nhiên An Nguyệt Quân chỉ lạnh lùng đáp: “Không muốn chết thì cút!”
Dứt lời An Nguyệt Quân liền đưa mắt ra ngoài. Không khó để nhận ra hắn đang mất kiên nhẫn.
Thi Tiêu An nhìn hắn chằm chằm, lòng ghen tị dâng trào. Nữ nhân kia dám đoạt biểu ca của nàng à? Không, biểu ca luôn là của nàng! Từ nhỏ đã vậy, hiện tại cũng vậy, về sau luôn vậy. Ả tiện nữ kia cứ chống mắt lên mà xem!
Suy nghĩ hồi lâu, Thi Tiêu An quyết định lấy lùi làm tiến, xoay gót bỏ đi.
Thi Tiêu An tự đến tự đi, An Nguyệt Quân chẳng hề dịch chuyển lấy một phân. Dường như hắn ghét nàng ta tới độ nhìn cũng lười. Bên ngoài có người báo: “Bảo chủ, giờ sắp tới.”
Nụ cười lại nở trên môi, hắn rời Thấm Tuyết các, đến Mai Thanh các.
Diệp Khê Thiến mặc hỉ phục đỏ rực. Hỉ nương đang vấn mái tóc dài, tô son điểm phấn cho nàng, mồm miệng không ngừng tuôn những lời cát tường. Nàng nhìn mình trong gương, mắt mũi trắng hồng, tóc đen vấn cao cài trâm vàng, ngay cả vết sẹo trên mặt cũng không thấy. Nàng cười thầm, quả nhiên người đẹp vì lụa!
Tiếng kèn nhạc từ xa truyền đến. Chẳng biết Quân đang làm gì nhỉ? Đông nhi có làm theo lời dặn của nàng không?
Đương miên man suy nghĩ, bên ngoài có người hô to: “Giờ lành đến.” Hỉ nương liền trùm khăn voan đỏ lên đầu nàng.
Đột nhiên mất đi tầm nhìn làm Diệp Khê Thiến hoảng hốt. Nàng theo bản năng đứng lên, giẫm phải làn váy dài, thân thể đổ nghiêng về trước.
Khăn voan rơi tuột xuống đất, nàng nhắm mắt, chờ đợi cơn đau.
Song mình lại rơi vào một vòng ôm. Mắt An Nguyệt Quân chói lọi như sao, thấp thoáng nét cười dịu dàng. Hắn nói trêu vào tai nàng: “Nương tử, không ngờ nàng còn vội hơn ta.”
Dứt lời, hỉ nương lẫn nha hoàn đứng bên rúc rích cười trộm.
Diệp Khê Thiến nhìn đồng tử lấp lánh ý cười của hắn. Dám cười nàng à! Giận quá hoá thẹn, nàng không chút suy nghĩ đánh hắn một cái bốp, sau đó đùng đùng bỏ đi.
Gần đến cửa, hắn lại gọi nàng: “Nương tử.”
Bình thường nghe hắn gọi cũng quen rồi, giờ phút này chợt thấy ngọt ngào đến lạ. Ngọt đến nỗi làm nàng phải dừng bước, mặt mày đỏ bừng, mắng thầm hắn trong bụng là tên đáng ghét!
An Nguyệt Quân lại gần nàng từ sau, nhẹ nhàng trùm khăn voan lên đầu nàng, che đi đôi mắt lấp lánh của nàng. Hắn dịu dàng nói: “Nương tử, đây là quyền lợi của ta.”
Lại cười nàng à! Mặt Diệp Khê Thiến càng đỏ tợn.
Chương 80: Thành thân (2)
Sợi tơ hồng được nhét vào tay Diệp Khê Thiến, đầu kia An Nguyệt Quân cầm, họ cùng bước ra ngoài.
Lên kiệu, đi thẳng về Thấm Tuyết các, Diệp Khê Thiến được hỉ nương dìu vào trong chờ.
An Nguyệt Quân ở ngoài sảnh chiêu đãi khách. Mang danh vậy thôi chứ chẳng ai dám níu hắn. Dù thỉnh thoảng hắn cũng có cười nhưng chủ yếu vẫn lạnh như tiền doạ đám khách nhát gan chạy biến. Bọn họ còn chưa muốn chết đâu!
Khách vãn, An Nguyệt Quân cưỡi ngựa về Thấm Tuyết các. Càng gần đến nơi, nụ cười của hắn càng rạng rỡ. Ánh nến chiếu lên bộ hỉ phục khiến nụ cười thêm lung linh. Hắn đẩy cửa, ai dè lại nghe tiếng chén bát leng keng.
Nâng mắt, nụ cười từ môi hắn lan thẳng đến đáy mắt, ai nhìn tim cũng phải lỗi nhịp. Hắn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ than: “Nương tử, nàng đoạt mất quyền lợi của ta rồi.”
Diệp Khê Thiến ngồi bên bàn ngơ ngác ngẩng đầu, khoé miệng còn dính hột cơm. Sau khi sững sờ đủ, nàng sực tỉnh, vội chạy tới đẩy hắn ra ngoài cửa, nói: “Không được! Làm lại! Làm lại!”
Hỉ nương và nha hoàn đứng bên lại được phen cười mẻ bụng.
Cạch!
Cửa đóng, bảo chủ Nguyệt gia bảo An Nguyệt Quân bị nhốt bên ngoài. Đáy mắt hắn thoáng vẻ ranh mãnh, khoé miệng khẽ nhếch. Nương tử, giờ dám nhốt phu quân ngoài này, chốc nữa phải trả đủ cả vốn lẫn lời đấy!
Chờ một lúc, An Nguyệt Quân hỏi vọng vào: “Nương tử, phu quân vào được chưa?”
Có tiếng cười, sau đó bên trong lại yên ắng.
Vì vậy An Nguyệt Quẩn mở cửa, nhìn nương tử của mình ngồi ngay ngắn bên giường, phất tay bảo hỉ nương và nha hoàn ở bên lui ra.
Đợi trong phòng chỉ còn hai người, hắn lại ngồi bên giường. Chẳng cần gậy như ý vén khăn voan, hắn dùng luôn tay vén khăn lên, nhẹ gọi: “Nương tử!”
Dung nhan thanh lệ đập vào mắt. Hỉ phục đỏ thẫm làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng. Nương tử của hắn đẹp quá. Hắn cười, chẳng che giấu ánh mắt nóng rực nữa.
“Gì?” Diệp Khê Thiến bực tức hất hàm với hắn. Hắn trêu nàng chưa đủ chắc!
“Nương tử!” Giọng nói từ tính quyến rũ.
“Nói!”
“Nương tử!” Lại gọi, còn mang theo ý cười.
Bốp!
Hết nhịn nổi, nàng tặng cho hắn một đấm vào mắt phải rồi hài lòng gật gù, tiếp: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Nương tử, ta chỉ muốn nói… khoé miệng nàng dính cơm.” Trông mặt An Nguyệt Quân hồn nhiên nhưng đáy mắt thì đầy ý xấu. Hắn duỗi tay bọc nắm tay của nàng, nụ cười đồng thời nở trên môi như thể có được cả thế giới.
Phừng!
Mặt Diệp Khê Thiến đỏ rực. Trong lúc bối rối, nàng toan nâng tay lau nhưng không được vì bị hắn nắm.
Gương mặt đơn thuần của An Nguyệt Quân xáp lại, mắt đẹp càng ngày càng gần, cuối cùng hắn vươn lưỡi liếm khoé miệng dính cơm, tiện thể hôn luôn lên môi nàng. Cơn say dần lan toả. Thời gian tưởng chừng ngưng đọng trong khoảnh khắc kia.
“Em… em có thể… tự… tự…” Diệp Khê Thiến lắp bắp.
An Nguyệt Quân buông tay nàng, mặt vẫn chưa chịu rời ra xa. Hắn cụng trán mình vào trán nàng, môi hôn liên tục lên khuôn mặt nàng, thì thầm: “Nương tử, ta rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc…”
Giọng nói thoả mãn khiến Diệp Khê Thiến mỉm cười theo. Dung nhan tuyệt thế xuất trần mê hoặc, nàng nín thở mà ngắm, không thốt nên lời.
“Nương tử, cảm giác như mơ ấy, về sau mỗi ngày ta sẽ lại mơ về đêm nay.” An Nguyệt Quân thì thầm, dán gò má hắn vào má nàng ma sát một cách thân mật.
Đương định hôn lên, Diệp Khê Thiến bỗng đẩy vội môi hắn ra, xuống giường đến bên bàn rót hai chén rượu tới trước mặt hắn, giục: “Uống rượu đã, uống rượu đã…” Đôi mắt nàng thoáng vẻ mong đợi.
An Nguyệt Quân nhìn nàng, cười, nhủ thầm nương tử đáng yêu ghê. Hắn đón chén rượu nàng đưa, bắt chéo tay cùng nàng uống một hơi cạn sạch. Chưa kịp đặt chén xuống, mắt hắn đã mờ, giọng khàn khàn: “Nương tử, nàng… cho ta… uống cái gì…?”
Trông An Nguyệt Quân đổ vật ra giường, Diệp Khê Thiến hả hê trả lời: “Rượu Nghìn Say, uống một ngụm còn say chứ đừng nói một chén. Quân à, em cất công chế nó là để dành cho hôm nay đấy.”
Vừa chỉnh lại dáng nằm cho An Nguyệt Quân, Diệp Khê Thiến vừa nuốt nước miếng ngắm bộ dáng say rượu của hắn. Tên này… đúng là có tiềm chất khiến người ta phạm tội mà! Coi cái mặt trắng nõn kìa, hàng mi cong dày kìa, cả làn môi đỏ mọng vì rượu kìa! Đội ơn lá gan to của nàng! Nhờ nó mà nàng mới dám chuốc hắn say khướt rồi đè ra thế này!
Tháo bỏ trang sức trên người, nàng bò trở lại giường, nằm trên người hắn, hôn một cái lên môi hắn trước. Không ngoài dự đoán, vị rất sướng, đến nỗi nàng phải bật thốt: “Hàng chất lượng cao!”
Sau đó là lông mày, mắt, mũi, má, toàn bộ mặt hắn đều bị nàng nếm, để đọng những chấm nước li ti. Dần dần, mục tiêu chuyển xuống cần cổ trắng mịn như tuyết, gặm gặm…
Gặp phải cản trở với hỉ phục của hắn, nàng không biết cách cởi nó ra. Đương lúc ý chí chiến đấu vẫn sùng sục, có người đã đợi không nổi nữa: “Nương tử, chẳng phải ở đó có cái nút thắt ư?”
Một câu như sét đáng ngang tai, Diệp Khê Thiến kinh ngạc ngẩng đầu liền bắt gặp nụ cười hồn nhiên và đôi mắt to long lanh chiếu thẳng vào mình.
Bùm!
Mặt nàng đỏ rực, vội nhảy dựng khỏi người An Nguyệt Quân, không may té nhào xuống đất.
Tiếng cười cưng chiều vang lên, An Nguyệt Quân ngồi dậy bế nàng lại giường. Hắn cúi đầu nói với nàng: “Nương tử, làm thế nào bây giờ? Đáng yêu quá, thực muốn ăn nàng.”
Diệp Khê Thiến ngoắt đầu sang bên chả thèm để ý hắn. Tên này… giả heo ăn hổ. Còn tỉnh mà không lên tiếng, im lặng trêu nàng hay lắm chắc!
Xem ra ai đó không thèm nghĩ lại đến chuyện mình là người khơi mào trước.
“Nương tử.” An Nguyệt Quân thì thầm, ngắm nàng hồi lâu, bàn tay to rộng vuốt mặt nàng, kề sát môi hôn.
Hắn đè nàng xuống, vung tay, đèn tắt.
Lần này đổi lại là hắn ăn nàng. Như thể đạt được khát vọng mình ao ước từ lâu, cả đêm liên tục cắn, liếm, nuốt. Ăn hoài không chán, ngược lại càng ăn càng thèm.
Quá nửa đêm, hắn mới tạm ngừng. Gần sáng, Diệp Khê Thiến hổn hển rúc trong ngực hắn, dung nhan thanh tú ửng đỏ, tóc dài rối tung quấn quanh gối.
An Nguyệt Quân vuốt tấm lưng trần của nàng, mặt mềm bởi vì thoả mãn mà càng quyến rũ, mắt đen có chút biếng nhác có chút mừng rỡ, khoé miệng luôn cong, thậm chí cả mười đầu ngón tay cũng đều sướng rơn.
“Nương tử…” Tiếng gọi thân thương, dường như hắn có thể gọi nàng như thế suốt đời suốt kiếp. “Nương tử…”
Diệp Khê Thiến khép mắt hờ, chẳng có hơi để nói, song trông rất thoả mãn.
Bỗng dưng, An Nguyệt Quân lại vạch chăn, cúi đầu nói nhỏ với nàng: “Nương tử, không cần rượu Nghìn Say ta cũng cho nàng ăn nhé.”
Diệp Khê Thiến nhấc chân đá hắn lăn xuống giường.
An Nguyệt Quân đáng thương bò lại bên giường, mắt to uất ức nhìn nàng, nói: “Nương tử, nàng bắt nạt ta, mới nãy rõ ràng nàng bảo muốn ăn ta mà.”
Dùng cái bản mặt ngây thơ nói mấy câu không ngây thơ như thế quả làm người ta dở khóc dở cười.
Diệp Khê Thiến xoay lưng, bất đắc dĩ hoà hoãn: “Bận rộn cả đêm đủ chưa? Anh không mệt nhưng em mệt gần chết rồi đây. Mau ngủ đi!”
Dứt lời nàng liền nhắm mắt.
An Nguyệt Quân lén liếc nàng, mắt trong veo lấp lánh ánh lửa. Hắn đột ngột kéo chăn gấm ra, nhào vào nàng, nói ám muội: “Sao mà đủ? Cả đời cũng chưa đủ đâu!”
Nói xong lại bắt đầu cật lực ăn!
Kết quả, suốt đêm Diệp Khê Thiến không chợp mắt.
Sáng sớm, Diệp Khê Thiến xin tha, An Nguyệt Quân mới để yên cho nàng ngủ.
An Nguyệt Quân lẳng lặng nhìn nàng nằm trong vòng tay, ánh mắt tham lam khắc ghi hình ảnh của nàng. Bỗng nàng cựa mình, xích mặt lại gần lồng ngực hắn hơn. Hắn cười, lập tức ôm lấy nàng thật chặt.
Cuối cùng nàng đã là của hắn. Cuối cùng hắn có thể ngắm nàng hàng đêm. Đã ăn nàng cả đêm rồi nhưng vẫn nhớ nàng quá, hắn chỉ muốn nuốt luôn nàng vào bụng, vậy hai người sẽ chẳng bao giờ chia lìa. Những ngày mất nàng đến giờ vẫn là vết sẹo trong hắn, mỗi lần nhớ tới lại khiến hắn nhức nhối.
Nàng sẽ không rời bỏ hắn, nhất định không rời bỏ hắn!
Ý nghĩ đó khiến hăn yên tâm đi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại thì đã quá trưa. Cúi đầu, dáng vẻ say ngủ ngọt ngào của nàng làm trái tim hắn như có làn nước ấm áp chảy tràn. Nương tử của hắn… Của hắn…
“Ưm…”
Diệp Khê Thiến nhập nhèm mở mắt, một đôi mắt xinh đẹp và hấp dẫn gần sát liền làm nàng ngất ngây. Hai người cứ nhìn nhau mãi như vậy.
Nàng véo má hắn, nói: “Chồng à, anh đẹp trai quá, em được lời rồi!”
An Nguyệt Quân nằm nghiêng, tóc đen xoã bên gối, gương mặt tuyệt sắc cọ cọ mặt nàng, uất ức oán: “Nương tử, vì ta đẹp nên nàng cưới ta à?” Tay hắn đồng thời vuốt lưng trần trơn mềm của nàng. Giây phút này ngọt ngào biết bao!
“Chính xác!” Cười híp mắt đáp.
“Nếu có ngày ta không còn đẹp nữa, nương tử sẽ bỏ ta à?” Tiếp tục đáng thương làu bàu.
“Chứ sao nữa!” Diệp Khê Thiến đáp không cần nghĩ.
“…”
Sau ngày thành thân không phải là lúc tình chàng ý thiếp ư? Vì sao nàng và hắn lại khác người thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com