Chương 22
Ăn cơm trưa xong, Thang Hiển Linh dọn dẹp bát đũa, thấy lu nước trong nhà sắp cạn, liền xách thùng đi múc thêm.
Tưởng Vân gọi với theo: "Ngũ ca nhi, con nghỉ một lát đi."
"Không sao đâu, con múc sẵn để chiều mẹ dùng cho tiện." — Thang Hiển Linh đáp.
Tưởng Vân vốn là người tính tình nhát gan. Trong nhà có chút của cải, mà lão Thang lại nằm liệt giường không thể động đậy. Dù nhà ở ngay phố Chính, ban ngày người qua lại đông, nhưng mỗi khi Thang Hiển Linh ra ngoài làm việc, bà vẫn lo sợ bất an. Nếu thiếu nước, bà tuyệt chẳng dám rời cửa đi múc, chỉ có thể chịu đựng.
Cậu đi mấy chuyến, múc đầy lu rồi mới yên tâm ra ngoài.
Thang Hiển Linh từ cửa sau vòng đường đi đến giếng nước, vừa đến nơi thì gặp Lý đại nương của Lý gia. Bà thấy cậu liền tươi cười chào:
"Ngũ ca nhi, cũng ra múc nước à? Ngươi hẳn tới trước đi, tới trước thì múc trước."
"Đại nương múc trước đi, ta chờ một lát." — Thang Hiển Linh lễ phép đáp, rồi lùi sang bên chờ.
Nhưng Lý đại nương lại không vội múc, ngược lại nổi hứng bắt chuyện, hỏi cậu ăn cơm chưa, cha cậu bệnh tình thế nào, trong nhà ra sao vân vân.
Thang Hiển Linh: ......
"Đại Nương buổi trưa còn chưa ăn cơm sao?" Thang Hiển Linh không đáp mà hỏi ngược lại. Ban đầu cậu xếp hàng chờ, lúc này xách theo thùng nước đến gần, cười nói: "Đại Nương nếu ngươi không múc nước thì ta đến múc trước đây, cha ta tiểu ra giường, còn phải xách nước về lau."
Làm cho bà kinh tởm chết đi!
Lý Đại Nương nghe xong mặt biến sắc trong thoáng chốc, rất nhanh lại ra vẻ lo lắng: "Sức khỏe cha ngươi không tốt à."
"Cũng không phải không tốt, vẫn như cũ thôi." Sau đó Thang Hiển Linh không đáp lại, chỉ để lại cho Lý Đại Nương một cái bóng lưng, chuyên tâm múc nước.
Một lúc sau.
"Đại nương, ta múc xong rồi, đến lượt ngươi."
Thang Hiển Linh gánh đòn gánh lên vai, chầm chậm quay về. Lý Đại Nương đứng tại chỗ một lúc, thấy bóng Thang Hiển Linh không còn, mới nói: "Phu lang thủ tiết nhà họ Thang này có lúc nhìn chất phác không nói lời nào, có lúc lại kỳ quái."
Chờ bà về đến sân nhà mình, hỏi con dâu: "Phía trước có động tĩnh gì không?"
Phía trước bà nói là nửa sân trước mà nhà Thang Hiển Linh đang ở.
Con dâu lắc đầu: "Không nghe thấy tiếng mắng chửi, con đã mấy ngày không nghe thấy rồi. Thang lão bản có phải sắp không qua khỏi không."
"Đổ bệnh hơn nửa năm rồi, liên lụy cả đứa nhỏ. Ta nói người còn chữa trị làm gì, sớm xuống mồ cho sạch sẽ." Lý Đại Nương liên tục cảm thán, bà còn đang chờ nhà họ Thang nhường chỗ đây.
Hai gian cửa hàng phía trước thật tốt quá.
Đến lúc đó, một gian cho cháu họ bà bán dầu, một gian nhà họ làm bánh ngọt mạch nha, lại thêm nước uống lạnh sâm phụ thảo, đều là những món làm ăn hái ra tiền. Cái sân này cũng rộng rãi. Đến lúc đó phá bỏ bức tường ngăn ngang ở giữa, khôi phục lại thành bộ dáng hai gian sân ban đầu. Đều là thân thích, giúp đỡ lẫn nhau, thế là sẽ cắm rễ được ở thành Phụng Nguyên này.
Con dâu nghe vậy, nói: "Mẹ, con thấy cửa hàng phía trước hiện tại làm ăn tốt, nghe nói bán gì cũng có thể bán hết sớm. Đến lúc đó cho dù Thang lão bản chết, Tiểu Thang lão bản kia sẽ không nhường cho chúng ta ..."
"Con đừng bận tâm chuyện này." Lý Đại Nương đã dò hỏi hết cả: "Cháu họ của ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán dầu, ở khu phố này đã bao nhiêu năm rồi. Nhà họ Thang không có chỗ dựa nào. Lão Thang ngày trước là người lưu vong, quê quán bị lũ lụt, thân thích đều chết hết. Con dâu nhà hắn, nhà mẹ đẻ không hỏi kỹ, nhưng đã bao nhiêu năm, cũng không thấy lui tới, có thể thấy là không có căn cơ nào có thể giúp đỡ."
"Hai vợ chồng lại sinh ba cô con gái một ca nhi. Ba cô con gái đều gả đi rồi, hai người gả xuống phủ huyện phía dưới, chỉ có cô chị cả còn gần một chút, nhưng gả vào trong thôn thì đều là người nhà người khác, không thể nào bận tâm chuyện cửa hàng cho nhà mẹ đẻ đâu."
Quả hồng thì phải nhặt quả mềm mà bóp.
Lý Đại Nương trong lòng hiểu rõ: "Con nói Thang Ngũ ca nhi muốn tiếp tục bán đồ ăn sáng sau này để giữ cửa hàng à? Hắn dù có thể giữ được bây giờ, thì đó là khi rắc rối còn chưa tìm đến cửa."
"Mẹ, ý mẹ là đến lúc đó chúng ta sẽ đến gây rối —"
"Nói bậy bạ gì đấy, chúng ta gây rối cái gì? Phu lang nhà họ Thang kia chẳng phải vẫn còn người nhà chồng đó sao. Nói cho cùng, Hồ cử nhân tuy đã c·hết, nhưng nhà họ Hồ còn chưa viết thư hòa ly. Tiểu Thang hiện tại ở nhà họ Thang là không hợp quy củ. Cậu ta là nhi phu lang của nhà họ Hồ, kiếm được tiền tự nhiên là phải hiếu thuận bà mẫu." Lý Đại Nương chỉ ra phương hướng cho con dâu.
Con dâu vừa nghe đã hiểu ra, đem nỗi lo lắng trong lòng dẹp đi. Toàn bộ phố Chính Bát Hưng phường chỉ có cửa hàng nhà họ Thang là thích hợp buôn bán nhất. Ban đầu nàng còn nghĩ thuê, giờ xem ra, mẹ chồng là muốn mua hẳn.
"Vẫn là mẹ có chủ ý. Trước đây con còn sợ, việc buôn bán đồ ăn sáng ở cửa hàng phía trước thật sự tốt, con đoán mỗi buổi sáng có thể kiếm được hơn 400 văn."
"Cứ để nó tốt đi. Tốt không được mấy ngày đâu. Tiểu Thang dẫn người đến, đến lúc đó chúng ta tiếp quản, việc buôn bán tất nhiên cũng sẽ tốt." Lý Đại Nương khí định thần nhàn, không tin không bức được người nhà họ Thang bán cửa hàng.
Hai mẹ con ở trong sân nói thầm một hồi. Thang Hiển Linh mới gánh đòn gánh nước vừa đến cửa nhà, Tưởng Vân liền muốn đỡ một xô nước. Thang Hiển Linh không cho chạm vào, hiện tại vai cậu gánh hai thùng, còn có thể giữ cân bằng để đi tốt. Nếu Tưởng Vân xách đi một thùng, cậu sẽ không giữ được thăng bằng.
Thang Hiển Linh bước nhanh vào bếp, hai thùng nước đổ đầy lu, mới đặt đòn gánh xuống, nhẹ nhàng thở ra: "Vừa khéo, đủ rồi."
Tưởng Vân đứng ở cửa bếp, nói nhỏ: "Khổ cho con rồi. Trong nhà vẫn nên có một người đàn ông mới tiện việc."
Thang Hiển Linh: "......"
Thấy Ngũ ca nhi không vui nghe lời ấy, Tưởng Vân liền ngập ngừng, chẳng biết nói sao cho phải.
"Nghĩ lại có tiền sẽ đòi lại sân phía sau, như vậy múc nước cũng tiện hơn." Thang Hiển Linh nói một cách nghiêm túc, rồi nghĩ đến điều gì đó, cười tủm tỉm: "Thiết Ngưu múc nước nhất định rất giỏi."
Gánh một con nai đi lâu như vậy mà vẫn nhẹ nhàng.
Câu này Tưởng Vân lại càng không nói tiếp được, bà nào có thể nói Ngũ ca nhi đến giờ vẫn còn thủ tiết, nhà trai cũng chẳng hề nhờ bà mối, giờ ở nhà lại nhớ tới chuyện nam nhân — nói ra chỉ thêm khó xử.
"Được rồi, con thay bộ áo khác rồi ra ngay." Thang Hiển Linh vỗ vỗ tay, chẳng nấn ná, đi sang Tây phòng mở tủ lấy một bộ áo còn khá mới để thay.
"Mẹ, con đi đây."
Tưởng Vân nghe tiếng đáp lại, còn tiễn Ngũ ca nhi ra tới cửa hàng. Đợi Ngũ ca nhi đi khuất, bà mới khóa cửa chính cẩn thận rồi quay lại hậu viện.
Thang Hiển Linh ra phố Chính, gọi một chiếc xe cho thuê, hỏi: "Ta muốn đến Cư Đức phường với Phụ Chính phường, hai nơi đó có gần nhau không?"
Xa phu đáp: "Gần chứ, ngươi tới Phụ Chính phường trước, rồi từ đó qua bên kia cũng tiện."
"Vậy đi Phụ Chính phường trước." Thang Hiển Linh đưa ba văn tiền, rồi lên xe.
Dọc đường, cậu vén rèm nhìn ra ngoài. Phố Chính rộng thênh thang, ngựa chạy vun vút. Khi xe qua chợ Tây đầu phố, rồi men theo hướng Bắc qua hai ngã phường, đã đến Phụ Chính phường.
Phụ Chính phường nằm ở giữa thành Phụng Nguyên, hơi chếch về phía Bắc. Cả khu phường không có tường bao, trông rất thoáng đãng. Giữa phường có một tòa nha môn lớn, mặt hướng về phía Nam, quay ra phố Chính; cửa nha môn mở rộng, có nha dịch canh giữ, phường lại ra vào thường xuyên.
Hai bên bậc thang còn có lan can đá cổ kính — trông chẳng khác gì trong phim truyền hình chiếu trên TV.
Nha môn công sở Phụ Chính phường tương đương với cấp bậc 'thị cấp'. Nha môn công sở Bố Chính phường làm việc thuộc đơn vị 'tỉnh cấp'. Hai nơi này phần lớn là văn viên hành chính, cơ cấu chính quyền phường khá phức tạp, quản lý xây dựng thành, thu thuế, chủ yếu là làm việc công, còn có cả nhà giam.
Thang Hiển Linh đến là để xem, lúc này chưa chuẩn bị sẵn tài liệu, vẫn còn mù tịt, đương nhiên không thể gõ trống kiện cáo — cậu nghe người ta nói, nếu vô cớ cáo quan, chưa gặp được quan lão gia đã bị đánh 5 gậy, cũng không biết thật giả.
Cư Đức phường nằm ở phía Đông, ở giữa còn cách một khu quan phường, đó toàn là phủ đệ của quan viên, nhưng đường phố đều có thể đi lại, sẽ không bị chặn.
Thang Hiển Linh đi bộ qua một khu phố, liền đến phố Chính Cư Đức phường. Phố Chính ở đây không khác mấy so với phố Chính Bát Hưng phường, đường đều rộng như nhau, nhưng nơi đây xe ngựa xe la nhiều hơn, người đi đường và thực khách ăn mặc chỉnh tề, nam giới đa phần mặc quần áo tay áo rộng, nữ giới đội mũ có rèm, cũng có người không đội. Cửa hàng ngoài các quán ăn, còn có cửa hàng trang sức son phấn, quán trà...
Phố Chính Bát Hưng phường không có những thứ này, chủ yếu là liên quan đến dân sinh.
Thang Hiển Linh vào một quán trà ngồi xuống, gọi một ly trà, 5 văn tiền một ly, có thể thêm nước miễn phí, nếu mua một ấm còn được tặng 1 đĩa đậu phộng ăn.
Thang Hiển Linh: ...
Bánh nướng của cậu bán 5 văn một cái, đúng là lão bản có lương tâm.
Nhưng Thang Hiển Linh lại nghĩ, không thể so sánh như vậy. Giống như thời hiện đại, bánh rán, giò cháo quẩy ở cổng trường đại học 7 đồng thêm trứng thêm giò, nhưng một ly cà phê ở chuỗi cửa hàng thì hơn 30 tệ. Đương nhiên, giá tiền ở quán trà nhỏ này còn chưa đến cấp độ 'cà phê hơn 30 tệ', có lẽ là cấp độ cà phê 10 tệ'.
"Ta ngồi một lát, hỏi thăm chút chuyện rồi đi, không cần một ấm." Thang Hiển Linh nói thẳng.
Khách trong quán trà không nhiều, tiểu nhị nghe xong liền hiểu ý khách, không lập tức rời đi, cười ha hả nói: "Ta thấy ngài lạ mặt, sợ không phải người ở khu phố chúng ta. Khách nhân muốn nghe ngóng chuyện gì?"
"Ta muốn tìm một vị tụng sư, làm phiền hỏi một chút, chỗ này phải thỉnh như thế nào?"
Tiểu nhị cười đáp:
"Ngài chịu khó đi đến tận Cư Đức phường thế này, chắc là đã có người chỉ bảo rồi. Nhưng e rằng người ta chưa nói rõ. Ở phố này có bốn vị tụng sư cả thảy, giá cả cụ thể thì ta không rõ. Nếu muốn thỉnh, thường là phải có người đứng ra giới thiệu — hoặc có người quen làm trung gian."
Thang Hiển Linh nghe xong cũng hiểu lờ mờ. Giống hệt như thời hiện đại, giới tụng sư này chẳng khác giới luật sư là bao — người giỏi kẻ dở lẫn lộn, danh tiếng cao thấp khác nhau. Vị tiểu nhị nói cho hắn biết có một người hiện rảnh, nghĩa là vị này khá nhàn, tầm thường dân chúng cũng có thể mời được. Tiểu nhị nói rõ địa chỉ, bảo hắn cứ tới thử gặp.
Nếu thấy không vừa ý, có thể sang Ninh Đức phường — bên đó cũng có, mà còn nhiều hơn, chừng sáu người, phần lớn là sư gia làm việc cho nha môn, thân phận cao hơn đôi chút.
. . . .
Thang Hiển Linh ở phố Chính mua ít bánh điểm tâm, rồi theo lối tiểu nhị chỉ, men theo ngõ nhỏ mà đi. Bên này hộ dân thưa hơn Bát Hưng phường, sân nhà lại rộng rãi, đa phần là kiểu tứ hợp viện. Thực ra Thang gia nhà cậu cũng là tứ hợp viện, chỉ là năm xưa lão Thang muốn mở rộng mặt tiền cửa hàng, bèn mua luôn sân bên cạnh để hợp lại.
Đi không bao lâu thì đến nơi.
Thang Hiển Linh chỉnh lại vạt áo, rồi gõ cửa. Rất nhanh bên trong có tiếng hỏi vọng ra: "Xin hỏi tìm ai?"
"Quấy rầy một chút, ta là Thang Hiển Linh, tới mời tụng sư." Hắn đáp.
"Xin chờ một lát, ta vào hỏi tiên sinh nhà ta."
Thang Hiển Linh liền đứng đợi ngoài cửa. Chẳng mấy chốc cửa mở, là một thẩm thẩm dáng người mập mạp, ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ, mời cậu vào trong.
"Ngài ngồi chờ một chút."
"Được." Thang Hiển Linh được dẫn vào một sảnh nhỏ ở Tây sương phòng, ngồi xuống chờ một lát, liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài đến cửa. Cậu vừa nhìn, là một vị lão nhân mặc áo dài màu xanh đen — râu tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm nghị, gầy gò đến khắc khổ.
Không phải Thang Hiển Linh trông mặt mà bắt hình dong, chỉ là ánh mắt đối phương nhìn cậu mang theo một tia khinh miệt. Cậu liền đoán hôm nay sẽ phải về tay không. Vị tụng sư này có lẽ không có duyên hợp tác với cậu, nhưng không quan trọng. Làm chuyện gì cũng không thể thuận lợi không khúc mắc.
Có thể hỏi được phí tụng sư và các bước kiện tụng, trả phí tư vấn là được.
Cậu tuyệt đối không ngờ tới, chỉ sau một nén nhang, cậu sẽ cùng vị lão nhân này làm ầm lên với nhau.
Thang Hiển Linh nói ngắn gọn, vào thẳng vấn đề, kể rõ ngọn nguồn sự việc.
"...... Ngươi hồ đồ cứng đầu! Người vừa mất, ngạn ngữ có câu 'người chết vì đại', ngươi làm phu lang hắn, bổn phận nên thủ tiết, hiếu thuận phụng dưỡng mẫu thân còn sống của hắn ——"
"Xin hỏi tiên sinh trong nhà có cô nương hay ca nhi gả ra chưa? Nếu nhà chồng họ lòng lang dạ sói, tìm đủ cách mưu đoạt tài sản nhà ngươi, khi cần tiền thì nịnh nọt, hứa hẹn đủ điều, đến lúc đắc thế lại trở mặt không nhận, ngươi chịu nổi sao? Chúng ta chỉ là tiểu dân giữ pháp, cha ta nay còn nằm liệt trên giường, há có thể không đòi lại công đạo?" Thang Hiển Linh lập tức lôi cha mình ra làm cờ lớn.
Lão nhân vuốt râu lắc đầu, vẫn giữ vững đạo lý của mình: "Hắn có sai, nhưng người đã mất, cũng không nên truy chấp. Ngươi cần gì cứ mãi không buông, còn muốn lên nha môn cáo kiện?"
Mẹ nó!
Thang Hiển Linh nhịn thô tục trong bụng, sắc mặt tối sầm.
"Ngươi đi đi. Nghĩ đến cha ngươi bệnh nặng, ta sẽ không nói nhiều. Vụ kiện này ta sẽ không nhận." Lão nhân nói xong, lại tiếp lời: "Hồ cử nhân đã qua đời, đều là lời nói một phía từ ngươi. Cho dù nói sự thật, cũng nên có cái nhìn xa trông rộng, lòng dạ rộng rãi, chớ để ý đến cái được mất nhỏ nhặt trước mắt. Nên hiếu thuận cha mẹ chồng, nuôi dưỡng huyết thống mà Hồ cử nhân để lại ..."
"Ta nuôi nấng đại gia ngươi thì có!" Thang Hiển Linh không nhịn nổi nữa, đập bàn đứng bật dậy, mắng ầm lên:
"Ông già chết tiệt nhà ngươi, chẳng lẽ là vì thi cử nhân liên tiếp thất bại, đến mức đường làm quan vô vọng mới phải làm nghề ụng sư này? Ngươi làm tụng sư cũng là hạng kém cỏi nhất không ai tìm, biết tại sao không? Lòng dạ ngươi cũng đen như Hồ Khang, đầy bụng ruột quanh co. Không nghĩ đến nỗi khổ, sự oan ức của dân chúng, Ngươi còn chưa thi đậu cử nhân đã bắt đầu cử nhân tương hộ sao?"
"Hắn bị báo ứng, sớm đã chết, vẫn là ông trời có mắt, công đạo nhất!"
"Chỉ có 2 lượng bạc thôi sao? Lão tử có mất 2 văn tiền để thuê một con chó còn không thèm thuê ngươi!"
"Ngươi ngươi ngươi —" Lão nhân bị mắng choáng váng, chưa từng gặp qua thứ phố phường bát phu nào như thế này.
"Cái lưỡi như ngươi mà còn làm tụng sư, ta nhổ! Sớm đổi nghề đi, bằng không sớm muộn gì cũng chết đói. Lời ta nói đây là vì tốt cho ngươi đó!"
Lão nhân mặt xanh mét, tự giữ thân phận không thể nói ra những lời mắng chửi thô bỉ của phường chợ, chỉ bảo hạ nhân tiễn khách.
"Không cần tiễn, ta tự đi được." Thang Hiển Linh cầm theo gói điểm tâm ra đến đầu ngõ, nghĩ ngợi một lát, cảm thấy không thể để việc này trôi qua như vậy, bèn quay đầu trở lại phố Chính, đi thẳng đến quán trà. Hai hốc mắt cậu đỏ ửng, vẻ mặt phảng phất mang nỗi tủi hờn cùng đau khổ.
Tiểu nhị trong quán trà vừa trông thấy liền ngạc nhiên: "Ngài sao đã quay lại rồi?"
"Vị tiên sinh ấy khinh ta," Thang Hiển Linh thở dài, giọng nghẹn ngào, "mắng ta một trận, ta chịu không nổi mới cãi lại. Ai... thật là tuổi trẻ nông nổi, chịu không nổi ủy khuất."
Trong quán có vài người nghe thấy, liền tò mò hỏi chuyện. Tiểu nhị thấy trà khách kia chỉ ngồi sầu muộn, bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện thay cậu. Người trong quán nghe xong liền nói:
"Là vị ở cuối hẻm thứ tư kia phải không? Aiya, vị tụng sư đó nổi tiếng cổ hủ, chẳng ưa ra mặt vì thương nhân, lại càng chướng mắt phụ nhân hay phu lang dám đứng ra đòi lẽ phải."
Tiểu nhị hơi ngượng, đáp: "Ta chỉ nhớ rõ hắn lấy phí rẻ nhất nên mới giới thiệu vị khách này đến, thật không ngờ..."
Thang Hiển Linh lập tức nói: "Không trách ngươi được, ta cứ từ từ tìm người khác."
Nói rồi, cậu ở lại thêm chốc lát, giả vờ ngồi ủ rũ, khẽ lau khóe mắt chẳng có giọt nước nào, sau đó đứng dậy rời đi, còn không quên thở dài liên tục.
Trong quán trà, mấy người lại bàn tán: "Du Mộc tiên sinh chắc lại nói năng cay nghiệt rồi."
"Người ta tới tận cửa bái phỏng, lại còn mang điểm tâm, thế mà ông ta chẳng nể mặt, đuổi khách ra như thế, thật chẳng biết giữ lễ."
"Ông ta cổ hủ, tự cho thanh cao, dù tụng sư phí có rẻ cũng chẳng đáng tìm."
"Nghe nói trước đây có người cũng đến cầu, nói chưa xong đã suýt đánh nhau rồi."
"Không phải 'suýt' đâu, ta nghe kể là thực sự có đánh, người kia còn ăn một quyền cơ đấy!"
. . . . .
Thang Hiển Linh đón xe về phố Chính, ngồi trên xe liền chẳng còn giận dữ gì nữa —— vừa rồi mắng trả ngay tại chỗ, khí đã xả ra, trong lòng cũng không còn ấm ức. Nghĩ lại lúc tranh cãi, lão kia tức đến mặt xanh mét, ngoài câu "ngươi ngươi ngươi" thì chẳng nói được lời nào, bị cậu chặn cho chẳng kịp trở tay mà đuổi đi mất.
Nghĩ bên kia chắc còn tức hơn nữa.
Thang Hiển Linh càng nghĩ càng thoải mái. Về phần mắng đối phương, liệu có bị gây phiền phức hay không —— cậu cũng chẳng lo. Lão kia bất quá cũng chỉ là tụng sư, đôi bên đều là dân áo vải.
Báo quan bắt người cũng phải xét lẽ công bằng.
Giống như phụ nhân trong xe nói lúc trước, dân phố phường sống chung, có va chạm cũng chỉ là nhịn hoặc mắng lại cho hả giận, nếu việc nhỏ cỏn con mà kéo nhau lên nha môn —— quan lão gia một trận năm đại bản là chuyện thường.
Chủ yếu nhất là, lão kia nghèo mà lại trọng sĩ diện, có bản lĩnh thì cứ đem chuyện mình bị mắng ra rêu rao cho thiên hạ xem.
Thang Hiển Linh nghĩ, đối phương chắc chắn nói chẳng nên lời.
Ngay cả chó cậu cũng không thèm thuê, truyền ra ngoài thì thanh danh tụng sư của lão còn chẳng biết bị cười nhạo đến đâu.
Thang Hiển Linh liền gạt chuyện ấy sang một bên, trọng tâm vẫn là việc phải cáo quan thay Ngũ ca nhi. Dù là Bát Hưng phường hay lão tụng sư kia, từ lời bàn luận của dân phố có thể thấy, dù họ thương cảm cậu, thương cảm Thang gia, nhưng Hồ Khang đã chết rồi ....
Quả thật đời này rất xem trọng câu "người chết vì trọng".
Người đã chết, chuyện cũ ân oán đều xóa bỏ sạch.
Dư luận chắc chắn sẽ không đứng về phía cậu. Nếu người đã chết là lão Thang, ngược lại còn có thể náo một trận. Cậu đứng trên đạo hiếu, vào nha môn đòi công bằng, còn được khen là hiếu tử.
Còn một điểm nữa —— chính là chứng cứ.
Lão tụng sư nói không sai: không thể chỉ nói suông, phải có bằng chứng Hồ Khang từng đến cửa làm rể. Trước đây Hồ Khang có viết giấy cam đoan, nhưng sau khi đỗ cử nhân, gã quay lại hung hăng ép lão Thang xé bỏ.
Thang Hiển Linh nghĩ suốt đường, hôm nay cũng không tính tay không mà về. Ít nhất cậu biết, tụng sư phí thấp thì chừng hai lượng bạc, cao thì phải xem vụ kiện —— còn loại giỏi, tất nhiên cậu chưa với tới nổi.
Còn có một việc, thưa kiện không thể vội. Tiền là một mặt, dư luận cũng là một mặt, không thể để Hồ gia bọn chúng lòng dạ hiểm ác, không biết xấu hổ mà lại chiếm tiện nghi.
Về đến phố Chính Bát Hưng phường, Thang Hiển Linh tiện đường mua ít đồ ăn. Hôm qua cậu muốn ăn gà, bèn mua một con gà sống, thêm ít đậu phộng, lại cả dưa leo. Thấy một phu lang bày hàng bán rau, rau phơi hơi héo, trông giống cải thìa, lá răng cưa, cậu không nhận ra là thứ gì, đoán chắc là rau bản địa.
Thang Hiển Linh mua một nắm, định mang về nấu thử. Nếu ăn hợp vị, có thể đặt người kia phơi nhiều thêm, đưa một ít làm cải muối khô.
"Ngũ ca nhi mua gà đấy à." Có người gọi.
Thang Hiển Linh không quen, nhưng đều là người trong phường, bèn mỉm cười đáp:
"Đúng vậy, cha ta gần đây thèm canh gà, trưa ta bận không nấu được, giờ rảnh rỗi thì mua gà về nấu canh."
"Thật tốt quá."
Thang Hiển Linh hai tay xách đồ trở về.
Tưởng Vân mở cửa, thấy Ngũ ca nhi mang theo nhiều đồ như vậy, vội nhận lấy con gà trước, nói:
"Buổi trưa ăn hoành thánh canh gà rồi, buổi chiều còn ăn gà nữa?"
Thang Hiển Linh ừ một tiếng, hỏi: "Cha đã tỉnh chưa?"
Cậu tuy nóng lòng mong lão Thang chết, nhưng cũng chẳng đến mức tự tay hạ độc. Dù sống trong mạt thế đã nhìn quen sinh tử, song giết người ....
Cậu chỉ biết giết gà, đó cũng là bị mạt thế ép buộc.
Lúc vào đại học, đừng nói giết gà, thấy chuột còn hét loạn lên.
"Hơn một canh giờ trước tỉnh rồi, người hơi mơ hồ, không biết đói khát. Ta đút ít canh hoành thánh, rồi lại ngủ tiếp."
Tưởng Vân nói xong, thấy Ngũ ca nhi nhíu mày, tưởng cậu lo cho cha, bèn nói: "Hay là mai mời lang trung đến xem? Thuốc cũng sắp hết rồi."
Thang Hiển Linh:......
"Thuốc dùng hết rồi, đợi cha tỉnh lại rồi đòi tiền đi mua dược liệu. Chúng ta kiếm không đủ, mà ngày mai con còn phải mua rất nhiều thứ."
"Còn có chuyện này nữa, mẹ, giấy cam kết làm con rể mà Hồ Khang chó má kia đã lập trước đây, con biết cha đã hủy rồi, nhưng có thật là hủy hoàn toàn không? Là đốt hay là xé? Có còn sót lại mảnh giấy nào không?"
Ngũ ca nhi vốn lanh lợi hơn nhiều, hưu thư Hồ Khang viết, Ngũ ca nhi vẫn giữ, ép dưới đáy hòm. Cậu vừa ăn cơm xong liền lật ra xem.
Tưởng Vân nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như là xé...."
Thang Hiển Linh mày giãn ra vui vẻ. Xé thì chỉ cần còn sót lại giấy là có thể dán lại được.
"Mấy việc đó đều do cha con quản, không cho ta nhúng tay. Khi ấy nói ca tế thi đậu cử nhân, tờ thư này chính là chứng cứ, sợ ca tế làm quan bị người ganh ghét hãm hại, đến lúc không làm quan được thì mới xé đi."
Thang Hiển Linh: ... Cạn lời.
Lý do thoái thác như lừa kẻ ngốc thế mà lão Thang cũng tin nổi. Một chút cam đoan cho Ngũ ca nhi còn không muốn lưu —— nói chi là chuyện lâu dài. Làm ăn bao năm thế mà lại đầu óc ngu muội đến vậy.
"Thôi ăn cơm trước, ăn xong con đi lục tìm."
Thang Hiển Linh đã không còn trông mong lão Thang tỉnh dậy nói ra được gì. So với trông mong hỏi ông ta, chẳng bằng chính mình lật tung ra tìm cho rõ.
Tưởng Vân cẩn thận nói: "Ngũ ca nhi, có phải là tụng sư khó mời không, hay là kiện tụng khó thắng? Hay là cứ như vậy ..."
"Đừng nói cứ như vậy bỏ qua." Thang Hiển Linh nhìn qua: "Nếu gặp một chút khó khăn liền bỏ qua, đời người cứ mơ mơ màng màng trôi đi, chán ngắt lắm."
Việc nhỏ thì không sao, nhưng luôn có những nguyên tắc phải kiên trì.
Tưởng Vân gật gật đầu, có chút sợ hãi, đờ đẫn một lát, đi về Đông phòng.
Thang Hiển Linh ở nhà bếp đun nước nóng làm thịt gà, xử lý lông gà, một bên nghĩ đến phương án B. Ví dụ như lão Thang ngày càng khỏe mạnh — cậu không dám nghĩ tiếp. Nếu thật là như thế, cậu phải tìm thợ mộc đóng xe đẩy tay, sau này tự mình lập nghiệp bằng cách dựng quán bán hàng.
Nếu Tưởng Vân nguyện ý thì cùng cậu sinh sống. Nếu Tưởng Vân muốn ở lại đây, cậu sẽ sống một mình...
Không đúng, cũng không phải sống một mình, cậu còn có thể đi tìm Hoàng Phủ Thiết Ngưu đồng học.
Hắc hắc hắc.
Cậu có thể làm một tiểu thợ săn! Bắt được gà thì ăn gà quay, bắt được cá thì ăn cá nướng. Mùa thu leo cây làm khỉ hái quả dại hạt dẻ, mùa hè trong núi nước sông róc rách còn có thể đánh trận nước hắc hắc hắc.
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, suy nghĩ lại trở nên nghiêm túc. Không được thì cứ cá c·hết lưới rách hành sự theo cách sống của bá tánh phường phố — trước tiên tiêu tiền tìm gánh hát truyền bá ác hành của Hồ Khang và nhà họ Hồ ra. Sau đó liều một phen đi kiện cáo, dù quan đại nhân có đánh 5 đại bản.
Cậu còn trẻ, cơ thể có thể chịu được, chứ mẹ già Hồ Khang nhất định không chịu được!
Trong nhà bếp tiếng băm gà lách cách. Thang Hiển Linh định một nửa làm gà rán, một nửa ăn Gà Cung Bảo. Đậu phộng có lớp vỏ lụa, cho vào chảo sắt xào xào, bóp nhẹ một cái, lớp vỏ lụa đậu phộng tản ra, lộ ra hạt đậu phộng sạch sẽ.
Bóc tỏi, trộn dưa leo...
Ngoài cửa sổ giọng Tưởng Vân vang lên: "Ngũ ca nhi, Ngũ ca nhi, con mau đến xem, đây có phải là giấy cam kết mà con nói không."
Thang Hiển Linh không nghe rõ, chờ Tưởng Vân nói lần thứ hai mới phản ứng lại, lập tức buông dao phay, lau tay ra khỏi nhà bếp. Tưởng Vân trong tay đang ôm một cái hộp, nắp hộp gỗ không có, có thể nhìn thấy bên trong là sổ sách, giấy tờ, có chút lộn xộn.
"Con xem xem, ngày thường cha con không cho ta chạm vào."
Ngũ ca nhi không biết chữ. Tưởng Vân là mẹ ruột tự nhiên biết điều đó. Hiện tại bà tìm được đồ vật lại đưa ngay cho Thang Hiển Linh xem, kỳ thực trong lòng Tưởng Vân hiểu rõ là mình đang trốn tránh giả vờ hồ đồ, nhưng bà biết một điều ...
Ngũ ca nhi trước mặt là người tốt, là người tốt đau lòng, thương xót con bà, là người tốt mà Ngũ ca nhi có thể gửi gắm bà để có thể yên tâm rời đi.
Thang Hiển Linh không biết Tưởng Vân đang nghĩ gì trong lòng, cầm lấy cái hộp, một tay xoa xoa trên vạt áo, rất trịnh trọng mở ra xem. Chữ viết của lão Thang khá ngây ngô, ngay ngắn, viết rất rõ ràng. Cuốn sổ đó ban đầu được dùng để ghi chép, chỉ có vài trang đầu.
Sau đó chính là các khoản chi tiêu: Lão Thang đã chi cho Hồ Khang từng khoản một.
Tiền giấy và mực, phí thi cử, cùng các khoản giao tế, thương thảo văn chương khi Hồ Khang đi du lịch với các tú tài khác, chuẩn bị đút lót nha dịch trường thi, mua sách, quà tặng nhập học cho phu tử, tiền nhân tình qua lại...
Lật từng trang một, theo thời gian ngày tháng, cuối cùng tổng số tiền chi ra thế mà lên đến 428 lượng bạc.
Cha cậu đã để Hồ Khang cái đồ đã chết đó đào gần sạch tài sản nhà họ Thang.
Lật sổ ra, những mảnh giấy vụn kẹp ở giữa rơi xuống. Những mảnh giấy bị xé nát, là chữ viết của một người khác, với các chữ 'người ở rể', 'sinh con theo họ Thang', 'lập trọng thề'...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com