Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Phát tài lớn

Tên chó lão Tứ kia tưởng ỷ vào chuyện mẫu thân hắn được sủng ái là có thể tranh cao thấp với hắn sao?

Làm gì có cửa! Đã dám tranh với hắn thì cũng phải trải nghiệm cảm giác thua sạch ván cờ!

Hắn lần này vừa khéo mượn chuyện của vị tam đệ đã sớm không còn kia, làm sụp đổ bàn cờ của Tứ đệ.

Chuyện sắp sửa xảy ra trong cung, hẳn là sẽ thú vị cực kỳ...

Pháp hội ngày hôm đó vốn phải kéo dài ba ngày. Nhưng đến ngày thứ hai, sau khi Tư Đồ Thịnh bí mật trao đổi với bệ hạ một lúc, bệ hạ liền giao pháp hội cho Thái tử thay mặt chủ trì.

Có người tinh mắt phát hiện rằng trong pháp hội đó, Tĩnh phi nương nương vốn ở một vị trí dễ thấy đột nhiên bị người dẫn đi, sau đó thì không xuất hiện nữa, chỉ còn lại Tứ hoàng tử và Tứ vương phi dáng vẻ thấp thỏm bồn chồn.

Sau đó Tứ hoàng tử đi vấn an phụ hoàng và thái hậu, ai ngờ rằng phụ hoàng và thái hậu đều tránh không gặp hắn, trực tiếp cho hắn ăn bế môn canh.

Tứ hoàng tử gấp đến mức lại mặt dày đến tìm Tư Đồ Thịnh, muốn bỏ qua hiềm khích trước đây mà từ miệng hắn dò la chút tiếng gió.

Tư Đồ Thịnh thực sự có gặp Tứ hoàng tử nhưng lại lấy cớ là phụng theo hoàng mệnh, không tiện nói ra, lập tức cắt đứt ý đồ tiếp tục dò la của Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử cũng không phải bồn chồn quá lâu, ngay sau khi pháp hội kết thúc không lâu, trong cung lại truyền đến tin tức của Tĩnh phi nương nương.

Lần này không phải là đày vào lãnh cung mà là tuyên bố với bên ngoài, Tĩnh phi nương nương nhiễm bệnh ác tính, không thể gặp người, cần dời đến Tiêu Tương cung hẻo lánh trong cung tĩnh dưỡng.

Nhưng những người quen thuộc với tình hình trong cung đều biết rằng Tiêu Tương cung này là nơi còn đáng sợ hơn cả lãnh cung.

Ở lãnh cung chỉ đơn giản là y phục, thức ăn có thô sơ một chút, cuộc sống có cô đơn một chút nhưng chỉ cần có thể bình ổn tâm thái thì vẫn có thể nhàn nhã trải qua những ngày ngắm hoa nở, hoa rụng.

Còn những người vào Tiêu Tương cung kia, không có ai sống quá một tháng, phải phạm phải tội ác tày trời cỡ nào mới phải vào Tiêu Tương cung?

Tứ hoàng tử đã mấy lần muốn vào cung thăm bệnh tình của mẫu phi nhưng đều bị người chặn lại, họ nói nếu không có khẩu dụ bệ hạ thì ai cũng không được gặp Tĩnh phi.

Cái gọi là thành cũng bởi Tiêu Hà, bại cũng bởi Tiêu Hà (*) là như vậy. Tĩnh phi lúc trước là nhờ mối quan hệ biểu tỷ muội với Phương Lương Đế mới được thượng vị.

(*Thành cũng bởi Tiêu Hà, bại cũng bởi Tiêu Hà: Thành ngữ này xuất phát từ giai thoại lịch sử thời Hán Sở tranh hùng, liên quan đến ba nhân vật lớn của lịch sử Trung Quốc: Hán Cao Tổ Lưu Bang, Tể tướng Tiêu Hà và đại tướng quân Hàn Tín. Tiêu Hà là tể tướng của Lưu Bang, người đã dùng tài năng và tầm nhìn để đề bạt Hàn Tín làm đại tướng quân, giúp Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ, thống nhất thiên hạ, lập nên nhà Hán – đó là "Thành cũng bởi Tiêu Hà". Nhưng về sau, khi thế cục đã định, Hàn Tín bị nghi ngờ là có ý phản, cuối cùng chính Tiêu Hà lại cùng Lữ Hậu (hoàng hậu của Lưu Bang) bày mưu hại chết Hàn Tín – đó là "Bại cũng bởi Tiêu Hà". Từ điển tích này, người đời sau rút ra câu thành ngữ để chỉ bất kỳ hiện tượng nào mà thành công và thất bại đều quy về cùng một con người, một nguyên nhân hay một điều kiện.)

Bệ hạ cuối cùng cũng ngộ ra chuyện năm đó Tam hoàng tử bị bắt cóc là do một tay Tĩnh phi sắp đặt, hơn nữa còn cố ý vu oan giá họa lên người tiên hoàng hậu.

Nhiều năm sủng ái, tất cả đều hóa thành sự buồn nôn như bị cho ăn phân chó nhiều năm!

Phụ nhân này thật ác độc! Vậy mà ông còn ôm con rắn độc này nhiều năm như vậy!

Hóa ra năm đó khi còn là thái tử, bệ hạ trong một lần say rượu mà lầm tưởng Tĩnh phi thành Phương Lương Đế mới có một đêm quấn quýt, sau đó lại không thể nhớ ra nàng ta.

Tĩnh phi khẳng định rằng nếu Phương Lương Đế còn ở đó thì sẽ không có cách nào bản thân có thể xuất đầu lộ diện. Lúc đó vị tiên hoàng hậu còn là thái tử phi vừa khéo lại nhìn Phương Lương Đế không mấy thuận mắt, lòng oán hận chất chứa. Thế là Tĩnh phi liền nhân lúc hội đèn lồng, phát sinh hỏa hoạn ngoài ý muốn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó làm cho bà tử bơ vơ rồi làm lạc mất hài tử.

Thậm chí mưu kế năm đó của nàng ta còn độc ác hơn nữa, vốn là muốn để bọn buôn người giết chết hài nhi rồi nghĩ cách vu oan cho hoàng hậu.

Nhưng tiếc là giữa chừng xảy ra sơ suất. Tên buôn người kia không biết làm sao mà biết được thân phận hài tử mình bắt cóc, dọa đến mức hắn nửa đêm trốn chạy, hài tử kia cũng không rõ tung tích.

Cho dù như vậy thì mục đích của Tĩnh phi cũng đã đạt được.

Phương Lương Đế mất đi hài tử liền trở nên buồn bã chán chường, không lâu sau đó thì qua đời.

Lúc đó tổ chức ngắm đèn, giám sát yếu kém, huống hồ bà tử làm lạc mất hài tử kia còn là do hoàng hậu phái đi, vì thế tiên hoàng hậu cũng bị bệ hạ chán ghét.

Cuối cùng là Tĩnh phi nhờ tài bắt chước tinh xảo mà thuận lợi leo lên vị trí sủng phi, yên tâm thoải mái mà hưởng thụ tất cả những gì vốn phải thuộc về mẫu tử Phương Lương Đế!

Bây giờ vị Thái vương giúp đỡ Tĩnh phi thượng vị đã khai ra hết thảy, hơn nữa còn tìm ra nhân chứng then chốt năm đó, tất cả mọi chứng cứ đều đã được xác thực.

Nhưng điều khiến bệ hạ đau lòng nhất là hài tử đã lạc mất kia, hoàn toàn không có chút tung tích gì.

Hôm đó sau khi bệ hạ về cung, ông đứng trước chân dung Phương Lương Đế mình đã cung nhiều năm mà khóc lóc thảm thiết một hồi lâu.

Ông vẫn nhớ năm đó khi ôm hài tử kia nhìn ngắm, hài tử kia quả thực là như đúc ra từ cùng một khuôn với ông, thậm chí trong vành tai còn có một nốt ruồi đen cùng vị trí.

Lúc đó còn có thầy phong thủy bói mệnh cho hài tử này, nói hắn có bản mệnh tốt cho cung phụ, tức là có mệnh tướng con nối nghiệp cha.

Có lẽ chính vì "con nối nghiệp cha" này đã hại khổ hài tử này, khiến hắn nhỏ tuổi như vậy đã bị người ta ganh ghét đố kỵ, rời xa phụ mẫu.

Nếu không tìm về được hài tử này thì trăm năm sau, ông có mặt mũi nào mà đi gặp nữ nhân mà ông yêu thương?

Nghĩ vậy, bệ hạ mắt già đang khóc đến mặt mũi tối sầm lại vẫy tay gọi Tư Đồ Thịnh đến, ra lệnh hắn nhất định phải bắt lấy manh mối duy nhất còn sót lại, hành sự một cách bí mật, tất nhiên là phải tìm ra tên buôn người năm đó, làm rõ tung tích của Tam hoàng tử.

Bệ hạ giao phó rõ ràng rằng sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Vậy nên sau khi pháp hội kết thúc, Tư Đồ Thịnh liền đi xa một chuyến, khi trở về đã là nửa tháng sau.

Trong khoảng thời gian Tư Đồ Thịnh rời Kinh, Sở Lâm Lang lại vào cung hai lần, nàng đi cùng với Hoa thị, đến đọc sách giải buồn cho thái hậu.

Thái hậu cũng tin lời Linh Vân đại sư, bà cảm thấy mệnh cách Sở nương tử rất lợi cho hoàng thất.

Nếu không thì vì sao pháp hội mà nàng cầm đèn lại làm lộ ra hành vi ác độc năm xưa của yêu phi?

Tĩnh phi nương nương ỷ vào ân sủng mà không mấy cung kính thái hậu, oán hận tích tụ của bà bà tức phụ này cũng không phải là ngày một ngày hai.

Bây giờ Tĩnh phi bị giam ở Tiêu Tương cung, ngày ngày chịu cảnh bị thái giám chuyên dụng hình vả mặt, bà ta đã rụng đi mất mấy cái răng, má cũng sưng phồng lên, tuy nhất thời không chết được nhưng khiến người ta thân thể tiều tụy, má đau đến mức khó ăn uống, ước chừng là cũng không chịu được bao lâu nữa.

Nhân đế đã nói rõ ràng, nàng ta đã thích bắt chước Phương Lương Di như vậy, sao có thể chỉ học mấy thứ da lông bên ngoài được, bản thân phải trải nghiệm một chút nỗi đau bệnh tật của Phương Lương Đế mới được chứ?

Sở Lâm Lang lại vào cung, sau khi nói chuyện phiếm riêng với Đào Nhã Xu, biết được cảnh ngộ hiện giờ của Tĩnh phi nương nương, nàng không nhịn được mà thổn thức một phen.

Khó trách Đào Nhã Xu không muốn vào cung. Cái gọi là bầu bạn với quân vương như bầu bạn với hổ, đúng là như vậy.

Quyền lực vô biên có thể phóng đại niềm vui của một người.

Bệ hạ có thể vì niềm vui của mình mà ban cho nữ nhân mình yêu thương sự vinh quang tột bậc, cũng có thể vì tình yêu tan biến mà không chút nương tình, thương tiếc nào trừng phạt phụ nhân đã từng chung chăn chung gối với ông nhiều năm.

Cảm nhận của Đào Nhã Xu hẳn cũng giống nàng, chỉ là Đào Nhã Xu không có cách nào khác, nàng đã là người trong cuộc, không thể nào thoát thân được nữa.

Bây giờ ước mơ duy nhất của Đào Nhã Xu là trần tình với thái hậu, biểu đạt tâm ý không muốn gả chồng của mình, nàng nguyện làm nữ quan cả đời bầu bạn bên thái hậu đến già.

Lời này của Đào Nhã Xu rõ ràng bị thái hậu coi là lời nịnh hót mà tiểu cô nương biểu hiện sự hiếu tâm, lấy lòng một bà lão, bà không để trong lòng, thậm chí còn cười nói, nếu bệ hạ nhìn trúng Nhã Xu thì cho dù bà muốn giữ cũng giữ không được.

Chỉ là so với chuyện phiền lòng của mình, Đào Nhã Xu càng lo lắng cho Sở Lâm Lang hơn.

Không biết vì sao mà gần đây có chút lời đồn thổi, nói rằng vị Tân Mai an nhân mới được phong là người dài tay khéo múa (*), đi đi lại lại giữa Hộ bộ Thị lang Tư Đồ Thịnh và Lang trung Công bộ Liễu Tĩnh Hiên.

(*Thành ngữ gốc "trường túc thiện vũ" (dài tay áo múa giỏi), chỉ người rất khéo léo trong giao tiếp xã hội, biết cách ứng xử mềm mỏng, vận dụng mối quan hệ một cách tinh tế để đạt được lợi ích)

Hai vị đồng liêu này còn vì giành nhau ai đến đón Sở nương tử mà cãi nhau một trận ầm ĩ ở cửa nữ học.

Đào Nhã Xu tất nhiên là không tin rằng Liễu Tĩnh Hiên sẽ có gì với Sở Lâm Lang, chỉ có điều nàng hơi lo lắng cho Sở Lâm Lang.

Lâm Lang tuy không phải là nữ tử khuê các chưa gả nhưng bị chuyện như vậy làm vấy bẩn thanh danh vẫn không tốt cho nàng.

Dù sao thì Sở nương tử bây giờ thường xuyên lộ mặt trước thái hậu, nếu để lão nhân gia biết được, hiển nhiên sẽ gây ra những hiểu lầm.

Đặc biệt là Đào Nhã Xu sau khi biết rõ ngọn ngành sự việc, nàng còn cảm thấy có chút có lỗi với Sở nương tử.

Nếu không phải Sở Lâm Lang lầm tưởng phu tử dụ dỗ nàng, lo lắng nàng trẻ người non dạ, bị nam nhân dụ dỗ thì sẽ không gấp gáp tìm phu tử tính sổ, đến mức gây ra chuyện hiểu lầm giằng co như vậy.

Sở Lâm Lang hoàn toàn coi nàng như tiểu muội muội mà mình yêu thương che chở mới chuốc lấy một thân phong ba này. Đáng giận là giờ nàng thân ở trong cung, không thể minh oan cho Sở nương tử.

Còn Sở Lâm Lang lại cảm thấy mấy lời đồn thổi này đối với nàng mà nói, cũng chẳng là gì cả.

Dù sao thì có đồn đãi thế nào, tiệm nàng vẫn tiền vào như nước, bạc thì đầy bát, tràn thùng. Hơn nữa gần đây nàng lại mua thêm nhiều đất ở Tây Bắc, thu hoạch cũng khá phong phú.

Sở Lâm Lang dù đang nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, thực sự không thừa sức đâu mà sầu muộn chuyện thanh danh.

Còn về chuyện thái hậu sẽ nghe được gì mà có thể sẽ lạnh nhạt nàng, Sở Lâm Lang cũng không mấy để ý.

Nàng vốn chỉ là đóa hoa dại nơi dân gian, chẳng lẽ còn muốn vào trong nhà ấm hoàng thất sao?

Nếu hoàng thất không thiếu con "cá chép may mắn" này là nàng, cùng lắm thì nàng không vào cung góp vui nữa, quan trên cũng sẽ không ăn no rửng mỡ, vì loại chuyện việc tư giữa nam nữ này mà ban tử nàng.

Dù sao thì nàng cũng không phải nữ nhân của bệ hạ, không cho bệ hạ đội cái nón xanh to tướng.

Chỉ là mẫu thân Tôn thị của nàng rõ ràng là không nghĩ vậy, trước đó bà đi chợ mua rau lại không khéo bắt gặp xe ngựa của tế tử trước Chu Tùy An.

Chu Tùy An trong xe ngựa liếc thấy Tôn thị liền vội bảo xa phu dừng xe, hắn muốn xuống nói chuyện với vị nhạc mẫu trước kia.

Hắn rất rõ Sở Hoài Thắng khi trước nịnh bợ và muốn bám víu vào tên tế tử làm quan như hắn đến mức nào. Lúc trước khi Lâm Lang hoà ly cũng không dám báo với nhà họ Sở.

Chu Tùy An không biết Tôn thị đã rời khỏi Sở gia, hắn chỉ cảm thấy mình ở Sở gia hẳn vẫn có thể diện, ước chừng nếu Tôn thị biết được lúc trước hắn không cố ý muốn hoà ly với Lâm Lang, nhà họ Sở nhất định sẽ nghĩ cách khuyên Lâm Lang hồi tâm chuyển ý.

Vậy nên Chu Tùy An ở trước mặt nhạc mẫu trước không có chút nào áy náy, nói thẳng sự không chuyện của Lâm Lang.

Đại khái ý tứ của hắn là từ lúc Sở thị hoà ly như biến thành người khác vậy, sao không biết trân quý thanh danh của mình như vậy. Bây giờ cả Kinh thành đều đang lời qua tiếng lại chuyện nàng qua lại với hai vị quan viên, lả lơi ong bướm thế nào, chuyện này giờ phải biết làm sao đây?

Lúc Chu Tùy An nói lời này, tuy hắn không mấy tin lời đồn kia lắm nhưng sự tức giận đến hộc máu trong lời nói là thật lòng.

Hắn bây giờ cũng hối hận, nếu sớm biết Sở thị được thả ra sẽ có hành vi phóng đãng như vậy, không biết đúng mực chút nào thì lúc trước hắn không nên... không nên...

Không nên cái gì, Chu Tùy An nhất thời cũng không kịp nghĩ, bởi vì vị nhạc mẫu trước kia luôn đối xử tốt với hắn giờ lại hướng về mặt hắn mà hung hăng nhổ một bãi nước bọt: "Hứ! Ngươi cũng xứng đến lắm chuyện chuyện thanh danh của nữ nhi ta sao? Lả lơi ong bướm cái gì? Sao không lấy gương mà soi lại mình đi! Nữ nhi ta hành vi đoan chính, làm việc ngay thẳng, không giống một số nam nhân phải dựa vào phụ nhân mà sống. Ngươi là cái loại Trần Thế Mỹ vong ân phụ nghĩa (*)! Vậy mà cũng có mặt mũi đến nói với ta mấy chuyện này? Là thấy mẫu tử ta không có ai dựa vào thì dễ khi dễ sao? Nếu còn đến trước mắt ta khoe mẽ thì coi chừng ta một đao chém sống ngươi đó!"

(*Trần Thế Mỹ là một nhân vật nổi tiếng trong kinh kịch dân gian Trung Hoa, gắn liền với vụ án nổi tiếng do Bao Thanh Thiên xử lý. Ông xuất thân nghèo khó, học giỏi, đỗ trạng nguyên và được gả công chúa làm phò mã. Tuy nhiên, khi lên kinh đô, Trần Thế Mỹ phụ bạc vợ con là Tần Hương Liên cùng hai con nhỏ, chối bỏ quá khứ và tìm cách "tẩy trắng" để kết hôn với công chúa. Khi vợ con đến tìm, ông ta sai giết họ để bịt đầu mối nhưng bị Bao Thanh Thiên phát giác và xử tội nghiêm khắc. Đây là biểu tượng cho sự bạc tình, phản bội và tham quyền cố vị trong văn hóa Trung Hoa.)

Lúc đó Tôn thị lại đang mua thịt, thuận tay cầm dao chặt thịt trên sạp lên chỉ vào người Chu Tùy An.

Từ khi rời khỏi nhà họ Sở, Tôn thị mới như ngẩng cao đầu hít thở vậy. Sau khi gặp nạn ở ốc đảo, thậm chí còn suýt nữa thì chém Tư Đồ Thịnh, Tôn thị bảo vệ con mình rất dữ dằn.

Chu Tùy An trước kia còn cảm thấy sự hung hãn của Sở Lâm Lang là giống phụ thân nàng, giờ hắn ta mới hiểu rõ, hoá ra là giống vị nhạc mẫu tưởng chừng như liễu yếu đào tơ này.

Dọa cho hắn ta phải liên tục lùi lại rồi bị nước rửa cá bẩn thỉu đổ ra từ sạp cá bên cạnh tạt vào, khiến cả người bốc lên mùi tanh tưởi.

Hắn ngàn lần không ngờ tới, Tôn thị trước kia vẫn luôn khuyên Lâm Lang tôn kính kẻ làm trượng phu như hắn bây giờ cũng như đã biến thành một người khác, giữa nơi đầu đường xó chợ lại rơi vào cảnh ngộ nhục nhã như thế này, hắn chỉ có thể tức giận nói: "Ta... ta không so đo với mụ phụ nhân nhà ngươi, nếu để nhạc phụ biết nữ nhi ông ta như vậy, ngươi xem ông ta có..."

Tôn thị lại hung hăng nhổ một bãi nước bọt nói: "Nữ nhi ta đã giúp ta rời Sở gia, chuộc lại khế thân, ngươi đừng lấy Sở Hoài Thắng ra dọa người! Cút! Đừng xuất hiện trước mặt mẫu tử chúng ta nữa!"

Chu Tùy An thật sự không biết rằng Tôn thị cũng đã rời khỏi nhà họ Sở. Nghe xong lời này, hắn sửng sốt đến trợn mắt há mồm.

Trước kia hắn cũng từng nghe Lâm Lang nói lời tương tự nhưng khi ấy hắn chỉ cảm thấy Sở thị nghĩ chuyện viển vông, làm gì có chuyện con cái lại mong phụ mẫu tách rời?

Giờ đây Sở Lâm Lang đã lần lượt đem những lời mình nói từng lời một trở nên ứng nghiệm, điều này khiến Chu Tùy An cảm nhận một luồng lạnh lẽo từ tận xương tuỷ.

Nàng nói kiếp này sẽ không tái tục tiền duyên với hắn, là nhất ngôn cửu đỉnh, không còn khả năng quay lại nữa...

Tên tiểu thị đằng sau hắn muốn gây sự với Tôn thị nhưng Tôn thị mắng người xong liền dẫn theo Đông Tuyết ngẩng cao đầu bỏ đi.

Chu Tùy An cảm thấy hôm nay mình đã đủ mất mặt rồi, hắn không để tiểu thị của mình đuổi theo họ nữa. Nhưng trong lòng hắn ta lại oán hận nghĩ, Tạ thị nói Sở Lâm Lang được bệ hạ ưu ái nhưng lòng lại nay Tần mai Sở, chỉ sợ sẽ chuốc lấy kết cục thê thảm. Mẫu tử họ đã không biết điều, vậy hắn cũng không cần tốt bụng nhắc nhở nữa!

Chỉ là không biết Sở Lâm Lang đến lúc không có ai có thể giúp được nữa, có hối hận chuyện lúc trước không?

Lại nói đến Tôn thị, tuy bà không tin mấy lời đồn đại mà Chu Tùy An nói nhưng bà thật lòng cảm thấy nữ nhi mình vẫn nên sớm cắt đứt với Tư Đồ Thịnh thì hơn.

Cho dù bây giờ nàng tạm thời không muốn gả chồng cũng đừng nên dính líu với một quan lại hiển quý như vậy, nếu không cẩn thận thì vẫn là nữ tử phải chịu cảnh thân bại danh liệt.

Nghĩ vậy, Tôn thị không khỏi phải bận tâm, bà vội đi hỏi thăm mấy vị phụ nhân bà quen biết xung quanh xem họ có biết bà mối nào không.

Đợi đến khi Sở Lâm Lang thấy mẫu thân mình đi từ chỗ bà mối lấy về một danh sách, nàng phải bật cười thành tiếng.

Một chuỗi bát tự sinh thần của mấy kẻ goá phu, độc thân này có khác gì như một đám giai lệ hậu cung để nàng lật thẻ bài đâu, mẫu thân đây là đem hết mấy tên độc thân từ làng trên xóm dưới thu thập về sao?

"Mẫu thân, người lấy mấy cái này về làm gì?"

Tôn thị trả lời như lẽ đương nhiên: "Tất nhiên là để con chọn rồi, xem xem có người nào vừa ý không? Ta hỏi từ bà mối lựa ra toàn là mấy nam tử có tay nghề, có thể nuôi gia đình. Con dù thế nào cũng không thể tiếp tục không rõ ràng với tên Tư Đồ Thịnh kia. Đợi con gả đi rồi, hắn ta cũng sẽ không tiện đến quấy rầy con nữa!"

Sở Lâm Lang nghĩ đến dáng vẻ Tư Đồ Thịnh ghen tuông, nàng cảm thấy nếu bây giờ mình đột ngột gả chồng, ước chừng hắn sẽ lôi tân lang ném vào bãi tha ma chôn mất.

Chỉ là nhìn mấy người mà mẫu thân đã chọn cho nàng này, Sở Lâm Lang cảm thấy mình cần thiết phải trưng ra gia sản của mình cho Tôn thị xem.

Vậy nên nàng trước hết là đẩy sổ ghi tên sang một bên, sau đó đẩy sổ sách của cửa tiệm "tiền vào như nước" còn đang tính dở đến trước mặt mẫu thân: "Mẫu thân, người xem, chỉ riêng chỗ tiền bạc một tiệm này của con, mấy tên hán tử kia gom lại có thể sánh được với gia sản của con không?"

Tôn thị chưa bao giờ hỏi đến chuyện làm ăn của nữ nhi mình, tuy bà cũng biết rằng nàng mua cửa tiệm ở Kinh thành, sau lại còn nhờ Hạ Thanh Vân mua đất ở Tây Bắc để trồng thuốc nhưng hẳn là cũng giống như khi còn ở quê nhà Giang Khẩu mà thôi, một tiệm miễn cưỡng cũng chỉ đủ để nàng nuôi gia đình và có chút dư ra thôi.

Nên khi nhìn thấy khoản lợi nhuận như nước chảy từ cửa tiệm, mỗi tháng đều là tiền trăm trở lên, Tôn thị trước tiên là hoài nghi thị lực của mình, sau đó là hoảng hốt, bà hỏi cửa tiệm của Sở Lâm Lang rốt cuộc là bán cái gì, sao lại có lợi nhuận kếch xù như vậy?

Sở Lâm Lang nhìn dáng vẻ hoảng loạn như chưa từng thấu sự đời của mẫu thân, nàng nhịn không được mà bị chọc cười.

Chuyện làm ăn ở Kinh thành vốn dĩ đã luôn phát triển hơn ở quê nhà Giang Khẩu.

Chỉ là cửa tiệm này kiếm được nhiều lợi nhuận như vậy cũng liên quan đến một khoản tài lộc từ trời rơi xuống gần đây của nàng.

Lúc trước nàng mua thuyền rồi giao cho huynh trưởng Hạ Thanh Vân của Hạ Hà đứng ra quản lý thay, tuy rằng chạy thuyền cũng kiếm được chút tiền nhưng cũng có mùa nổi mùa trầm.

Sau đó Sở Lâm Lang ủy thác Hạ Thanh Vân chạy thuyền đến Tây Bắc, tiện thể xem xem có ruộng đất nào ở đó thích hợp không.

Nơi đó tuy thỉnh thoảng hạn hán nhưng đất đai rất thích hợp trồng các loại dược liệu. Nàng nghe Hà phu nhân từng nói qua, trồng dược liệu kiếm được nhiều hơn trồng lương thực, hơn nữa Hà phu nhân còn có mối, trồng được bao nhiêu sẽ thu bấy nhiêu.

Sở Lâm Lang tính toán thấy cũng được, thế là nhân lúc mùa thuyền vắng, nàng bán đi hai chiếc thuyền trong số đó, để Hạ Thanh Vân giúp chọn mua một mảnh đất lớn gần sông và hẻm núi.

Vốn rằng ruộng đất nơi hẻm núi rẻ, mà chuyện trồng thuốc lại không câu nệ địa hình, hơn nữa nơi hẻm núi còn râm mát, thích hợp cho nhiều dược liệu sinh trưởng, Sở Lâm Lang liền quyết định mua.

Cũng là Sở Lâm Lang sinh ra đã có tài mệnh, vậy nên nàng phải phát tài, thuốc kia trồng xuống không bao lâu thì khi Hạ Thanh Vân đang rửa mặt ở bên suối lại vô tình phát hiện, trong nước suối ở chỗ hẻm núi lại có cát vàng!

Hắn là kẻ đã từng vào nam ra bắc, cũng từng làm nghề đãi vàng nên vừa nhìn liền lập tức nhận ra.

Sau khi phát hiện ra, Hạ Thanh Vân cũng không làm ầm lên, chỉ vội vàng tự mình ngồi thuyền về Kinh, báo cho Sở Lâm Lang.

Sở Lâm Lang sau khi xác định xong mắt cũng sáng lên, nàng gom hết tiền bạc trong tay, thậm chí còn lấy ra cả đống ngân phiếu bổng lộc mà Tư Đồ Thịnh để nàng quản lý thay, sau đó bảo Hạ Thanh Vân mau chóng quay về, lấy cớ dược liệu cần mở rộng trồng trọt mà mua hết mấy hẻm núi dọc con suối kia.

Nếu chỗ bạc này không đủ, nàng sẽ lại nghĩ cách.

Hạ Thanh Vân có chút ngượng ngùng biểu thị, hắn cũng có tích cóp nhưng đều đưa cho phụ mẫu ở quê mua ruộng đất nhà cửa hết rồi, cho dù hắn có tâm muốn giúp Sở Lâm Lang góp tiền cũng nhất thời không lấy gì ra được.

Nói đến đây, Hạ Thanh Vân lại cảm thấy mình thật thiển cận, kiếm được bạc rồi, vì sao nhất định phải về quê mua ruộng đất?

Sao không giống như Sở nương tử, mua chút gì đó ở gần Kinh thành, dù sao vẫn tốt hơn là cứ giam mình ở quê!

Đều tại phụ mẫu hắn đều chỉ là mấy nông phu có kiến thức hạn hẹp, có tiền bạc phải đổi thành ruộng đất mới an tâm, căn bản là không quan tâm đến chuyện sau này có lúc cần phải dùng tiền ngay hay không.

Sở Lâm Lang cười, biểu thị rằng hắn không cần phải bỏ vốn, nàng cũng sẽ tính cho hắn ba phần cổ tức.

Sở Lâm Lang vốn dùng người rất rộng rãi, tuy đất đều do nàng mua nhưng nàng tỏ vẻ rằng vô luận sau này chuyện khai thác vàng kiếm được bao nhiêu, Hạ Thanh Vân đều có thể được chia ba phần lợi nhuận.

Dù sao nàng thì ở Kinh thành, chuyện đãi cát, luyện chế là công việc rất tốn tâm huyết, Hạ Thanh Vân phát hiện mỏ vàng lại đến báo cho nàng, tấm lòng này, nàng thực sự rất cảm kích, chia ba phần lợi nhuận cho hắn cũng là lẽ đương nhiên.

Cứ như vậy, vốn mấy nơi đất đai cằn cỗi gập ghềnh, không thích hợp để trồng trọt cùng với nguồn nước suối đều bị Hạ Thanh Vân sảng khoái dùng giá cao hơn thị trường một chút mua lại.

Sau đó Hạ Thanh Vân bắt đầu thuê nhân thủ, dọc bãi cát dựng lên một giàn đãi vàng.

Hắn không nhìn lầm, nơi này quả đúng là ẩn chứa một mỏ vàng, sản lượng tuy không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít.

Lần này Sở Lâm Lang thật sự đã phát tài lớn trong âm thầm, nàng cũng giấu kín con gà đẻ trứng vàng này!

Chỉ là lúc mới đầu, giàn đãi vàng mà Hạ Thanh Vân thiết kế không được hiệu quả lắm, nhân thủ cũng hạn chế, mỗi tháng sản lượng vàng đều rất ít ỏi, cũng không có cách nào để tự tinh luyện, mấy chỗ cát vàng thô sơ đó đều để ở cửa tiệm Sở Lâm Lang bán thay.

Sở Lâm Lang bán đống cát vàng chưa luyện chế ra lại thu về chút tiền vốn, sau đó nàng lại mua thêm chút dụng cụ đãi vàng, cứ như vậy, sản lượng cát vàng thu về cũng nhiều hơn rất nhiều.

Bước tiếp theo, nàng còn chuẩn bị để tự tinh luyện cát vàng. Sở Lâm Lang ước tính, doanh thu của cửa tiệm nhà mình sau này, sợ rằng mỗi tháng sẽ không dưới trăm lượng.

Bây giờ nàng trưng ra cho Tôn thị xem, Tôn thị tất nhiên là giật nảy mình, bà tưởng nữ nhi mình làm ra chuyện xấu phi pháp gì, nếu không sao lại có lợi nhuận lớn như vậy?

Đợi đến khi bà nghe xong chuyện làm ăn của nữ nhi mình rồi nhìn lại mấy tên thợ sắt thợ đồng, còn có mấy kẻ làm ăn nhỏ mà mình lựa cho nữ nhi, quả thật là không xứng với nữ nhi nhà bà.

Nếu bà cứ khăng khăng gả nữ nhi vào loại nhà cửa nhỏ như vậy, chẳng phải lại giống như lúc trước gả nàng vào Chu gia, để nàng lại đi nâng đỡ mấy kẻ sa cơ thất thế sao?

Chỉ là nữ nhi bà có bản lĩnh như vậy, có thể kiếm tiền nhưng cũng khiến người ta thật phiền não, nàng cao không thành thấp cũng không xong như này, phải tìm người có gia cảnh thế nào mới phù hợp đây?

Sở Lâm Lang cảm thấy chỗ bạc mình kiếm được rốt cuộc cũng làm mẫu thân kinh sợ rồi, một thời gian ngắn nữa hẳn bà sẽ không giới thiệu nam nhân nào cho nàng nữa.

Tối nay Tư Đồ Thịnh đã truyền lời qua, ước chừng nửa đêm hắn có thể sẽ trở về, hắn sẽ không về phủ hắn mà trực tiếp đến tiệm tìm nàng.

Lâm Lang nghĩ ngợi chút rồi cầm sổ sách qua đó đợi hắn.

Dù sao lúc trước trong số tiền mua đất ở Tây Bắc cũng có một phần là của Tư Đồ đại nhân, vậy nên hắn cũng chiếm một phần cổ tức.

Chuyện nam nữ tư tình là chuyện riêng, còn chuyện làm ăn tiền bạc như này vẫn nên tính toán cho thật rõ ràng trước thì hơn.

Quả nhiên là Tư Đồ Thịnh quay về vào lúc rất muộn, cả người hắn cùng ngựa cưỡi đều là một thân mồ hôi nhễ nhại, nhìn là biết ngựa không ngừng đuổi vó.

Sở Lâm Lang mỉm cười đẩy nam nhân còn đang muốn ôm nàng ra, lẩm bẩm nói hôi chết mất rồi thêm chút nước nóng vào chiếc thùng gỗ lớn sau cửa tiệm, để Tư Đồ Thịnh có thể ngâm người giải mệt.

Tư Đồ Thịnh lại cố ý dùng gương mặt đầy mồ hôi cọ cọ nàng, sau đó mới quay người thoát y.

Nam nhân nhìn như nho nhã này mỗi lần cởi áo là khí chất liền lập tức biến đổi. Vòng eo thon và phía sau là bờ lưng rộng vạm vỡ, đường nét cơ bắp trơn mượt, các đường nét khe rãnh rõ ràng.

Cũng chỉ lúc này mới khiến người ta bỗng chợt tỉnh ngộ, đây làm sao có thể là quan văn? Rõ ràng là một tướng môn hổ tử mà, đáng ra phải ra trận giết địch mới đúng... hoặc là một lúc nữa sẽ giết nàng đến "một mảnh giáp cũng không còn"...

Đợi đến khi hắn vào thùng tắm, Sở Lâm Lang mới miễn cưỡng thu lại tâm viên ý mã của mình, kéo một cái ghế đẩu rồi chỉ vào phần chia trên sổ sách cho vị chủ nhân trước của mình xem.

Tư Đồ Thịnh vốn không quan tâm đến tiền bạc nhưng nghe Sở Lâm Lang phân chia rành rọt như vậy lại cảm thấy rất không thuận tai.

"Nàng coi ta là Hạ Thanh Vân sao?" Hắn nhạt giọng hỏi.

Hả? Sở Lâm Lang còn đang chìm đắm trong chuyện tiền bạc, nghe hắn nói vậy, nàng có chút chưa nghĩ xa, còn thuận miệng nói một câu: "Hắn với chàng không giống nhau, bây giờ ta còn đang dựa vào hắn đấy..."

Sở Lâm Lang tưởng Tư Đồ Thịnh chê nàng chia cổ tức cho Hạ Thanh Vân nhiều quá nên muốn giải thích một chút sự khác biệt giữa bọn họ.

Dù sao thì Tư Đồ Thịnh bỏ ra tiền vốn còn Hạ Thanh Vân đóng góp sức lao động và tâm huyết. Bây giờ chuyện cát vàng có thể khai thác được bao nhiêu đều phải dựa vào Hạ Thanh Vân!

Lời này lại bắt đầu đá vào huyệt eo của vị chủ nhân trước này, Tư Đồ Thịnh đưa tay hất đống sổ sách trong tay của nữ tài chủ sang một bên rồi nhấc bổng nàng vào trong thùng.

Sở Lâm Lang không kịp đề phòng nên liền lập tức ướt sũng, nàng tức giận không nhịn được mà đấm ngực hắn: "Làm gì vậy! Ta đang tính sổ với chàng đấy!"

Tư Đồ Thịnh véo mũi nàng: "Ta cũng đang "tính sổ" với nàng đấy! Nói xem, nàng dựa vào hắn thế nào!"

Sở Lâm Lang dùng sức đẩy hắn nhưng tiếc là cánh tay hắn như đúc bằng sắt, căn bản là không giằng ra được.

Nàng chỉ có thể liếc mắt nói: "Trước kia sao không phát hiện ra chàng ghen tuông như vậy, sau này phu nhân chàng làm sao mà chịu nổi..."

Nói được một nửa, Lâm Lang liền vội vàng dừng lại.

Đề tài tương lai các loại vốn là điều cấm kỵ của nàng và Tư Đồ Thịnh.

Tư Đồ Thịnh không nhắc, nàng cũng chưa bao giờ hỏi đến. Dù sao đều là chuyện lòng hiểu rõ mà không nói ra. Chỉ là nàng vừa rồi lại phạm vào điều kiêng kỵ, lỡ miệng nhắc đến phu nhân tương lai của Tư Đồ Thịnh... Đây không phải chuyện nàng mà nàng nên nói nên hỏi.

____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com