Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Sáng hôm sau, Anh Tú thức dậy muộn hơn bình thường. Không có nhiều thời gian để ý xem Quang Anh đang làm gì, anh chỉ kịp rót một cốc sữa uống cạn rồi tới studio. Đường đi loang loáng nước, cơn mưa ngày hôm qua vẫn còn ở lại. Anh Tú nhảy mấy bước tránh vài vũng nước đọng trên vỉa hè lát đá, mở cửa studio lại phát hiện chỉ có Misumi ngồi bên trong. Anh Tú ném túi xách xuống sofa rồi vòng ra sau kệ bếp. Misumi có sở thích sưu tập mì gói, Anh Tú ngó nghiêng tủ đồ khô đựng toàn mì rồi rút ra một gói.

"Nhiếp ảnh gia nổi tiếng hôm nay lại phải ăn mì gói buổi sáng?"

Misumi vừa thổi chiếcmóng tay đang sơn vừa nói. Anh Tú lắc bình giữ nhiệt rồi vặn mở bếp ga, anh xắn tay áo sơ mi lên vài nấc trước khi nhấc ấm nước đặt lên bếp.

"Trợ lí của nhiếp ảnh gia nổi tiếng được trả lương nhiều gấp đôi bình thường vẫn ăn mì gói đấy thôi."

Misumi nhún vai cười cười, cô cất lọ sơn móng tay vào túi áo rồi thổi đến khi lớp sơn màu hồng nhạt cứng lại. Anh Tú đã bắt đầu cho mì vào bát, anh nhấc lên đặt xuống mấy gói gia vị trong tay mình. Misumi cầm ipad bước tới quầy bếp nhón lấy gói rau bên trong.

"Tủ lạnh có đủ đồ ăn kèm, không cần phải ăn gói rau khô này."

Hai người rì rầm bàn luận chuyện mì gói, cuối cùng Misumi phải lục lọi tủ lạnh để lấy đồ ăn giúp Anh Tú. Đến khi Anh Tú bưng được bát mì ra kệ bếp, Misumi cũng đã trở lại ngồi đối diện anh rồi mở ipad ra lướt nhìn lịch làm việc.

"Chiều nay có buổi chụp với GQ, ekip bên đó sẽ tới set up. Sáng nay vừa gọi điện bảo muốn lùi ngày đổi concept thành chụp ngoại cảnh trời mưa, sau đó vì lịch của cậu bận quá nên đã từ chối rồi."

Anh Tú gật đầu.

"Ekip bên đó lần nào cũng đổi nhưng không phải đổi bình thường, muốn gì được nấy. Có điều người mẫu đẹp quá nên tôi không kìm được."

Misumi liếc dài Anh Tú, anh cắm cúi ăn mì không nhìn đến cô.

"Hôm qua tôi nhận được điện thoại của một nhãn nước hoa, muốn cậu chụp bộ ảnh quảng bá. Thế nào?"

"Từ chối đi."

Anh Tú không hỏi bất cứ điều gì đã từ chối. Anh không thích chụp ảnh cho những nhãn hàng như vậy, hình ảnh luôn bị can thiệp rất nhiều dù đã ghi rõ điều khoản trong hợp đồng. Khách hàng biết đến lợi nhuận, ít khi để ý đến nghệ thuật, kể cả là khách hàng đang làm việc trong ngành thời trang. Misumi mở trình duyệt lên gõ tên công ty rồi lẩm bẩm:

"Sao cậu không nghe qua một chút đã? Bên đó nói rằng muốn mời cậu làm giám đốc sáng tạo trong chiến dịch lần này. Cậu làm gì cũng được, toàn quyền quyết định cả concept lẫn người mẫu, họ không quan tâm. Thứ duy nhất tôi còn hơi lấn cấn là mức giá họ đưa ra khá thấp."

"Công ty nào vậy? Bọn họ điên rồi."

Misumi gật gù:

"Công ty cũng khá điên. Chỉ phân phối duy nhất một nhãn hàng, thứ nước hoa lại đặc trưng vô cùng. Dòng nổi tiếng nhất là Verital 35, cậu từng nghe qua chưa?"

Anh Tú ngay lập tức ngẩng đầu lên khi nghe đến tên Verital 35. Mùi hương Quang Anh chọn cho anh quả thật rất thích hợp, không biết vì sao cậu lại chọn đúng mùi hương đặc trưng như thế này.  Anh hỏi ngược lại Misumi:

"Chỉ có một nhà độc quyền phân phối?"

"Đúng vậy. Người liên hệ là đại diện truyền thông tên Nguyễn Tâm Anh có nói với tôi, mà ở trên này cũng ghi như vậy."

Anh Tú buông đũa, cầm lấy ipad. Lướt nhanh trên trang web thấy không có thông tin gì đáng kể, anh đặt máy xuống bàn.

"Chút nữa tôi sẽ liên lạc với cô ấy."

Nguyễn Quang Anh, Nguyễn Tâm Anh, Quang Anh đi đâu đó vài ngày lại cầm về một chai Verital với mùi hương tuyệt đối hợp với Anh Tú, tất cả đều làm anh nghĩ đến một kết quả duy nhất.

Anh Tú ăn xong bát mì cũng đã gần trưa. Cầm thông tin liên lạc của Nguyễn Tâm Anh lên, Anh Tú chần chừ vài giây rồi bấm máy. Anh thường không liên lạc với khách hàng, nếu không phải là khách hàng tự liên lạc thì Misumi sẽ làm việc đó. Nhưng lần này thì khác, Anh Tú kiên nhẫn chờ điện thoại đổ chuông. Chỉ qua vài hồi chuông, đầu dây bên kia có giọng nói nghe rất êm tai vang lên:

"Nguyễn Tâm Anh xin nghe."

"Chào cô, đây là Bùi Anh Tú."

"Nhiếp ảnh gia Bùi Anh Tú? Chào anh, tôi không nghĩ rằng anh lại trực tiếp liên lạc."

Anh Tú cười nhẹ, anh không có thói quen mào đầu công việc bằng mấy câu sáo rỗng.

"Tôi được trợ lý báo lại rằng công ty có ý muốn mời tôi làm giám đốc sáng tạo cho chiến dịch mới?"

"Nói đúng hơn thì chúng tôi vừa mở một phòng điều chế mới, nên cần một hình ảnh mới dành riêng cho phòng điều chế đó. Tôi thường xuyên theo dõi trang web cá nhân của anh, cũng chỉ nghĩ đến anh đầu tiên."

Anh Tú gõ chiếc bấm điều khiển từ xa của máy ảnh lên bàn, không khỏi nhướn mày dù trước mặt anh không hề có ai.

"Vậy những cửa hàng trước?"

"Lúc đó chưa có được tin tưởng của nhãn hàng, một hai đều phải nghe theo họ. Ekip cũng là của nước ngoài."

Giải thích vừa hợp lý vừa nâng tầm được Anh Tú, anh vui vẻ nói:

"Tôi không thường nhận chụp ảnh cho các chiến dịch quảng cáo."

"Lần này tất cả đều là do anh, kể cả khâu casting. Chúng tôi sẽ không đụng vào, nhưng trước hết muốn mời anh đến phòng điều chế mới xem thử trong vài ngày. Nếu bộ ảnh được thực hiện ở ngay thành phố đặt phòng điều chế càng tốt, chúng tôi muốn tìm đặc trưng riêng biệt của thành phố giống như đặc trưng riêng biệt của mùi hương cho một người."

Nói rằng tất cả đều do anh nhưng đã lại bắt đầu nêu ý kiến. Dù sao cũng là bệnh của người làm truyền thông, Anh Tú không chấp nhặt gì.

"Nghe điều kiện có vẻ rất hấp dẫn, nhưng có một điều này tôi rất muốn hỏi. Nếu không phải, mong cô bỏ qua. Cô có biết Nguyễn Quang Anh không?"

Giọng nói  bên kia đã thoảng một chút ngạc nhiên.

"Quang Anh? Anh biết nó? Quang Anh là em trai tôi."

Anh Tú cười rộ lên, Misumi nhìn đến ngẩn ngơ. Trái Đất thì ra lại tròn như vậy, lần này anh có lí do chính đáng để đưa Quang Anh ra ngoài ánh sáng rồi.

"Tôi có quen cậu ấy. Chuyện đơn giản hơn rồi, nếu bây giờ cô nhất định chỉ chọn tôi làm nhiếp ảnh gia thì tôi có một yêu cầu. Tôi muốn Quang Anh bắt buộc phải là một trong số người mẫu của chiến dịch này."

Bên kia đầu dây lại có tiếng cười.

"Điều kiện đó của anh còn khó hơn cả việc đẩy mức chi lên gấp đôi."

"Tôi sẽ thuyết phục cậu ấy, giám đốc Nguyễn chỉ cần phối hợp một chút thôi."

Tâm Anh không khỏi tò mò. Một người quen Quang Anh đã là hiếm lắm, lại có thể đặt ra nghi ngờ về quan hệ của hai người. Đến cuối cùng Anh Tú lại yêu cầu Quang Anh làm người mẫu, còn bảo rằng chắc chắn sẽ thuyết phục được Quang Anh. Tâm Anh im lặng một lúc rồi đột ngột hỏi:

"Tôi xin lỗi nếu có làm anh khó chịu, nhưng anh có vẻ có quan hệ rất đặc biệt với em trai tôi."

Anh Tú dùng đầu ngón tay viết vu vơ mấy dòng Nguyễn Quang Anh vào mặt bàn, anh nói:

"Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng không phải. Nếu cô đồng ý chuyện để Quang Anh làm người mẫu của chiến dịch thì tôi sẽ sắp xếp lịch trình."

Lại còn gọi "Quang Anh" vô cùng tự nhiên, Tâm Anh không thể không nghi ngờ được. Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy, đến lượt Misumi bước tới góp vui với Anh Tú.

"Cô ấy hỏi gì? Hỏi cậu có hẹn hò với Quang Anh không?"

"Chắc là có ý đó nhưng không nói thẳng."

Anh Tú mở lịch làm việc ra ngay lập tức chọn ngày trống và trong đầu đã nghĩ đến ekip làm việc cùng mình. Anh vừa lướt tay trên màn hình vừa nói tiếp:

"Tôi không thể yêu Quang Anh được, cảm giác như sẽ làm bẩn cậu ấy vậy."

Misumi tò mò hỏi:

"Vì sao lại làm bẩn?"

"Một kẻ một năm hẹn hò với bảy người đi yêu kẻ bảy năm hẹn hò với một người, cậu thấy có ổn không? Cậu ấy quyến rũ tự nhiên, cậu ấy xứng đáng có thứ tình yêu bền vững hơn với người như tôi. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là dù tôi có yêu Quang Anh thì cậu ấy không thể yêu tôi được. Quang Anh biết rõ mình muốn điều gì, đến bây giờ cậu ấy vẫn yêu cô bạn thời trung học."

Misumi nói:

"Riêng chuyện cậu thoải mái kể về Quang Anh cũng đủ để chứng minh cậu không hợp với cậu ấy rồi. Tốt nhất là cứ hẹn hò với người mẫu diễn viên gì đó đi, để cho Quang Anh yên."

Ý của Misumi cũng giống như ý của Anh Tú, anh lại thấy khó chịu trong lòng.

"Cậu phản bội sếp vì người dưng?"

"Không phải người dưng, là bạn tâm giao chứ. Đọc sách của cậu ấy cũng là một hình thức tiếp xúc với tâm hồn cậu ấy rồi. Thật lòng tôi không muốn Quang Anh bị tổn thương, cậu lại nổi tiếng đào hoa trong giới. Bây giờ cậu có nên suy nghĩ lại chuyện yêu cầu Quang Anh làm người mẫu không?"

Anh Tú lắc đầu cương quyết, anh ấn định một ngày họp ekip và ngày đi sang phòng điều chế nước hoa ở thành phố khác.

"Quang Anh đẹp lắm."

Bùi Anh Tú không phản bội bản thân, anh thích cái đẹp hơn thích trai gái rất nhiều.

Misumi không nói nữa, cô bận rộn kiểm tra lịch trình  của Anh Tú. Hai người im lặng làm việc, Misumi vừa mở file thông tin người mẫu ra vừa nói:

"Tôi chờ ngày Quang Anh và Khương Ngọc Minh lại gặp nhau trong buổi chụp của cậu. Cô bé đó vẫn còn thích Quang Anh rất nhiều, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn nhắc. Hiếm có ai ngây thơ được như Ngọc Minh khi đã làm người mẫu. Hai người đó có vẻ hợp nhau."

Anh Tú cau mày nhớ lại cái tên Khương Ngọc Minh, cuối cùng cũng nhớ được cái ngày Quang Anh tự nhiên ghé sát lại suýt nữa thì đã hôn Ngọc Minh trong buổi chụp hình cậu làm người mẫu bất đắc dĩ. Giới người mẫu biết đâu cũng có thể yêu đương trong sáng, Anh Tú nghĩ thầm rồi ngẩng đầu ném cho Misumi một cây bút khi cô vui vẻ nói thêm:

"Nếu như có thêm Đoàn Bảo Minh cũng tốt. Hai người chia thành hai đôi, không ai ảnh hưởng đến ai. Cậu cũng hẹn hò đi, không có nơi giải tỏa nên mấy ngày nay tính tình có vẻ thất thường."

Tưởng tượng đến một chuyến đi có mình và Bảo Minh, Quang Anh và Ngọc Minh, chưa gì Anh Tú đã thấy đau đầu.  Anh vừa chuẩn bị cho buổi chụp chiều trước khi ekip đến, vừa ong ong nghĩ xem thử mình bây giờ sẽ ra sao nếu thấy Quang Anh hẹn hò.

Chắc là mình sẽ tựhào, Anh Tú nghĩ. Chắc là sẽ tự hào, dù sao cũng là anh kéo Quang Anh ra ngoài.Nhưng nghĩ đến Nguyễn Quang Anh cởi hai cúc áo giữ cửa cho Ngọc Minh đi vào nhà hàng nàođó, cùng cô bé kia đi dạo bên đường bờ biển rồi cười thật tươi, nắm tay cô bétheo kiểu đan rất chặt, Anh Tú thấy mình có hơi mệt lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com