Chương 15: Xuân (Nhị)
Từ lúc gặp Mộ Tình đến nay, Thu Thu như người thất thần. Trong đầu nàng lúc nào cũng hiện lên hình bóng ấy, gương mặt ấy, thân ảnh ấy. Nàng có chút nghi ngờ, là chàng ta cố tình muốn né tránh, không muốn nhận ra ta. Hay là thực sự chỉ là người giống người, mặt giống mặt?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tính cách này một phần cũng không giống. Có lẽ là do ta nghĩ nhiều rồi.
Chợt thoáng qua phía trước một bóng dáng quen thuộc. Nam tử này một thân hắc y đơn điệu, tay cầm theo chiếc quạt chắp sau lưng, dáng đi phong trần lại nhẹ nhàng đôi phần. Bên thắt hông hắn có một miếng ngọc bội, cùng viên ngọc trên cổ Thu Thu là cùng một loại.
Nam tử này có vẻ rất hào hứng, ngắm nhìn hai bên đường, khi nghiêng đầu một chút nhìn qua quả thực giống Mộ Tình.
Thu Thu đang suy nghĩ về chuyện Mộ Tình lại vô tình thấy người kia đi qua, không nhịn được tò mò chạy tới.
Còn hai kẻ Phong Tín Mộ Tình nãy trở về quán trọ. Bỗng Mộ Tình hắn nói muốn ra ngoài mua ít đồ, Phong Tín cũng muốn theo, Mộ Tình lại chê hắn suốt ngày lẽo đẽo phía sau rất phiền, cũng không muốn bị mắng vốn liền ngoan ngoãn lưu lại phòng trọ đợi hắn. Nhưng đợi đã nửa canh giờ, tên tiểu tử thối này vẫn chưa quay về.
Phong Tín không kiên nhẫn nổi nữa, xuống dưới tìm hắn. Đang kiếm liền thấy hắn đang cầm cây quạt phẫy phẫy, vui vẻ ngắm đường phố. Phong Tín định bụng sẽ mắng hắn một trận, dám bỏ lại hắn một mình ra ngoài chơi đến vui như vậy. Nhưng thoạt nhìn có chút không giống. Không giống phong thái của hắn, trông giống nhau nhưng thực chất lại rất khác nhau. Nhưng tự nhủ bản thân nghĩ nhiều. Mặc kệ, cứ gọi hắn trước rồi tính sau!
Phong Tín gọi lên hai tiếng: " Mộ Tình! "
Mộ Tình như kẻ điếc, cũng không quay đầu lại. Phong Tín thiếu kiên nhẫn gọi thêm hai lần, cuối cùng đuổi tới xoay vai hắn lại.
" Mộ Tình, ngươi là điếc sao? "
Đến khi người kia quay lại, thoạt nhìn với Mộ Tình nhan sắc đúng là giống nhau, duy chỉ Phong Tín hiểu, đây vốn không phải hắn. Phong Tín ngờ người ra, không nghĩ tới có kẻ lại giống tới vậy.
Mộ Tình vừa hay đang ôm theo túi bánh đi tới gần đó, thấy Phong Tín đứng bất động cạnh một nam tử khác, cũng không nhiều lời gọi hắn: " Phong Tín! "
Thu Thu giật mình. Nàng ban đầu thấy vị công tử dáng người cao to kia gọi "Mộ Tình", nàng nghĩ có lẽ không phải A Dương. Đến khi thấy một "Mộ Tình" khác đứng ngay bên cạnh, nàng cảm thấy có chút đau đầu rồi.
Rốt cuộc là gì đây?
Phong Tín nghe thấy tiếng gọi cũng quay đầu ra nhìn.
Gì đây?
Hai Mộ Tình à?
Mộ Tình ngươi còn học được thuật phân thân sao?
Mộ Tình không nhận ra Thu Thu, một mạch đi tới chỗ hắn. Đến khi thấy nam tử kia mới giật mình.
Mộ Tình chau mày lườm, ngữ khí lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Nam tử: " A? Ta a? Ta... là Kiên Dương. Mọi người hay gọi ta A Dương. Còn ngươi là ai, sao trông giống hệt ta?"
Mộ Tình giật giật khoé miệng. Ta đã sống mấy trăm năm, phải nói là ngươi trông giống ta mới phải?
"A Dương, thật sự là chàng sao?"
Bấy giờ người tên A Dương này mới chú ý tới, phía sau còn có một người phụ nữ. Hắn ta mắt mở to đến kinh ngạc, miệng đã không thể thốt ra chữ nào. Như vô tận, như bao la, xung quanh hắn giờ đây chỉ nhìn mỗi nàng.
A Dương: " Thu Thu? Thu Thu, là nàng sao? Ta đi tìm nàng suốt! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi. "
Hắn kích động chạy tới ôm lấy nàng. Thu Thu bị hắn đem vào lòng ôm một hơi thật sâu vẫn chưa kịp định hình.
Âu cũng là cái duyên.
Hắn vì lời thề năm xưa, ngao du khắp chốn báo thù mười năm. Hắn vốn là cháu trưởng của một gia tộc lớn. Gia đình hắn làm ăn giàu có, trên thương trường cũng không biết đã đắc tội bao nhiêu người. Trong đêm khuya kẻ địch lẻn vào, giết chết cha mẹ hắn.
Hắn may mắn trốn thoát, lưu lại được một mạng. Nhưng hận này không thể không trả! Hắn tuổi còn nhỏ, không thể gánh vác cả gia tộc. Mọi việc đều giao cho bá thúc hắn quản lý, sau này đợi hắn trưởng thành liền sẽ trao trả lại. Thế nhưng hắn một chí muốn báo thù, mười năm nay đi tìm hung thủ, cuối cùng cũng đã trả xong món nợ này.
Thù đã trả, giờ hắn phải thực hiện lời hứa năm năm trước, quay về tìm nàng.
Năm năm, hai người đều thay đổi không ít. Đã trưởng thành hơn, chững chạc hơn. Nàng như đến tuổi xuân thì, sắc trổ bông, thanh tú nhã nhặn. Hắn cũng nhờ thời gian tôi luyện, thân hình càng thêm cường tráng.
Nàng đợi hắn năm năm, cũng chưa từng nghĩ tới người đàn ông khác, đều một lòng chờ đợi. Nay hắn trở về trách có chút kích động.
Hắn ôm giấc mộng đoàn viên với nàng, hằng đêm thương nhớ gọi tên nàng. Hai người không cần nói lời nào, trong lòng đã ngầm hiểu rõ.
Phong Tín Mộ Tình đứng ngây ra, hệt như hai kẻ ngốc.
Bọn ta căn bản cái gì cũng không hiểu! Đây lại là tình huống gì đây?
Bọn họ đem sự tình này, kể cho Tạ Liên nghe. Tạ Liên nghe xong liền tủm tỉm cười: " Hai đệ đó, người ta là ý chung nhân gặp lại nhau, hai đệ cư nhiên lại đứng đó làm bóng đèn. Phong Tín đệ há chẳng phải đã nhận lầm Mộ Tình? "
Phong Tín hất mặt khó chịu: " Ta rõ ràng không có nhận nhầm! Chỉ là mặt giống mặt, ta lại gần liền biết không phải hắn rồi. Ai mà đoán được trên thế gian này còn có chuyện giống nhau như vậy!"
Hoa Thành khinh khỉnh cười hắn: " Trên thế gian này có gì là không thể đâu chứ? Chẳng trách nói ngươi ngốc, ngươi cũng không chịu thừa nhận. Chẳng may đêm hôm ai bí mật tráo người, ngươi có nhận ra được không? "
Hoa Thành nghĩ bụng: Không trêu các ngươi thì thật phí rồi.
Không muốn nhiều lời, họ ở lại cũng chỉ tốn thời gian cãi nhau với tên Thành chủ này. Chẳng bằng quay về ôm nhau ngủ một giấc.
Vừa dứt suy nghĩ, Phong Tín liền ôm lấy eo Mộ Tình, một cước bay đi.
Mộ Tình: .......
Mộ Tình: "?????? Ta còn chưa nói được mấy câu với điện hạ, ngươi gấp gáp rời đi như vậy làm gì chứ????"
Phong Tín: " Ngươi ở đó thì nói thêm được mấy câu. Ở lại làm gì, ai mà biết tên Hoa Thành đó có tráo người hay không. Tốt nhất vẫn là đem ngươi đi về. "
Mộ Tình cả một ngày bị quay như chong chóng, có chút buồn bực, hắn liền không khách khí ném cho Phong Tín gói bánh khi nãy, mặc kệ hắn ta đứng thành một cục mà lên giường nằm.
Giận rồi!
Phong Tín ngươi thật ăn hại! Để Mộ Tình giận rồi đó có biết không!
Phong Tín cẩn thận mở túi bánh ra. Chỉ thấy thoảng lên một hương thơm. Hắn liền nhớ lại mấy bữa trước than với Mộ Tình, nói cái gì mà hắn thèm bánh Quế Hoa. Mộ Tình ngoài mặt không quan tâm nhưng thật ra đã lưu tâm. Ban nãy là đòi đi mua về cho hắn ăn.
Tiểu tình yêu của ngươi có tâm như vậy! Ngươi nhìn ngươi xem tối ngày trêu chọc hắn phát điên đuổi đánh a!
Phong Tín mở ra liền hiểu, chợt cảm thấy ấm áp vô cùng. Hắn cắn lấy một miếng, ngập tràn hương vị tình yêu.
Đem theo chiếc bánh tiến lại gần, thấy Mộ Tình đã quay lưng vào tường nhắm mắt, hắn đưa ra trước mặt: " Mộ Tình ngươi nếm thử đi. Bánh rất ngon."
Mộ Tình thấy hắn lải nhải bên tai quay lại tính chửi một trận. Ai ngờ Phong Tín đã nhanh hơn một bước, hắn đem nửa bánh kia cho vào miệng, cư nhiên đem phần bánh đó tiến vào khoang miệng kẻ bên cạnh.
Mộ Tình đơ luôn rồi. Nhưng cũng không từ chối, mặc cho hắn làm càn. Miếng bánh cũng không còn nguyên vẹn, theo Phong Tín mà quẫy nhiễu.
Chỉ biết đến khi tách ra, Mộ Tình đã mặt đỏ tía tai. Còn Phong Tín kia thì lưu manh nuốt xuống một cái.
"Công nhận bánh ngon. Ăn thêm miếng nữa chứ?"
Mộ Tình hết nói nổi rồi.
Mộ Tình: "Ngươi!!!"
Phong Tín đắc trí cười ha hả. Thật ra hắn cũng tính đem Mộ Tình đi ăn chút điểm tâm. Chỉ là Mộ Tình hắn một mực kêu mệt rồi muốn đi ngủ.
Thần tiên còn biết mệt à? Còn muốn đi ngủ?
Ngươi cũng không nhìn lại xem bản thân cũng đâu phải cô nương mới lớn?
Mộ Tình vỗ vỗ xuống chỗ trống trên giường, nói nhỏ như thủ thỉ, chỉ thấy hắn nửa canh giờ mới nói được một từ: "... Ngủ...."
Phong Tín liền hiểu cũng không nhiều lời nhanh nhẹn nằm xuống. Tay còn không quên vươn ra, ám chỉ cho Mộ Tình. Mộ Tình liền quay sang ôm hắn.
Ôi thật ngọt ngào nha!!! (● ˃̶͈̀ロ˂̶͈́)੭ꠥ⁾⁾
Mộ Tình ngươi mau đi ngủ, việc quét nhà để ta a!!! Việc gì cũng không cần làm ngaaaaaa!!!!!
Mộ Tình dụi đầu vào lồng ngực rắn chắc ấy, hít lấy vài cái: "Ban nãy ngươi nhận nhầm ta!"
Phong Tín: ......
Phong Tín: " Là tại ta chưa nhìn kĩ thôi! Kỳ thực ta đã nhận ra ngay mà! Sau này sẽ chú ý hơn, không để ngươi giận nữa, có được không?"
Mộ Tình: "Nói nhiều như vậy, kết quả vẫn là nhận nhầm!"
Phong Tín hung hăng hôn một cái: " Là ta sai rồi. Xin lỗi, khiến ngươi uỷ khuất như vậy. Sau này sẽ không như vậy nữa! Hứa đó!"
Mộ Tình hừ lạnh một cái: "Lời ngươi nói ra thật không đáng tin!"
Phong Tín giật giật mắt, bóp lấy trái đào xinh xắn bên dưới: "Đừng giận nữa, ngày mai dẫn ngươi đi chơi!"
Mộ Tình mệt mỏi chẳng buồn trả lời hắn, mắt nhắm lại dần thiếp đi. Phong Tín một mực ôn nhu ngắm nhìn hắn ngủ say trong lòng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, điểm lên khuôn mặt y vài tia sáng. Hoạt sắc sinh hương, mi mục như hoạ, càng nhìn càng thấy đẹp.
Phong Tín hôn nhẹ lên trán hắn một cái, thủ thỉ nhẹ nhàng như sợ người trong lòng tỉnh dậy mất: "Phải làm sao đây, thích ngươi quá rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com