Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Ngụy Vô Tiện cùng đoàn người rời khỏi Cô Tô đã được mấy ngày. Trong số đó, đều là phụ nữ, trẻ em, và người già yếu, họ di chuyển rất chậm, buổi tối càng không thể vội vàng.

Đêm nay, Ngụy Vô Tiện tìm thấy một hang động trống không, tất cả mọi người hiếm khi có một nơi trú ẩn để tránh mưa gió.

Ngụy Vô Tiện cùng Ôn Ninh ngồi ở lối vào cửa hang và nướng gà lôi. Kỹ năng bắn cung để săn bắn của Ôn Ninh vô cùng tốt. Thức ăn trong những ngày này hoàn toàn dư dả. Nếu hai người bọn họ không phải là thủ vệ sao có thể ngồi chồm hổm ở bên ngoài ăn mảnh.

Ôn Ninh không giỏi giao thiệp với mọi người, nói chuyện chậm chạp, nhạt nhẽo. Lúc này, hắn khá ấp úng, còn thỉnh thoảng ngước lên nhìn Ngụy Vô Tiện. Khi Ngụy Vô Tiện nhìn hắn, hắn lại tránh đi ánh mắt.

Vài lần như thế, Ngụy Vô Tiện không chịu nổi nữa: "Ngươi có cái gì muốn hỏi cứ hỏi đi."

Ôn Ninh nhỏ giọng hỏi: "Ngụy tướng quân...người mấy tháng nay ở Trạch vu vương phủ...là để dò hỏi thông tin sao?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Tiểu Ninh ngươi có nghe nói quá hay không dò hỏi thông tin mà đi dò hỏi trên giường nằm hả?[*]

[*] Nội tâm Ngụy Vô Tiện.

Mặc dù Lam Vong Cơ là người phê duyệt công văn chính thức, nhưng y không bao giờ tránh mặt hắn, nhưng tại thời điểm đó, sự nhầm lẫn về trí nhớ của hắn cũng tương đương với thanh niên não tàn đang tận hưởng vui sướng thì phải?

Ngụy Vô Tiện sau đó nhìn vào khoảng không xa vời với khuôn mặt buồn bã, Ôn Ninh hội ý: Ồ, xem ra là chịu nhục.

Trong khoảnh khắc im ắng, ngọn lửa bùng lên từ âm thanh "chói tai", và những suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện ngay lập tức bị cuốn vào vầng trăng ảm đạm nơi biên cương.

Vào thời điểm đó, Ngụy Vô Tiện chưa phải là một vị tướng và không đứng đầu toàn bộ quân đội Vân Mộng. Với đà của con bê mới sinh, hắn còn chẳng biết đến sợ hổ là gì, hắn đã đàn áp mạnh mẽ cuộc nổi loạn.

Một đội quân trẻ được hắn dẫn dắt. Từ đó trở đi, những người lính của hắn đi theo hắn trở thành những người tâm phúc nhất của hắn.

Trên lưng ngựa, mặc áo giáp sắt, khoác trên vai chiếc áo choàng dài, hắn giơ kiếm tiến về phía trước, sau lưng hắn là hàng nghìn người đứng nghiêm chỉnh đằng sau chờ hiệu lệnh.

Trên thực tế, giờ đây ngồi nghĩ lại lúc đó, những trận chiến luôn có cách tốt hơn để phá vây, có thể sẽ tốn ít thời gian hơn, có thể hy sinh ít binh sĩ hơn, nhưng vào thời điểm đó, Ngụy Vô Tiện còn trẻ và hiếu thắng, hắn rất chi kiêu ngạo. Hắn còn chẳng thèm biết tầm nhìn xa có nghĩa là gì?

Do đó, hắn chưa bao giờ ở chiến trường mà không bị thiệt hại, như thể hắn không thể chứng minh được khí chất của mình.Sau rồi chiến thắng nào đó đã trở về, những người ở biên giới bị tàn phá bởi chiến tranh và quân đội đã cùng nhau ăn mừng. Không có sơn hào hải vị, không có gì ngoài rượu. Chỉ là Ngụy Vô Tiện không cần gì ngoài rượu. Hắn bị một chấn thương mới, uống rượu có thể giảm bớt đau đớn, và lại có thể tận hưởng nó.

Mọi người đều biết trong quân đội Vân Mộng có một người vô cùng mạnh mẽ tên là Ngụy Vô Tiện, hắn có thể chiến thắng bất cứ trận chiến nào. Truyền thuyết về hắn đã được lưu truyền ở nơi biên giới kể từ đó, cho đến bây giờ, mọi người vẫn yêu mến hắn và coi hắn là vị thần chiến tranh.

Đám người vây quanh và nhảy những điệu nhảy địa phương của họ.

Các cô gái đỏ mặt kéo tay kéo chân Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện đặt bình rượu xuống và nở nụ cười. Tửu lượng của hắn không thể đo đếm được, không ai có thể nhìn thấy hắn say, hoặc có thể hắn say nhưng không biểu hiện ra nó. Mỗi khi hắn rút thanh kiếm lạnh lùng kia ra, sẽ có một cơ thể bay rơi khỏi vòng tròn, thanh kiếm dài đi kèm với âm thanh xé gió xuyên qua không khí. Thanh kiếm của hắn đã cướp đi không biết bao nhiêu mạng sống, hắn múa may thanh kiếm trong vũng máu, và lưỡi kiếm phản chiếu hình ảnh ngọn lửa, để rồi được làm dịu đi bởi ánh sáng và sự ấm áp.

Hắn đích thực là một thiếu niên, trẻ trung, hăng hái và đầy kiêu ngạo.

Hắn thực sự sống ở cái thế giới đó, nhưng từ đầu chí cuối hắn không hề thích chiến tranh.

Nghe được tiếng bước chân, Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, một vị nữ tử đi từ trong động ra, mấy ngày liên tiếp khổ cực bôn ba cũng vẫn giữ được dung nhan gọn gàng sạch sẽ, dáng người cao ráo, mặt mày mang theo ngạo khí.

"Nước không đủ để uống." Ôn Tình nói với Ngụy Vô Tiện.

Theo Ôn Tình đi ra ngoài là một tiểu hài tử, nó chạy đến chân Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện trêu chọc nó và nhét ấm nước vào trong tay nó: "Nghe thấy không, Tình tỷ tỷ bảo ngươi đi lấy nước đấy."

Tiểu hài tử cầm ấm nước nhìn hắn, sau lại nhìn Ôn Tình, đôi mắt hơi ngân ngấn nước.

Ôn Tình giơ tay lên 1 chưởng vỗ vào gáy Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện sờ mũi, liền nhận lấy cái ấm nước từ tay nó.

"Ta..." Ôn Ninh đứng lên, muốn đi cùng hắn, Ngụy Vô Tiện khoát tay 1 cái: "Ngươi ở đây bảo vệ bọn họ."

Sơn động này không xa con suối gần nhất. Sau khi Ngụy Vô Tiện tìm thấy nguồn nước ở trong rừng, hắn đổ đầy ấm và nhấc nó lên.

Đột nhiên, hắn cảm thấy ớn lạnh trong người, bén nhạy ngừng bước tiến.

Có người, không chỉ một.

Đã bị bao vây.

Một trận kiếm quang gào thét tới, Ngụy Vô Tiện phản ứng cực nhanh liền nghiêng người, rút cây sáo bên hông ra mấy chiêu.

"Lui ra." Một giọng nói mơ hồ mang theo thanh âm tức giận vang lên từ xa, kẻ cầm kiếm động tác cho ăn, vừa lúc bị cây sáo của Ngụy Vô Tiện đánh vào bên hông, miệng liền ói ra máu.

Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nhìn. Bộ đồ chiến đấu này nhìn thực quen mắt.

Mắt hắn hướng về phía người nói, quả nhiên một người từ trong rừng đi tới, tướng mạo như tiên nhân nhưng lạnh lùng băng giá.

Ngụy Vô Tiện cân nhắc cây sáo trong tay, chỉ 1 cái lắc mình đã đến trước mặt y. Trong chớp mắt, Ngụy Vô Tiện đánh tới y. Y vô thức rút kiếm ra ngăn lại và cả hai rút lui một chút.

"Lam Trạm, nghĩ không ra ta với ngươi lại chân chính tỷ thí ở chỗ này." Ngụy Vô Tiện mang theo nụ cười đầy lạnh lẽo.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, thu kiếm vào vỏ.

"Tướng quân!" "Tướng quân không thể!" Có tiếng nói không tán thành.

"Lui ra." Lam Vong Cơ đạm thanh nói.

Ngụy Vô Tiện thấy những người lính ẩn vào rừng, mặt không thay đổi thu lại cây sáo, nhặt chiếc ấm bị hắn ném xuống đất. Một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra giúp hắn phủi đi ít bụi, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, Lam Vong Cơ nhìn đi nơi khác.

Hai người một đường không nói chuyện và đi đến khu vực gần hang, Ngụy Vô Tiện dừng lại, chỉ vào trước sơn động nói: "Nhánh phụ của Ôn thị, chưa bao giờ làm ác, già nhất 80 tuổi, trẻ nhất 3 tuổi."

Lam Vong Cơ nhìn sang. Tiểu hài tử vẫn ở bên ngoài quấn chân Ôn Ninh, Ôn Ninh bị nó huyên náo chân tay luống cuống, Ôn Tình cũng không giúp 1 tay, ở bên cạnh cười khanh khách.

Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: "Ngươi có thể tin ta một cách tự nhiên."

"Vị kia bị buộc phải đi đến tình huống tuyệt vọng, hắn ta phải giết nó. Tới bắt một đám tay trói gà không chặt toàn phụ nữ và trẻ em làm cái gì? Đi tranh công hả?" Hắn càng nói càng kích động, giọng nói thành chất vấn.

Lam Vong Cơ hô hấp bị kiềm hãm, siết chặt các ngón tay trong ống tay áo.

"Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy giọng y run run, bị sốc khi thấy lời mình nói ra quá nặng, vội vàng xin lỗi

Lam Vong Cơ thở dài nói: "Ta tới đây không phải vì người Ôn gia, nói thế nào đưa đi tranh công."

Ngụy Vô Tiện muốn hỏi vậy ngươi tới ngắm phong cảnh sao, nghe Lam Vong Cơ lại nói: "Nhưng các gia tộc khác đã phái quân đi."

Vùng xung quanh lông mày Ngụy Vô Tiện nhíu lên. Hắn liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ, đột nhiên trái tim hắn lay động: Có phải Lam Trạm đặc biệt đuổi theo hắn chỉ để nhắc nhở hắn?

"Lam Trạm ngươi..."

Lam Vong Cơ không đáp, lấy chiếc ấm và nhấc chân đi vào sơn động.

Còn Ngụy Vô Tiện thì cứng miệng, ngồi xổm ở một chỗ.

Ôn Tình, Ôn Ninh nhìn thấy Lam Vong Cơ đi tới, cảnh giác đứng dậy, Ôn Ninh đã cầm cây cung bên người lên.

Nhưng Lam Vong Cơ chỉ là đặt cái ấm xuống, lui về sau hai bước. Ngụy Vô Tiện vội vã chạy tới và hét lên: "Đứng bốc đồng, đừng bốc đồng!"

Tiểu hài tử không hiểu được giữa mấy người lớn đang sặc mùi thuốc súng, lắc lắc cái mông nhỏ nhiều nhào ôm đùi Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện bế nó lên, tiểu hài tử vừa lúc và Lam Vong Cơ mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Lam tướng quân, đa tạ. Xin hãy trở về đi!" Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ôn Tình với Ôn Ninh, sau đó vỗ vỗ nhẹ tiểu Ôn Uyển ở trong lòng đang sợ hãi bởi vẻ mặt vô biểu tình của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn hắn và dường như muốn nói gì đó. Y có nên hỏi liệu Ngụy Vô Tiện có còn nhớ gì nữa không, những trò đùa của tù nhân vẫn không được tính.

Sau này, chúng ta có phải là những người xa lạ không?

Cuối cùng, Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Ngụy Vô Tiện nhìn y đi khỏi, hắn đột nhiên thấy mũi lành lạnh, rồi hắn thấy trời đổ mưa. Mưa nhanh chóng nổi lên và đám lửa tắt ngấm, xa xa là dáng hình Lam Vong Cơ khuất dần.

Tiếng sấm đánh trên bầu trời, Ngụy Vô Tiện ôm ấp tiểu hài tử trong vòng tay của mình: "Đi, đi vào tránh mưa nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com