Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Lam Vong Cơ lúc trước nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, cho rằng tương lai sẽ là một thiếu niên trầm muộn của vương phủ.

Sực thực chứng minh, Ngụy Vô Tiện tuy là con tin, đông liêu tây đùa, thật sự lại không phải như con tin.

Ngụy Vô Tiện đích thực là con tin.

Vào thời điểm đó Vân Mộng vẫn bị nước lớn bắt nạt, và do áp lực của Cô Tô, đức An vương chỉ có thể chọn cách gửi người đến cầu hòa.

Ngụy Vô Tiện là đệ tử của đức An vương, khi còn bé, hắn được đưa về và nuôi nấng cùng con trai của đức An vương, cẩm y ngọc thực mọi thứ không thiếu. nghiễm nhiên là công tử của vương phủ. Hơn nữa Ngụy Vô Tiện thiên tư bất phàm, võ công cao cường, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã được đức An vương đánh giá rất cao.

Cho dù như vậy, ý tưởng ban đầu của đức An vương là gửi đứa con trai duy nhất của mình đi để tỏ lòng thành kính.

Vân Mộng công tử – Giang Trừng biết được tin tức này, mù quáng không cam lòng. Một khắc trước, Ngụy Vô Tiện còn đang ở trên cây vỗ vỗ vai hắn nói, "Giang thúc thúc sao có thể đưa nhi tử của người đi được, chỉ là kế hoãn binh mà thôi."

Giang Trừng nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói rằng ngay cả khi hắn có muốn đến thì cũng không có khả năng là hắn.

Mấy hôm sau quả nhiên không phải là hắn bị mang đi, mà chính là Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng là người cuối cùng biết, hắn đen mặt chạy đi tìm cha, bị sốc khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như băng của Giang Phong Miên. Bên cạnh hắn là Giang Yếm Ly đang khóc hết nước mắt và sắc mặt đồng dạng không thể nào đẹp mắt của Ngu Tử Diên.

Ngụy Vô Tiện đã quỳ ba ngày ba đêm trước điện, cầu được thay vào vị trí này.

Lam Vong Cơ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Ngụy Vô Tiện đang cùng "Thỉnh" thị vệ gác cửa của vương phủ nói giỡn, mặt mày phi dương, không có nửa phần thể hiển ra là mình đang ăn nhờ ở đậu biệt khuất hoặc là e ngại.

Biệt khuất? E ngại? Lam lão tiên sinh – Lam Khải Nhân suốt ngày bị hắn làm tức đến nỗi xuy râu mép trừng mắt lên, lão phỏng chừng hắn không biết viết ra hai từ nào thế này.

Cô Tô quân kỷ nghiêm minh, vương phủ cấm rượu. Ngụy Vô Tiện hắn hết lần này tới lần khác không biết lấy rượu từ nơi nào để rồi uống cùng đám lính.

Khi bị ném ra ngoài, hắn vẫn còn ngạc nhiên và tự tin hỏi, "Nào có lý tướng sĩ lại không được uống rượu? Vậy làm sao cổ vũ sĩ khí?"

Hắn cũng thường tìm thời gian nghỉ ngơi để tỷ thí với đám binh sĩ. Nhóm binh sĩ Cô Tô này không biết ăn phải bùa mê gì của hắn mà mỗi người đều đối với Ngụy Vô Tiện thích đến không chịu được, nói tỷ thí liền tỷ thí, hào khí ngất trời. Họ nói rằng cho dù có thua cũng thấy phục sát đất.

Ngụy Vô Tiện nhìn gã lính trẻ đang nằm trên đống bùn dưới mặt đất, "ha ha" cười, xoa mồ hôi trên mặt rồi hỏi một câu, "Còn muốn lên sao?"

Bọn lính nhìn phía sau, đột nhiên im bặt hết thảy.

Ngụy Vô Tiện quay lại nhìn, cả người bạch y trường thân ngọc lập công tử văn nhã đang nhìn bọn họ. Nhìn thấy khuôn mặt của người kia, Ngụy Vô Tiện nào có không nhận biết đến đạo lý.

"Ai da, Lam nhị công tử, ngươi cũng muốn tỷ thí sao?"

Lam nhị công tử xách cổ áo hắn lôi đi, đem hắn vứt xuống trước mặt Lam Khải Nhân

Về sau đám binh sĩ thấy Ngụy Vô Tiện đều đi đường vòng, thế nhưng Ngụy Vô Tiện đã chào đón họ từ xa và có thể thấy niềm vui trong mắt những người trẻ tuổi. Hắn có điểm dở khóc dở cười, trong lòng biết đều là do Lam Khải Nhân.

Không có cách chơi cùng đám binh sĩ, và những ngày tiếp theo đó thật buồn tẻ, vì vậy Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào con mồi mới, một kẻ lạnh lùng và giữ kẽ Lam nhị công tử.

"Nhị công tử? Nhị công tử? Chúng ta đánh một trận đi?" Đoạn thời gian đó, mọi người trong phủ có thể thấy Ngụy Vô Tiện giống như khối thạch cao, gần như dính vào người Lam Vong Cơ.

"Nhìn ta đi, chúng ta còn có thể uống rượu với nhau a."

Ngụy Vô Tiện lăn qua lăn lại hết sức mạnh mẽ. Bất kể y trốn ở đâu, đều bị Ngụy Vô Tiện tìm được và dính chặt lấy. Ngay cả khi Lam Vong Cơ đi vào trong Tĩnh thất, y cũng có thể nghe được ngoài cửa sổ âm thanh gọi hồn – Ngụy Vô Tiện đang bò trên cây ngọc lan ở bên ngoài.

"Nhị công tử? Lam nhị công tử? Lam Vong Cơ? Lam Trạm?" Khi cái tên cuối cùng bị gọi, Lam Vong Cơ rốt cục không thể nhịn được nữa liền quay đầu lại.

"Giờ mới chịu để ý đến ta." Ngụy Vô Tiện nhướn mày và mỉm cười.

Lam Vong Cơ rất hiếm khi thiếu kiên nhẫn, phất tay áo bỏ đi, bị Ngụy Vô Tiện lôi tay áo trở về. Không có biện pháp, Ngụy Vô Tiện cũng không dám kéo tay hay giữ cánh tay y, vị nhị công tử này võ công không hề yếu, hơn nữa có người nói cực kỳ chán ghét tiếp xúc thân thể.

Ngụy Vô Tiện mắng y, "Có đánh với ta 1 trận không?" Lam Vong Cơ coi như không nghe thấy.

"Theo ta hát tửu cũng được"

Khóe mắt Lam Vong Cơ hơi giật giật.

"...Lẽ nào ngươi thích đến thanh lâu?"

Ngụy Vô Tiện hài lòng thấy Lam Vong Cơ đặt tay lên chuôi kiếm.

"Vậy cùng ta đánh 1 trận đi?"

Trán Lam Vong Cơ nổi đầy gân xanh.

Nơi hai người đang ở thực sự không ai được vào, len lén tỷ thí một phen cũng chính là trời biết, đất biết ngươi biết ta biết. Lam Vong Cơ bắt đầu nổi giận, "Xoạch" liền rút kiếm ra, Ngụy Vô Tiện phản ứng cấp tốc, lập tức lắc mình tránh thoát, "Ôi chao Ôi chao Ôi chao Lam Trạm cái này không công bằng, bội kiếm của ta đã bị tịch thu nha." Lam Vong Cơ ngẩn ra, nhớ tới thân phận người này là con tin. Liền bỏ qua kiếm, ra đòn nhanh như chớp.

Ngụy Vô Tiện thoáng chốc trong mắt sáng lên, hủy chiêu của y, ngồi chồm hổm quét chân đảo qua. Lam Vong Cơ trong lòng hiểu rõ, toàn thân tránh thoát đòn quét chân của hắn, tay đã kịp đưa ra.

Lam Vong Cơ rất bình tĩnh, thế tiến công như vũ bão thủ thế như núi, rất có nề nếp chắc chắn. Hành động của Ngụy Vô Tiện khó đoán hơn nhiều, xuất thủ thập phần xảo quyệt tàn nhẫn, không giống như chính kinh huấn luyện mà ra, nhưng nó lại giống như trận đánh trong thực tế chiến đấu. Hai người đánh một trận bất phân thắng bại, hăng hái tăng vọt.

Lam Vong Cơ nghe nói kiếm pháp của hắn cũng rất tuyệt, trong lòng muốn được nhìn một chút, nhưng hiểu rõ thân phận của người này, như vậy đánh một trận đã không còn là hợp lý nữa.

Hai người đánh một trận vui vẻ, bỗng một tiếng thét khe khẽ, Lam Vong Cơ chân kế tiếp lảo đảo, Ngụy Vô Tiện hai mắt sáng lên quay đầu nhìn lại, hai người không chú ý, hung hăng đụng vào nhau, đầu đều choáng váng hoa mắt một trận.

Ngụy Vô Tiện thấy đó là một mỹ nhân xinh đẹp tinh tế và khéo léo, sững sờ nhìn Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ trong nháy mắt trở về là nhị công tử bất cẩu ngôn tiếu, không mất lễ nghi cũng lãnh đạm gật đầu chào nàng.

Cô Tô trong thành môn phiệt đại gia Lô tiểu thư, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài đánh đàn là nhất tuyệt.

Hôn thê của Lam Vong Cơ

Ngụy Vô Tiện biết điều này, hắn có một chút thất vọng.

Lô gia tiểu thư được gửi tới để bồi dưỡng tình cảm với Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện cuối cùng đã hiểu những gì là khó khăn trong vương phủ.

Cùng ngày, hắn trèo lên cây đào trứng chim, sau một lát nghe được tiếng người, cúi đầu nhìn xuống. Lam Vong Cơ cùng Lô tiểu thư sóng vai đứng dưới tàng cây. Ngụy Vô Tiện ngồi chồm hỗm trên cây cả buổi sáng không thể xuống được, suýt nữa thổ huyết. Cuối cùng, thật khó mới thấy hai người rời đi. Khi hắn nhảy xuống, toàn thân đều run rẩy.

Có lẽ hắn bình thường hay loanh quanh ở nơi hành lang, lúc quay lại thì đối mặt với hai người. Lô tiểu thư nhớ kỹ đây là người vung tay với Lam Vong Cơ. Với đôi mắt sững sờ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ nhìn hắn có phần không đúng. Hắn nhanh chóng tìm lý do quay đầu và rời đi.

Còn có thời gian dùng cơm, hắn luôn cảm thấy Lô tiểu thư theo dõi hắn, Lô tiểu thư thì coi như đi, lại còn Lam Vong Cơ cũng nhìn chằm chằm vào hắn. Mặc dù đồ ăn ở vương phủ không được ngon, nhưng mấy ngày nay hắn cũng cảm thụ được cái gì gọi là cố mà nuốt cho trôi.

Có thể vượt qua được những ngày này không ta? con tin mà còn được phép chọn quyền sao?

Ngụy Vô Tiện tự không nhắc nhở mình trong vài ngày, đột nhiên truyền đến tin báo – quân đội của Vân Mộng, đã đánh tới dưới thành.

Vân Mộng nhiều năm qua nghỉ ngơi dưỡng sức, trong nhiều năm cuối cùng đã đạt đến đỉnh điểm vào thời điểm Ngụy Vô Tiện ở lại Cô Tô, và trận chiến đầu tiên đã thành công.

Nắm giữ ấn soái công tử Giang Trừng không có mạnh mẽ công thành, hắn chỉ yêu cầu lấy lại Ngụy Vô Tiện, người đang ở đây.

Vì vậy, Ngụy Vô Tiện kết thúc cuộc đời nửa năm ăn nhờ ở đậu, xốc lên hành lý ít ỏi cùng Giang Trừng quay trở về.

Khi hắn rời đi, trong mắt hắn bắt gặp một thân ảnh màu trắng xẹt qua, hắn liền quay đầu nhìn lại thành tường, trống rỗng không có ai.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu và rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com