Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Tướng quân! Đừng đi về phía trước! Nếu đó là đám hạ lưu thì..."

Lam Vong Cơ coi như không nghe thấy, đôi giầy trắng tuyết đã nhiễm bụi trần.

"Xin thương xót..."

"Cho chúng tôi miếng ăn..."

"Tôi sắp chết rồi, tôi sắp chết rồi..."

Liên tiếp những tiếng kêu rên vang vọng bên tai Lam Vong Cơ.

Đây là những thường dân chạy loạn. Những người này đã phải tha hương bỏ xứ vì thiên tai bệnh dịch và chiến tranh đều đang co rúc trong một chiếc lều rách nát. Họ thực sự không thể lẻn vào trong Cô Tô được nữa. Và một phần lớn trong số họ đến từ Kỳ Sơn phụ cận trốn tới.

"Kỳ Sơn Ôn Thị," một gia tộc khiến ai cũng phải thấy khó xử mỗi khi nhắc đến nó.

Tổ tiên của Ôn thị là Ôn Mão, một lòng phò tá theo Hoàng đế tham gia vào cuộc khai quốc công thần, nhờ vào chiến công hiển hách mà được thụ phong Lâm Nghi Vương, Kỳ Sơn là vùng đất trù phú màu mỡ, hơn trăm năm qua vững vàng bình ổn, nhưng cũng dần dần không còn chịu an phận. Từ thời Hoàng đế không biết bắt nguồn từ đâu, hoàng thất tuyển trạch dùng đám hỏi đổi lấy an bình, ngày nay Lâm Nghi Vương phi là thân muội của Hoàng đế – Gia Dương công chủ, sau đó quý phi của hậu cung được sủng ái nhất là tiểu quận chúa thuộc dòng chính thống của Ôn gia.

Ôn thị không những tỏ ra kiêu ngạo, mà còn vô cùng phách lối.

Những thường dân di tản này đều trốn chạy khỏi thiên tai hoặc vì những thảm họa nhân tạo đã trốn đến Kỳ Sơn, nhưng họ không được phép vào thành. Nếu bọn họ muốn ở bên ngoài thành, họ sẽ bị đám quan binh đánh đập, có không ít người chết. Vị đại tướng quân đi ngang qua, ai cũng phải dương mắt ngẩng đầu lên.

Lam Vong Cơ đi quanh những người dân chạy nạn để thị sát tình hình, đáo vào chỗ sâu nhất dân chạy nạn đang ngồi, hơi nhìn xung quanh, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, dư quang liếc về cái gì đó, y quay người lại, nhìn chăm chú vào một thân ảnh ngồi trong góc, có chút không xác định liền đi tới. Ngay khi y tiếp cận, những người đàn ông ở phía sau y bắt đầu ồn ào "tướng quân bất khả." Lam Vong Cơ không để ý tới. Đến chỗ cái vật kia.

Là một người. Tóc tai bù xù, quần áo rách tả tơi, trông không ra người ngợm đang ngồi trong bóng tối. Đám lính cũng tiến lên, vừa đến gần, họ đã ngửi thấy mùi chua chua. Ngước mắt lên nhìn, Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc.

"Tướng quân!"

Lam Vong Cơ đặt tay lên vai người kia.

Không hề phản ứng, chắc là đang ngủ.

Lam Vong Cơ vươn tay ra và muốn vén mái tóc rối bù trước mặt hắn lên. Trong khoảnh khắc, người kia liền co lại trong một góc định đứng dậy, lăn một vòng về phía trước, tạo ra tư thế đề phòng. Lam Vong Cơ định tuốt kiếm ra khỏi vỏ, nhất thời hơn mười hai đạo kiếm lóe sáng tựu nhắm ngay người nọ.

Nhìn tư thế phòng thủ này rõ ràng là người có võ nghệ.

Ngươi nọ bề ngoài bẩn thỉu, đôi mắt hắn cực kỳ băng lãnh và sắc sảo. Hắn đảo qua một loạt người trước mặt hắn, sau đó ngã vào bên người Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cũng chính trực nhìn qua, trong nháy mắt hai người đều là kinh ngạc.

"Ngươi?"

"Ôi chao Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện vui vẻ.

Một người thực sự biết rõ vị Tướng quân của họ. Vị tướng quân cầm đầu đám binh sĩ nhìn kẻ chạy nạn vô duyên vô cớ này và thấy khó mà mở miệng, lại cái gì đều không nói nên lời.

Lam Vong Cơ cũng đang lưng chừng khiếp sợ, "Ngươi sao..."

"Một câu chuyện dài," Ngụy Vô Tiện nhếch miệng cười.

Hắn nỗ lực đứng lên, nhe răng trợn mắt một hồi, lựa lựa chống tay vào tường và chậm rãi đứng lên. Lam Vong Cơ thấy vậy lập tức đi tới đỡ.

Ngụy Vô Tiện để mặc y giúp, bình tĩnh nói, "Lam Trạm, ta đã không tắm trong nửa tháng đấy?"

Lam Vong Cơ vẫn như cũ vững vàng đỡ lấy hắn.

Cử động của Ngụy Vô Tiện trở nên bất tiện trong một thời gian dài, và hắn không thể chịu nổi cái mùi này. Như thể đang sắp nói, "ta không sao", có thể thấy tình trạng cơ thể hắn tệ hơn cả tưởng tượng. Nhìn thấy gương mặt Lam Vong Cơ không hề đổi sắc tựa như thái sơn, Ngụy Vô Tiện chân thành khen ngợi, "...quả là thiên tài."

Đám binh sĩ đang cầm kiếm tiến cũng không được tháo lui cũng không xong, hai mặt nhìn nhau, không biết làm cái gì vào thời điểm này.

"Các người lui xuống trước," Lam Vong Cơ đỡ người nọ tựa như nâng một bông hoa, nói với đám binh sĩ. Đám binh sĩ mắt to trừng mắt nhỏ một phen, đầy bụng nghi ngờ lui xuống.

Khi đám binh sĩ đi khỏi, Lam Vong Cơ ngồi xổm xuống trước ống quần của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện không thể né được, bị y vén lên, ống chân bị lộ ra. Lam Vong Cơ vươn tay ra để chạm vào, Ngụy Vô Tiện né tránh nói, "Đừng, nó bị gãy rồi."

Lam Vong Cơ nghe được những lời đó, vừa mới rồi còn thấy nụ cười híp mắt của Ngụy Vô Tiện, với gương mặt bình thản, nhẹ nhàng lời thốt ra tựa như chỉ đang nói về thời tiết vậy.

"Biểu cảm của ngươi là sao vậy?" Ngụy Vô Tiện hỏi, "Kỳ thực, ta bị hai ngày này rồi...có lẽ là thế."

Lam Vong Cơ lẳng lặng đứng lên, nhìn chằm chằn hắn một lúc, đột nhiên luồn tay qua đầu gối hắn và bế hắn lên.

"Lam Trạm!!!???"

Đám đông chạy nạn dường như im ắng trong chốc lát, còn Lam Vong Cơ đi ra ngoài dưới sự chú ý của họ.

"Ngươi đừng làm thế chứ, ta có chân đi mà!" Ngụy Vô Tiện giãy giụa trong ngực Lam Vong Cơ nói, nhưng kình lực của Lam Vong Cơ thực sự kinh người, và Ngụy Vô Tiện không thể dịch chuyển được một chút nào.

Ngụy Vô Tiện chỉ có thể dùng mái tóc rối như tổ quạ và bốc mùi nồng nặc này che đi cái bản mặt hắn. Lúc này thực trông giống một con ma đến phụ thân hắn cũng chẳng nhận ra nổi.

Mã xa (xe ngựa) của Lam gia chờ ở bên ngoài, Ngụy Vô Tiện dõi theo khi hắn bị nhét vào trong mã xa trước mặt đám binh sĩ sắp đồng loạt rớt hết cả cằm xuống.

Mã xa của Lam Trạm bài trí vô cùng đơn giản, có mùi thơm tản ra từ một góc, tràn ngập mùi đàn hương thoang thoảng lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện ngồi trên xe của y. Lúc đầu nó khá là mới mẻ, nhưng mã xa của y thực sự mộc mạc không có gì đáng giá nghiền ngẫm, không hề giống chút nào mã xa của đám con cháu thế gia với tơ lụa thượng hạng. Sự hưng phấn tức thời của Ngụy Vô Tiện đột ngột vụt qua.

Không biết là do mã xa xóc nảy, hay mùi đàn hương tỏa khói, hoặc hắn thực sự quá buồn ngủ. Ban đầu, hắn định nhảy khỏi xe và trông là như vậy. Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện dựa vào thành xe đánh một giấc.

Cảnh trong mộng chưa bao giờ cho hắn sự bình an, nhất là khi hắn bị mệt mỏi, ý thức của hắn trở nên mờ nhạt, từng đoạn ký ức cứ thế gào thét trong giấc mơ của hắn.

Nhưng lần này có vẻ như hắn đang chìm vào giấc mơ, đang tựa vào tràng kỷ một cách thoải mái.

Ngoài ra còn có nàng hầu gái đẹp tựa thần tiên giúp hắn lau mặt.

___________ ngay cả khi đó là giấc mơ, cũng đáng giá lắm thay.

Khi đến Lam phủ, lúc này đã là cuối buổi tối, vầng dương đã hoàn toàn chìm khuất, chỉ còn những vì sao lẻ loi tỏa sáng trên bầu trời.

Cô Tô, Trạch Vu vương phủ, còn được biết đến là "Vân Thâm Bất Tri Xứ", nó khác biệt hoàn toàn những nơi khác, được xây trên những đỉnh núi mờ sương. Đương nhiên, để tạo điều kiện thuận lợi cho việc xử lý các vấn đề, ở đô thành còn có toà biệt phủ, Trạch vu vương Lam Hi Thần thường ngày hầu như ở tại biệt phủ.

Thị vệ canh gác trước cổng Vương phủ thi lễ, "Hàm Quang Quân", lời như mắc ở cổ họng, há mồm trợn mắt nhìn vị Tướng quân thập phần tôn kính của họ. Vị tướng quân của Cô Tô đang ôm ngang người một tên ăn mày.

Nguy Vô Tiện mặt dày bày ra vẻ mặt hớn hở, ở trước mắt bao người bị Lam Vong Cơ bế xuống khỏi mã xa, chẳng có điểm mất tự nhiên nào trên nét mặt, thư thư phục phục tựa ở trong ngực y.

Không phải lần đầu tiên hắn trở lại Lam gia phủ đệ.

Khi y chuẩn bị bước vào phủ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên kêu lên.

"Lam Trạm, ta là người Vân Mộng a?"

"Ừ."

"Ngươi có phải là Tướng quân của Cô Tô không?"

"...Ừ."

"Vậy mối quan hệ giữa Vân Mộng và Cô Tô thế nào?"

"Không tốt." Đây là sự thật, giờ đang trong thời loạn, mối quan hệ giữa Vân Mộng và Lan Lăng tốn hơn vì hôn ước là lẽ đương nhiên. Giữa Cô Tô và những nhà khác, có thể nói rằng là bế tắc, căng như nỏ kéo đà, và nó đang ở trên bờ vực.

Ngụy Vô Tiện chớp mắt, "Thế ta ở đây là gì?"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, nhấc chân vào cửa phủ.

"Tù binh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com