Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19

19.

Những ngày sau đó, cuộc sống của cả hai dường như vẫn tiếp diễn như bình thường.

Chỉ có điều, Nghiêm Hạo Tường ngày càng để mắt tới cậu hơn, không để cho cậu đụng vào thứ gì hay tự làm bất cứ điều gì. Vì mỗi khi xảy ra chuyện, Hạ Tuấn Lâm lại ngay lập tức quên sạch, giống như người vừa làm ra những chuyện kia chẳng phải cậu vậy.

Nghiêm Hạo Tường đưa cậu tới chợ hoa, cậu thẳng thừng ngắt hoa của người ta cho vào miệng nhai.

Nghiêm Hạo Tường dắt cậu đi chụp ảnh, quay ra quay vào suýt nữa đã để cậu cầm chai nước nước rửa ảnh mà uống.

Bên cạnh đó là vô số lần ngộ thương Nghiêm Hạo Tường, khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng anh bị bạo hành.

"Sau này, chúng ta đừng đi ra ngoài chơi nữa." Cậu nói.

Nghiêm Hạo Tường đồng ý.

Bác sĩ Trương nói rằng, đó hoàn toàn là những hành động trong vô thức mà thôi, vô thức muốn tự tàm tổn thương chính mình và những người xung quanh. Nhưng vô thức cũng là một loại bản năng.

"Cậu nên đưa cậu ấy vào viện."

Không đâu, em ấy đâu có bị tâm thần.

Hạ Tuấn Lâm ngoại trừ những lúc như vậy thì rất ngoan ngoãn, anh nói gì cũng đều làm theo, cũng không hề quậy phá hay gắt gỏng.

Có những khoảnh khắc anh tự hỏi, như vậy liệu có sai hay không.

Anh muốn giữ cậu ở bên mình, ngốc nghếch một chút cũng được, bướng bỉnh một chút cũng được, chỉ cần là cậu thôi.

"Em sẽ luôn ở bên anh phải không?"

Trước khi đi ngủ, anh thường ôm lấy cậu, thủ thỉ câu hỏi này.

Hạ Tuấn Lâm sẽ luôn vui vẻ gật đầu, sau đó dần dần chìm vào giấc nồng trong vòng tay anh.

Cậu rất thích chơi bắn súng sơn, còn nói với anh rằng đạn sơn dính vào quần áo trông giống như pháo hoa vậy, rực rỡ sắc màu. Nghiêm Hạo Tường nghe được chỉ cười cười hỏi lại.

"Em thích pháo hoa đến thế kia à?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, sau đó ngẫm nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu.

"Em thích pháo hoa nhiều màu sắc cơ. Súng thật sẽ chỉ có pháo hoa màu đỏ thôi, thật nhàm chán." 

Cho đến một hôm, Nghiêm Hạo Tường thức dậy giữa đêm, thấy cậu đang mơ màng nhìn mình, trong mắt không hề có tiêu cự, đặt giữa hai người là một khẩu súng sáng loáng.

"Nghiêm Hạo Tường, em muốn học bắn súng."

Anh chậm rãi cất súng đi, sau đó hỏi cậu vì sao thế.

Hạ Tuấn Lâm vùi đầu vào lồng ngực anh, thật thà nói.

"Em thích ngắm pháo hoa."

Nghiêm Hạo Tường không đáp lại, chỉ nhè nhẹ vỗ đầu dỗ cậu mau ngủ đi.

Lại là một đêm trằn trọc thức trắng.

Một ngày kia, Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy bàn mu bàn tay chằng chịt vết thâm đen của cậu, có những vết sưng phồng rộp giống như một quả bóng nhỏ.

Trong lòng đau đớn, nhưng lại chẳng nói lên lời.

Anh hỏi cậu, lại nghịch ngợm gì vậy.

Cậu nói, em mơ thấy anh bị người ta bắn bị thương, em muốn học võ để bảo vệ anh.

Anh lại nói, không sao cả, bây giờ anh bảo vệ em, đợi em lớn hơn chút nữa, sẽ đổi thành em bảo vệ anh.

Bệnh tình của cậu ngày càng nghiêm trọng rồi, dần không nhận ra được ai nữa, chỉ biết rằng mỗi ngày đều có một anh đẹp trai chăm sóc mình, hạnh phúc vô cùng, cũng không hỏi anh tên gì, hay là ai.

Cậu biết, rất có thể, ngày mai cậu sẽ lại quên mất thôi.

Bác sĩ Trương lạnh giọng yêu cầu anh đưa cậu vào viện tâm thần.

Làm sao có thể. Nghiêm Hạo Tường không đồng ý. Em ấy không điên, chỉ là thi thoảng hay quên một chút mà thôi.

Cậu chỉ đang ích kỷ nghĩ cho bản thân mình. Là cậu ép cậu ấy. Bác sĩ Trương nói.

Ích kỷ sao? Nếu không ích kỷ thì sao chứ? 

Thậm chí đã có lúc Nghiêm Hạo Tường từng nghĩ, đáng lẽ hai người không nên gặp nhau. Nếu năm đó Nghiêm Hạo Tường đối nghịch với gia đình đến cùng, kiên quyết ở lại Canada, Hạ Tuấn Lâm cũng sẽ tiếp tục làm một sát thủ giết người không ghê tay.

Hoặc là, hãy cứ để cậu ở ngay lần gặp đầu tiên nã thẳng vào giữa trán anh một phát đạn, để khởi đầu cũng sẽ là kết thúc.

Nghiêm Hạo Tường thực sự chỉ muốn giữ lại người kia cho riêng mình. Chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy cậu, cho dù cậu làm gì cũng được, điên loạn ra sao, vô cảm cỡ nào.

Để cậu đi tới nơi kia, cậu ấy nhất định sẽ không còn nhớ ra mình là ai nữa.

Mùa đông tới rồi, Nghiêm Hạo Tường mua tặng cậu một chiếc áo len lông vũ rất đẹp, màu trắng tinh khôi, anh khen cậu mặc vào trông giống như một thiên thần.

Ấy vậy mà chưa qua nổi một ngày đã bị cậu dùng kéo cắt nát bấy, vụn áo lông bay tán loạn khắp phòng.

"Em muốn cắt đôi cánh kia. Không có cánh, sẽ không bay đi nữa."

Anh cầm lấy chiếc kéo trên tay cậu, kiểm tra xem cậu có bị thương chỗ nào không, vừa nhẹ giọng như đang dỗ dành trẻ con.

"Áo không có cánh, sẽ không bay mất được. Nếu em thích, anh sẽ mua thật nhiều áo cho em."

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu.

"Là em không muốn bay đi."

"Anh nói em phải ở bên anh mà."

Nghiêm Hạo Tường ôm lấy khuôn mặt cậu, hỏi lại.

"Nếu có một ngày em thực sự, thực sự rất muốn rời đi, em có nói cho anh biết không?"

Cậu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

"Em sẽ không đi đâu."

"Anh yên tâm, em sẽ không bỏ anh đâu mà."

Tôi yêu em nên khao khát muốn em tồn tại.

Nhưng nếu có một ngày, sự cưỡng chế của tôi bắt em phải tồn tại làm cho em đau khổ, xin em hãy cứ nói ra nhé.

Chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc những đau khổ đó.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm cuối cùng vẫn lừa anh, cậu không hề nói cho anh biết.

Thật ra vẫn có những ngày cậu tỉnh táo, sẽ ngồi yên lặng một chỗ trong phòng, sau đó nhìn anh làm việc nhà, không nói gì cả.

Cậu nói, Nghiêm Hạo Tường, hình như mỗi ngày em lại gặp anh ít hơn một chút thì phải, sao hôm qua em không nhớ được chúng ta đã làm gì nhỉ.

Anh chỉ cười đáp, không sao, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.

Hạ Tuấn Lâm nhảy lên lưng anh, áp mặt xuống hõm vai ấm áp, trong lòng thầm nghĩ.

Phải rồi, kiếp sau nhất định sẽ bên anh cả đời, không mượn ba năm tạm bợ này nữa.

Một ngày cuối năm nọ, cậu nói không muốn đi chợ, Nghiêm Hạo Tường đành để cậu ở nhà rồi nhanh chóng đi mua đồ. Đến lúc về đã không thấy người đâu cả.

Anh lập tức chạy đi tìm, còn báo cho bảo vệ tòa nhà kiểm tra máy giám sát an ninh, cuối cùng phát hiện cậu đang ở trên tầng thượng.

Hạ Tuấn Lâm ngồi trên lan can của tòa nhà cao nhất thành phố, lẳng lặng nhìn anh đứng ở cửa, khẽ nói.

"Sắp đến Tết rồi nhỉ."

Nghiêm Hạo Tường không dám manh động, chỉ chầm chậm tiến về phía cậu, cố gắng dùng giọng nói bình thường đáp lại, đúng vậy.

"Nghiêm Hạo Tường, em không muốn qua cái Tết này nữa."

Sân thượng buổi chiều lộng gió, cuốn theo những giọt nước mắt rưng rưng bên khóe mi cậu.

Anh gật đầu, che giấu thứ xúc cảm run rẩy qua kẽ răng.

"Không sao, không đón Tết cũng được. Chúng ta có thể cùng đi du lịch. Em muốn đi đâu nhỉ." Nấc nghẹn một cái, anh tiếp lời "Chúng ta xuống dưới nhà bàn được không nào, trên này lạnh quá."

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, giọng điệu như đang kể chuyện với anh.

"Anh biết không, em đã giết nhiều người lắm."

Cậu quay lưng nhìn về xa xăm, nơi có ánh hoàng hôn đang dần dần lụi tàn.

"Em đáng chết cả trăm vạn lần."

Từ nơi đây nhìn xuống, tất cả chỉ giống như những chấm tròn li ti nhỏ bé nhiều sắc màu, là phồn hoa hay là cát bụi, lúc này đều mờ nhòe trong đôi mắt cậu.

"Nhưng em không muốn phải chết một cách khó coi, xấu xí đâu."

"Sẽ khiến anh ám ảnh cả đời mất."

Một vòng tay ấm áp từ đằng sau ôm lấy cậu.

Cậu rất muốn nhớ lấy giây phút này, nhưng cậu biết, rất nhanh thôi, cậu sẽ quên mất nó.

"Có phải sự tồn tại của em khiến anh hạnh phúc hay không?"

"Nhưng nếu em không hề hạnh phúc với sự tồn tại của chính mình thì sao?"

Hạ Tuấn Lâm quay lại ôm chặt lấy lưng anh.

"Là em đang ép anh." Cậu khẽ nhắm mắt dựa vào lồng ngực quen thuộc. "Em biết rằng anh sẽ không để em phải chịu đựng đau khổ."

Cuối cùng cậu nói.

"Em muốn chết một cách thật đẹp cơ."

Sau đó dắt tay anh bước xuống lầu.

"Chắc không phải hôm nay rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com