11.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tôi nhớ lại cảnh tối qua tôi đã khóc rất nhiều đến nỗi xấu hổ không dám mở mắt.
Thật ra rất kỳ lạ.
Rõ ràng tôi cảm thấy hôn nhân của mình và Đoàn Châu chỉ tồn tại trên danh nghĩa, rõ ràng hơn một tháng trước đã chuẩn bị xong đơn ly hôn, nhưng bây giờ dường như càng ngày càng không thể sống thiếu anh ấy.
Tôi là một kẻ cứng đầu.
Đã vừa ý thì chính là cả đời.
Nhưng ban đầu tôi ngỡ mình nhìn nhầm, sau đó nhận ra không phải thế.
Bất kể là lần đầu tiên chăm sóc chu đáo cho người không biết ăn đồ Tây như tôi, hay rõ ràng tôi chưa bao giờ đến công ty của Đoàn Châu, nhưng lần đầu tiên lại có thể đi thẳng đến phòng tổng giám đốc mà không trở ngại gì, hoặc là một người công việc như anh ấy lại tan làm sớm hẳn ba tiếng, tất cả đều như đang nói với tôi rằng:
"Dường như...Đoàn Châu cũng đang yêu thầm tôi."
Một người quy củ, cứng nhắc, vụng về như anh ấy, chỉ đôi khi bị bên ngoài tác động mới có cảm giác nguy cơ, mới trở nên không có quy củ.
Giống như Đào Nhiên nói: Anh em ấy à, là ngoài lạnh trong nóng.
Sau khi thức dậy, hai chúng tôi ăn ý không nhắc chuyện hôm qua.
Anh ấy sợ tôi đau lòng, mà tôi đang chờ cơ hội để chắc chắn thân phận của Đào Nhiên.
Tôi không biết Đào Nhiên có biết nguyên nhân hôm qua tôi khóc hay không, vậy nên ăn cơm xong bè chủ động đề xuất đưa cô ấy đến thành phố Lâm chơi.
Đào Nhiên giả tạo che miệng lại, cố làm ra vẻ kinh ngạc: "Hả, nhưng em vừa nghe nói anh trai muốn ở bên chị còn đặc biệt xin nghỉ làm một ngày, như thế liệu anh có vui không."
Được rồi nhìn dáng vẻ cô ấy hẳn không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Tôi hỏi ý kiến của Đoàn Châu, anh ấy chỉ lắc đầu, nói: "Em muốn đi cứ đi."
Anh ấy nói là "Em" mà không phải "các em".
Anh ấy luôn tôn trọng ý kiến của tôi, chỉ cần tôi nói, anh ấy chưa bao giờ từ chối.
Ngoại trừ chuyện Đào Nhiên cứ bám lấy tôi.
Chỉ là...tôi cũng ít khi nhắc đến.
Như thế này mà tôi luôn nói Đoàn Châu đối xử với tôi vừa khách sáo, lạnh lùng, còn tôi chẳng phải cũng thế sao?
Đoàn Châu nói muốn tiễn tôi ra cửa, tôi không đồng ý, bảo anh ấy quay về làm việc cho giỏi.
Anh rũ mắt, khiến người ta không hiểu là vẻ mặt gì.
Đoàn Châu rất khó đoán.
Anh ấy là cấp trên vô cùng uy nghiêm, không bao giờ bộc lộ cảm xúc.
Tôi nghĩ, vẫn nên tiến một bước, nhân lúc Đào Nhiên đang dọn dẹp trên tầng, thơm "chụt" lên má Đoàn Châu.a
Vẻ mặt u ám của anh đột nhiên bừng sáng.
Tôi nghĩ nếu là ngày xưa thì tôi sẽ không bao giờ làm hành động sến sẩm thế.
Chỉ sợ Đoàn Châu sẽ không thích.
Khi mới chuyển đến đây, tôi luôn cảm thấy anh ấy trông hơi giống bố mẹ tôi.
Đều rất lạnh lùng.
Hồi nhỏ tôi muốn gần gũi với họ hơn, họ đẩy tôi ra và nói tôi không hiểu chuyện.
Bởi vì họ đã rất mệt mỏi sau một ngày dài làm việc và không có thời gian để nói chuyện với tôi.
Vậy nên, chính vì thái độ của bố mẹ đối với tôi mà tôi đã từng nghĩ rằng tất cả những người nghiện công việc trên thế giới đều không cần tình cảm.
Mà tôi, cũng chỉ là cái cớ để Đoàn Châu lấy lệ với bố mẹ anh ấy thôi.
Nhưng một số thứ bắt đầu thay đổi khi Đào Nhiên đến ngôi nhà này.
Vào đêm tôi bị Đoàn Châu nắm tay ở lại phòng khách, thật ra tôi biết anh ấy cố ý .
Bởi vì khi tôi vào phòng khách, điện thoại của Đoàn Châu đặt trên tủ đầu giường vẫn chưa khóa màn hình.
Tôi đã đọc được hết lịch sử tìm kiếm vừa lướt đang hiển thị.
"Làm sao để sống chung với vợ?
"Em gái cướp vợ mình phải làm sao?"
"Làm thế nào để lấy lại sự quyến rũ của một người đàn ông?"
"Mỹ nam kế có hiệu quả không?"
"Tại sao chồng lại không bằng em gái."
Đêm đó tôi mỉm cười khi ngủ.
Vành tai Đoàn Châu không đỏ lên, nhưng sự u ám xung quanh đã phai đi rất nhiều, giọng điệu vẫn nghiêm túc.
"Sau này hôn ở đây."
Anh ấy chỉ vào miệng.
Không thể không nói, kết quả học online của anh ấy cũng không tệ lắm.
Tốt hơn nhiều so với trước kia.
12.
Dọc đường, Đào Nhiên nói chuyện ríu ra ríu rít, ánh mắt ngập tràn sự tò mò với thành phố Lâm.
Không có dấu vết của việc đã đến đây nhiều lần.
Phỏng đoán trong đầu của tôi cũng suýt chút nữa dao động.
Tôi không dẫn cô ấy đi nhà của A Thu, mà đi hướng ngược lại ra ngoại thành.
Vùng phong cảnh ở ngoại thành rất đẹp, lại ít người.
Thích hợp ngắm cảnh, cũng thích hợp gây án.
Giữa ban ngày, một người đàn ông không biết từ đâu nhảy ra ôm lấy cổ tôi, kéo tôi vào lùm cỏ.
Đào Nhiên thấy, trực tiếp đấm anh ta.
Tôi thấy cô ấy ra tay bằng tay trái trước.
Sau đó là cú đá.
Tên kia tránh rất nhanh, Đào Nhiên không đá trúng.
Nhưng tôi nhân cơ hội đấy thành công trốn thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương.
Tôi muốn kéo Đào Nhiên đi, nhưng cô ấy không muốn, cô ấy thay đổi hình tượng em gái trà xanh yếu đuối, gào to lên: "Mày dám động vào chị dâu tao! Mày còn muốn sống nữa không!"
Tôi bật cười.
Thật là giống nhau.
Tôi nhớ hồi cấp ba, sở trường của A Thu là khi gặp chuyện bất bình trên đường sẽ hét lên, cho nên có không ít người tìm cô ấy gây rắc rối, và vì tôi có mối quan hệ tốt với cô ấy nên cũng bị liên lụy.
Nhưng tôi không sợ, bởi vì A Thu rất giỏi đánh nhau.
Vậy nên mỗi lần như thế A Thu đánh nhau trong hẻm nhỏ, mà tôi ngồi trên mỏm đá làm bài tập, bên tai tiếng gió gào thét.
Thi thoảnG làm bài tập mệt mỏi, cũng sẽ quan sát bọn họ đánh nhau như thế nào.
Dĩ nhiên, phần thắng áp đảo luôn thuộc về A Thu – người không hề bị thương chút nào.
Cô ấy thuận tay phải nhưng lại thích đánh bằng tay trái trước.
Sau đó là cú đá.
Nếu như tên kia không bị đá ngã xuống đấy, hẳn sẽ còn một chiêu nữa: Cú đá vô hình.
Tôi nhớ tất cả các chiêu thức đánh nhau của cô ấy.
Tôi cũng nhớ sau khi tiếng kêu rên tràn ngập trên mặt đất, cô ấy sẽ kéo tay tôi dưới ánh hoàng hôn, nói
"Hey, về nhà."
"Sao cậu đã làm xong bài tập hôm nay rồi!"
"Về nhà giảng bài cho tớ."
Tất cả những tiếng ồn ào đó, là cấp ba của chúng tôi.
Có lẽ chỉ dựa vào hai chiêu mà phán đoán thì quá là bừa bãi, vậy nên, tôi ngăn bàn cái chân sắp đá tiếp của Đào Nhiên, bình tĩnh nói:
"Đồ ngốc, tớ nhận ra cậu."
13.
Đào Nhiên sững sờ, đứng bất động.
Mà người ôm cổ tôi cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Tôi kêu anh ta qua, đặt một xấp tiền trong tay anh ta, nói: "Diễn tốt lắm, anh đi được rồi.
"Giả...giả sao?
Đào Nhiên quay đầu chỉ vào lưng người đàn ông hỏi tôi.
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng cô ấy đã vô tình làm rơi hạt đậu vàng.
Tôi gật đầu, cười nói: "Đây chẳng phải là muốn xem các chiêu thức của cậu có bị thụt lùi không à."
Đào Nhiên khóc mãnh liệt hơn: "Huhu...Thế cậu cũng không thể lấy tính mạng mình ra làm trò đùa, cậu có biết cậu suýt hù chế,.t tớ..."
"A Thu ngốc, cậu mà thừa nhận thân phận của bản thân sớm không phải tốt rồi sao."
Cô ấy không phản bác tôi, chỉ luôn lau nước mắt, càng lau càng nhiều.
Thực ra tôi là người vô thần nhưng khi biết được kết quả này tôi cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
Vì tôi biết trên đời này sẽ luôn có nhiều điều khó lý giải.
Ví dụ như:
Tại sao bố mẹ không thích gần gũi tôi mà chỉ thích ôm hôn em trai?
Tại sao tuổi thơ của tôi chỉ có gấu bông, mà tuổi thơ em trai của tôi lại có bố mẹ bầu bạn?
Tại sao em trai tôi có thể mặc bộ quần áo trị giá hàng chục nghìn tệ, vào trường quý tộc, mà tôi chỉ có 2000 tệ tiền tiêu vặt một tháng, chỉ có thể cố gắng đỗ đại học bằng nỗ lực của mình?
Còn nữa, tại sao linh hồn của A Thu lại xuất hiện trong cơ thể Đào Nhiên?
"Tớ, thật ra tớ cũng không biết," Đào Nhiên khịt mũi nói tiếp, "Tớ bị xe tông ch..ết, sau đó tỉnh lại, chính là Đào Nhiên."
"Khi tớ xuyên vào cô ấy, cô ta vì Đoàn Châu kết hôn mà uống thuốc ngủ tu sat. Sau đó, qua trí nhớ của cô ta, tớ mới biết đối tượng kết hôn của Đoàn Châu là cậu, vả lại anh ấy rất thích cậu."
Tôi nghi ngờ hỏi: "Chữ "rất" thể hiện ở đâu?"
Chúng tôi biết nhau qua xem mắt, tình cảm có sâu đậm cỡ nào thì cũng là sau khi kết hôn mới được bồi dưỡng.
"Thế tớ cũng không biết, chỉ là trong trí nhớ của cô ta chứng tỏ Đoàn Châu có thể nhìn ra những thủ đoạn trà xanh trước đây của cô ta, bởi vì Đoàn Châu không muốn kết hôn, vậy hẳn cũng do cô ta. Nhưng chỉ có đêm trước khi xem mắt với cậu, Đoàn Châu đã đặc biệt cảnh cáo cô ta đừng dùng thủ đoạn nữa."
Cũng đúng, từ năm hai mươi tuổi, Đoàn Châu đã bắt đầu là người hô mưa gọi gió trên chốn thương trường, hằng ngày so chiêu với những tên cáo già, những thủ đoạn nhỏ của Đào Nhiên đúng là không giấu giếm được anh ấy.
Nhưng tôi và Đoàn Châu có duyên phận gì mà tôi không biết sao.
Tôi quyết định về nhà sẽ hỏi anh ấy.
Nhưng, bây giờ chuyện cần xử lý trước mắt là Đào Nhiên không thừa nhận thân phận mình với tôi.
Đào Nhiên tủi thân nói: "Sao tớ dám chứ, chúng ta vừa cãi nhau xong tớ đã bị tai nạn, tớ sợ...Cậu còn oán hận tớ, bèn, bèn không dám thừa nhận thân phận của mình."
Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép xoa đầu cô ấy. "Tớ còn giữ đồ phù dâu cho cậu, đến lúc trước kết hôn còn mỏi mắt ngóng tin cậu."
Đào Nhiên rất ngạc nhiên lại mừng rỡ, ẫm ĩ đòi về về nhà xem váy phù dâu.
Thấy cô ấy còn sống, trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều.
Cũng may, người vẫn còn đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com