2
4.
Đối mặt với lời chất vấn ớn lạnh của Bùi Cảnh Chi, tôi bất chấp khó khăn mà đáp lại: "Chúng ta đã chia tay rồi mà không phải hả?"
"Anh đồng ý chưa?"
Bùi Cảnh Chi nghiêng đầu, hứng thú nhìn tôi.
Tôi không chống đỡ được ánh mắt như muốn nhìn thấu người khác của anh, yếu ớt cúi đầu: "Chưa."
"Vậy Chi Chi chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Đầu ngón tay hơi lạnh giữ cằm tôi, Bùi Cảnh Chi khiến tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cười vô cùng dịu dàng, trong mắt lại là sự lạnh lẽo thấu xương.
Tôi rùng mình, rũ mắt: "Thật ra em có lý do..."
Xuất phát từ bản năng cầu sinh, tôi muốn bắt đầu cãi chày cãi cối.
"Lý do gì?" Bùi Cảnh Chi vô cùng kiên nhẫn hỏi.
"A Cảnh anh biết mà, em cực kỳ thích đóng phim, bây giờ không dễ gì mới vào được showbiz, mỗi một cơ hội em đều phải trân trọng. Chương trình yêu đương này nhìn như không liên quan gì đến đóng phim, nhưng nếu biểu hiện tốt thì sẽ có độ hot, có độ hót thì mới có thể nhận được càng nhiều kịch bản tốt."
Mặc dù đang ngụy biện, nhưng lời tôi nói đều là thật.
Bộ phim ngắn trước kia tôi quay hot lên, nhưng sau đó kịch bản tìm đến tôi đều không được mấy cái tốt.
Tôi nhất định phải nỗ lực vì bản thân mình mà giành được nhiều cơ hội hơn nữa.
"Nếu đã muốn tham gia chương trình yêu đương, vậy thì chắc chắn phải độc thân, nếu không bị lộ ra thì sẽ chết chắc. Cho nên A Cảnh à, em chỉ có thể chia tay anh thôi."
Tôi lặng lẽ véo đùi, ép mình chảy nước mắt, tủi thân nhìn Bùi Cảnh Chi.
"Vậy sao?"
Lòng bàn tay Bùi Cảnh Chi dán vào khuôn mặt tôi khẽ vuốt ve, trong mắt đều là vẻ đau lòng.
Thật giống như tôi bị người ta cầm dao kề cổ, bị ép chia tay với anh vậy.
Khóe miệng tôi cong lên, nhào vào lòng anh, vô cùng đáng thương nói: "Em cũng không muốn chia tay với anh đâu, nhưng không có cách nào cả."
"Có những lời này của Chi Chi là đủ rồi."
Bùi Cảnh Chi sờ đầu tôi.
Tôi cẩn thận ngước mắt, nhìn chằm chằm vào đường nét cằm ưu việt của anh, hỏi: "Vậy chúng ta có được xem là chia tay trong hòa bình không?"
Ánh mắt Bùi Cảnh Chi rất bình tĩnh, giống như là điềm báo bão tối sắp đến.
Tôi căng thẳng mà nghẹn họng, trong lúc vô tình, ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận dè dặt.
Lúc này anh buông eo tôi ra,
Bùi Cảnh Chi thu tay lại, bỏ vào trong túi quần.
Tôi tưởng anh sẽ móc con dao ra moi tim tôi, thì ra chỉ là điện thoại.
Phù...
Sợ chết mất.
Bùi Cảnh Chi gọi điện thoại: "Kịch bản phim chế tác cấp S đó tìm được nữ chính chưa?"
"Vẫn chưa, Tổng giám đốc Bùi có đề cử sao?"
Tôi nghe ra được người bên kia đầu điện thoại là trợ lý của Bùi Cảnh Chi, Mạnh Thường.
Bùi Cảnh Chi nhìn tôi: "Từ Chi không tệ, để cô ấy diễn đi."
"Tổng giám đốc Bùi, hiện tại cô Từ chỉ từng diễn một bộ phim ngắn, sợ là không đủ kinh nghiệm, khó diễn chính." Mạnh Thường cân nhắc mà mở miệng.
Tôi ở bên cạnh vô cùng tán thành mà gật đầu.
Mặc dù tôi rất muốn kịch bản phim cấp S, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa có khả năng đó.
Có một câu nói rất hay, liệu sức mà làm.
"Chi Chi tham gia chương trình yêu đương là để nhận được nhiều kịch bản tốt hơn, bây giờ anh cho Chi Chi kịch bản tốt, Chi Chi lại không muốn. Chứng tỏ Chi Chi chỉ muốn chia tay anh, đúng không?"
Bùi Cảnh Chi không nhanh không chậm nói.
Trong mắt anh là một mảng tĩnh lặng, giọng nói cũng không lên không xuống, tựa như cả người đều mất đi sức sống.
Tôi tựa như lại nhìn thấy Bùi Cảnh Chi của ba năm trước đây.
Rõ ràng là người, lại không có chút cảm giác của con người.
Trái tim không hiểu sao lại co rút đau đớn, tôi đáp lại Bùi Cảnh Chi: "Em rất vui khi có kịch bản phim tốt dành cho em, nhưng kỹ thuật diễn xuất của em vẫn không xứng với kịch bản cấp S."
"Vậy thì đổi kịch bản."
Bùi Cảnh Chi vừa nói xong, Mạnh Thường ở bên kia điện thoại lập tức đề cử mấy kịch bản thích hợp.
Nhưng việc này không phải là vấn đề đổi kịch bản là có thể giải quyết được.
Tôi muốn chia tay Bùi Cảnh Chi, cách anh thật xa.
Thế nhưng tôi lại là người hèn nhát, không dám nói thẳng với Bùi Cảnh Chi, sợ anh thật sự moi tim tôi ra..
Bùi Cảnh Chi giống như nghe được tiếng lòng của tôi, cười một tiếng tự giễu: "Trước đó nói lấy tim Chi Chi ra làm tiêu bản chỉ là dọa Chi Chi thôi. Chi Chi muốn nói gì thì cứ nói."
"Vậy thì em nói đây..."
Giờ phút này trái tim tôi như nổi trống, khi đối mặt với Bùi Cảnh Chi, tôi cảm thấy như trái tim sắp bay ra khỏi cổ họng vậy.
Bùi Cảnh Chi gật đầu: "Chi Chi cứ nói."
"Anh xuất thân giàu có, mà em chỉ là một người bình thường, không môn đăng hộ đối thì sẽ không có kết quả tốt."
"Với lại, hình như anh chỉ xem em là thú cưng của anh thôi. Việc gì em cũng phải nghe theo ý anh mới được."
"Đây không phải là quan hệ người yêu bình thường, cứ tiếp tục thời gian dài như vậy, em sợ mình sẽ có vấn đề."
Lúc nói, tôi luôn chú ý đến vẻ mặt của Bùi Cảnh Chi.
Từ đầu đến cuối trên mặt anh chỉ có hai chữ — nghiêm túc.
"Chi Chi còn gì muốn nói nữa không?"
Tôi lắc đầu: "Hết rồi."
Bùi Cảnh Chi nở một nụ cười u ám: "Anh chưa từng yêu đương bình thường, không biết giữa những người yêu nhau chung đụng như thế nào mới là đúng. Anh chỉ biết rằng mình không thể không có Chi Chi. Chi Chi có thể dạy cho anh biết, người yêu chung đụng với nhau như thế nào mới là đúng, anh sẽ học, sẽ dùng hết mọi khả năng khiến Chi Chi hài lòng."
Sự chân thành mãi mãi là tuyệt chiêu.
Giờ phút này, nói không động lòng là giả.
Nhưng thân phận của tôi và Bùi Cảnh Chi chênh lệch nhau, đã định trước là sẽ không có khả năng.
"Em xin lỗi."
Tôi cúi đầu nói xin lỗi, có thể cảm nhận được ánh mắt của Bùi Cảnh Chi dần lạnh đi.
Anh không nói câu nào, xoay người mở cửa phòng thay đồ đi ra ngoài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng thẳng dậy.
Nhưng khi ngước mắt, tôi nhìn thấy Bùi Cảnh Chi lấy ra một con dao găm từ trong ngực đâm vào tim.
"Đừng!"
Tôi hốt hoảng xông qua đỡ Bùi Cảnh Chi, nhìn thấy trước ngực anh là một vũng máu lớn, run giọng quát: "Anh đang nổi điên gì vậy!"
Tôi run rẩy tìm điện thoại trên người muốn gọi 120, Bùi Cảnh Chi lại đè tay tôi lại.
"Anh không nổi điên."
"Anh chỉ muốn nói cho Chi Chi biết rằng, anh không xem em là thú cưng, anh thật sự vô cùng thích em."
"Nhưng anh không biết nên giải thích thế nào mới có thể khiến em tin tưởng."
"Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có moi tim tự chứng minh thôi."
Vẻ hồng hào trên mặt Bùi Cảnh Chi nhạt đi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, trắng đến mức đáng sợ, hơi thở cũng dần trở nên gấp rút.
Con dao găm lún vào rất sâu, chỉ để lại cán dao lộ ra bên ngoài.
Tại sao lại có người nghĩ đến việc moi tim chứng minh chứ, hơn nữa còn biến thành hành động!
Tôi vừa khóc vừa tìm điện thoại vừa mắng: "Anh chính là đồ điên!"
Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi Bùi Cảnh Chi được xe cấp cứu đưa đi, tôi vẫn còn mờ mịt.
Mãi đến khi chị Dao chạy tới hiện trường, kéo tôi ra ngoài, tôi mới lấy lại được tinh thần.
Chị Dao không ngừng cúi người xin lỗi đạo diễn.
Đạo diễn không hề nói gì, chỉ xua tay ý bảo chúng tôi đi nhanh lên.
Lúc chị Dao kéo tôi đi ra ngoài, cuối cùng tôi cũng nghẹn ra được một câu: "Không quay chương trình nữa sao?"
Vừa mới dứt lời, tôi cảm nhận được rõ ràng ánh mắt đạo diễn nhìn tôi tràn đầy sát khí.
Chị Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Bùi Cảnh Chi suýt nữa vì em mà qua đời ở đây, em nói xem bọn họ còn dám để em quay chương trình nữa không?"
Nói xong, chị Dao nắm chặt cổ tay tôi, không hề lưu tình mà kéo tôi lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, chị Dao đã hất tay tôi ra, tức giận nói: "Không phải nói em với Bùi Cảnh Chi đã kết thúc rồi sao? Hôm nay lại là chuyện gì vậy!"
"Em không ngờ anh ta điên đến mức này... Em xin lỗi, chị Dao."
Tôi biết Bùi Cảnh Chi không bình thường, nhưng không ngờ anh ta căn bản là một người điên.
Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn ngoài ý muốn.
Trước đó tôi gửi một đoạn tin ngắn cho Bùi Cảnh Chi, sau đó anh mãi không trả lời tôi, cũng không tìm tôi, đến bây giờ cũng được gần nửa tháng rồi.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế mà trôi qua, tuyệt đối không ngờ rằng Bùi Cảnh Chi đột nhiên nhảy ra, còn làm ra trò thần kinh như thế.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt tràn đầy lửa giận của chị Dao.
Có thể cảm nhận được lúc này chị Dao hận không thể đốt tôi thành tro.
Không dễ gì mới kiếm được cơ hội lộ mặt, giờ thì mất rồi.
Hơn nữa còn đắc tội một đạo diễn.
Bây giờ ngoại trừ nói xin lỗi thì chính là ngậm miệng lại, đợi chị Dao bình tĩnh.
Không biết qua bao lâu, chị Dao lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự mỏi mệt sâu sắc: "Có phải là em không biết quá khứ của Bùi Cảnh Chi không?"
"Không biết ạ." Tôi lắc đầu.
Hai lần tiếp cận Bùi Cảnh Chi đều vì chạy đi kiếm tiền.
Chỉ một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ mẹ Bùi đưa ra, không nghĩ tới việc tìm hiểu quá khứ của Bùi Cảnh Chi như thế nào.
Chị Dao thở một hơi thật dài: "Trách chị, không hỏi em những lời này trước khi em đi tìm Bùi Cảnh Chi lần hai."
"Nói thế nào ạ?" Tôi chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía chị Dao.
Chị Dao cười khổ: "Chị tưởng là em đã biết Bùi Cảnh Chi đã trải qua những gì, đã nghĩ ra được sách lược vẹn toàn để đối phó với anh ta rồi. Bây giờ xem ra, em to gan lắm."
5.
Mặc dù Bùi Cảnh Chi sinh ra trong nhà giàu, nhưng từ lúc ban đầu đã là kết quả xấu.
Anh là sản phẩm mất lý trí của bố mẹ trong một lần say rượu khi còn trẻ.
Vốn dĩ anh sẽ không tới thế giới này, không ngờ rằng có người để lộ chuyện tình một đêm của bố mẹ anh, hai bên bị bức bách bởi áp lực bên ngoài, vì giữ cái gọi là thể diện nên mới lựa chọn giữ anh lại đồng thời kết hôn.
Hai người không có tình cảm kết làm vợ chồng, chắc chắn sẽ không có được một hôn nhân hạnh phúc.
Mà người lớn sống không như ý, thường sẽ trút giận lên người con trẻ.
Khi còn bé, Bùi Cảnh Chi chính là nơi trút giận của bố mẹ.
Tát, phạt quỳ, bỏ đói đều là chuyện thường ngày.
Một lần nghiêm trọng nhất, Bùi Cảnh Chi bị nhốt trên gác xép bảy ngày ròng rã.
"Nếu không phải có người giúp việc lén lút đưa nước cho Bùi Cảnh Chi uống thì có lẽ anh ta không sống được tới bây giờ đâu."
Chị Dao nói đến đây khiến tôi nghĩ đến mấy lần gặp mẹ Bùi.
Mẹ Bùi nói câu nào cũng nhắc đến Bùi Cảnh Chi, có thể cảm nhận được bà ấy vô cùng yêu thương Bùi Cảnh Chi.
Khó có thể tưởng tượng được, trong quá khứ mẹ Bùi lại tàn nhẫn với Bùi Cảnh Chi như vậy.
"Sau đó bố của Bùi Cảnh Chi mất, cuộc sống của Bùi Cảnh Chi dần quay về quỹ đạo. Nhưng trải nghiệm trước kia khiến anh ta dưỡng thành tính cách quái gở, ghét tiếp xúc với người khác. Một cô gái xuất hiện, khiến Bùi Cảnh Chi bắt đầu thay đổi..."
Chị Dao liếc nhìn tôi một cái, tựa như có chút lo lắng tôi không nghe tiếp được.
Tôi không khỏi bóp lòng bàn tay, vô tư cười cười: "Sau đó thì sao?"
"Cô gái giống như một tia sáng chiếu vào thế giới phủ đầy mờ mịt của Bùi Cảnh Chi, mang theo Bùi Cảnh Chi bước ra khỏi bóng tối."
"Nhưng, cô gái tốt với Bùi Cảnh Chi chỉ vì một hồi cá cược."
"Nội dung cá cược của bọn họ rất đơn giản, chỉ là xem xem Bùi Cảnh Chi có thể trở thành một người bình thường dưới sự cảm hóa của cô gái đó hay không."
"Ngày Bùi Cảnh Chi biết được sự thật là ngày sinh nhật anh ta. Nghe nói ngày đó anh ta vốn dĩ muốn cầu hôn."
"Cũng chính vào hôm đó, Bùi Cảnh Chi gặp tai nạn giao thông, không nhìn thấy được nữa."
Vốn tưởng chỉ là cứu rỗi, nhưng lại một lần nữa đẩy anh vào vực sâu.
Cảm giác tuyệt vọng như vậy, tôi cũng từng có.
Khi còn nhỏ bị nhốt trong phòng nuôi thỏ, anh trai hàng xóm lén lút đưa kẹo cho tôi, còn kể chuyện cho tôi nghe.
Nhưng có một ngày, anh ấy nói: "Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, em giúp anh được không?"
Lúc đó tôi tám tuổi, có rất nhiều chuyện vẫn không rõ, nhưng cũng không thể để người ta chạm vào nơi riêng tư được.
Tôi vừa khóc vừa kêu cứu mạng, may mà bố mẹ đuổi tới kịp lúc mới không để tên vô liêm sỉ đó được như ý.
Cho nên hiện tại tôi vô cùng hiểu sự điên rồ của Bùi Cảnh Chi.
Anh ấy như vậy, hoàn toàn là do bị ép mà ra.
"Chị Dao, Bùi Cảnh Chi ở bệnh viện nào ạ?"
6.
Lúc đến bệnh viện, chuẩn bị xuống xe thì tôi nhận được cuộc gọi ở nhà gọi tới.
Vốn tưởng là lại đòi tiền, không ngờ trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của bố tôi.
"Bà nội mày bị tai nạn giao thông, sợ là không được nữa, mày nhanh về gặp bà nội mày lần cuối đi!"
Trái tim như bị ai đó đâm một nhát, ngay cả hơi thở cũng trở nên tê liệt đau đớn từng cơn.
Bà nội là nỗi nhớ mong duy nhất của tôi trong cái nhà trọng nam khinh nữ đó.
Hai mắt tôi đẫm lệ ngẩng đầu: "Chị Dao..."
Chị Dao đau lòng nhìn tôi: "Trưởng bối quan trọng, mau về đi."
Cúp điện thoại, tôi run rẩy mở phần mềm mua sắm ra đặt vé máy bay, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, chẳng mấy chốc đã làm mờ màn hình.
Giờ phút này, trong đầu tôi toàn là cảnh tượng ở bên bà nội lúc trước.
Bố mẹ ghét bỏ tôi là con gái, thường xuyên thay đổi cách tra tấn tôi. Lúc bà nội vẫn chưa mờ mắt, bà sẽ luôn mang theo cây chổi dạy dỗ bọn họ.
Sau đó bà nội không còn nhìn thấy nữa, không có cách nào bảo vệ tôi giống như trước đây, bà đã tìm sợi dây buộc tôi vào bên hông của bà, sợ tôi bị đánh.
Nhưng có một mùa đông nọ, tôi ham chơi đi đến mặt hồ kết băng, không cẩn thận bị ngã, cũng khiến bà nội té mạnh.
Lần đó, bà nội ở bệnh viện nửa tháng trời.
Sau khi xuất viện, bố mẹ nói gì cũng không đồng ý cho bà nội và tôi buộc dây vào nhau nữa.
Bà nội lo lắng bố mẹ sẽ trừng trị tôi, trở nên vô cùng cảnh giác, có chút gió thổi cỏ lay nào là sẽ lập tức gọi tôi đến trước mặt bà.
Cho dù sau này tôi đi học ở lại trường, bà nội khi cảm thấy bất an vẫn sẽ gọi tên tôi.
Đây đều là chuyện tôi nghe được từ em trai.
Nó vô cùng không hiểu vì sao bà nội không ghét bỏ đứa cháu gái là tôi đây giống như những bà già khác trong thôn, yêu thương đứa cháu trai là nó như báu vật.
Em trai tôi thường xuyên nói một câu là: "Thật không biết vì sao bà nội lại thương chị thế."
Bởi vì tôi là cháu gái của bà mà.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã hy vọng có thể kiếm được thật nhiều tiền, mua một căn nhà thật lớn, đón bà nội đến ở với tôi.
Chỉ là không ngờ rằng bà nội không thích ứng được.
Bà nội đã sống ở nông thôn mấy chục năm, không quen với nhịp sống của thành phố, chưa được mấy ngày đã nói muốn về.
Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể đưa bà nội về quên.
Trước khi đi, tôi đã đồng ý với bà nội là nhất định sẽ thường xuyên quay về thăm bà.
Nhưng tôi không làm được.
Vì luôn có đủ chuyện ngăn cản bước chân, mỗi lần nói về thì sẽ có chuyện nhảy ra làm chậm trễ.
Lần trước gặp bà nội còn là vào tết âm lịch năm ngoái.
Nghĩ đến lúc tôi đi, bà nội kéo tôi đi hỏi lần tới gặp là lúc nào, tôi liền không nhịn được mà mắng chính mình.
Kiếm tiền quan trọng hơn nữa cũng không quan trọng bằng người nhà! Từ Chi cái đồ ngu ngốc này!
Nước mắt càng lau càng nhiều, tôi không thể không đặt điện thoại xuống mà ngẩng đầu.
Chị Dao đưa khăn cho tôi lau mặt: "Còn muốn vào trong không?"
Chuyến bay cất cánh vào bốn mươi phút sau.
Hơn nữa, trạng thái bây giờ của tôi không thích hợp để gặp Bùi Cảnh Chi.
"Đợi quay lại rồi gặp sau ạ."
"Được."
Vào lúc xe quay đầu rời đi đã đi ngang qua một chiếc Bentley vừa chạy vào nhà để xe.
"Á đù!"
"Không phải là Lê Vân đến thăm Bùi Cảnh Chi chứ?"
Vẻ mặt chị Dao kinh ngạc.
"Ai ạ?"
Tôi không thấy rõ người ngồi trong xe dáng dấp ra sao, lau khô nước mắt nhìn lại thì chỉ thấy sau gáy.
Chị Dao ho khan: "Chính là tia sáng mà chị vừa nói với em đấy."
Là cô ta à...
Trái tim không hiểu sao lại dâng lên một hồi đau đớn, tôi hít sâu một hơi: "Nói không chừng người ta chỉ đến bệnh viện khám bệnh thôi."
"Chỉ hy vọng là như thế, nếu không thì Bùi Cảnh Chi thảm rồi."
Hy vọng.
Trong lòng tôi lặng lẽ nói hai chữ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com