Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

5.

Thời Cẩn: "Giới thiệu với mọi người, PR mới của đội chúng ta, cũng là bạn gái tôi, Trần An An."

Miệng em họ tôi há to tới mức có thể nhét vừa cái khuỷu tay.

Những người khác cũng bày ra vẻ mặt như thể nhìn thấy địa ngục vậy.

Tôi vội bổ sung: "Là giả, là bạn gái giả."

Mọi người lần lượt "ồ ~" lên một tiếng.

"Chào chị dâu."

Một cậu trai xoa xoa tay lên người rồi tiến lên bắt tay tôi.

Em họ đá vào bắp chân cậu ta: "Lý Tú Thành, cậu gào loạn cái gì! Bỏ cái tay bẩn thỉu của cậu ra."

Lý Tú Thành thuận thế ngã vào người em họ, "Ồ, không phải chỉ là lừa cậu tôi có bạn gái thôi à, còn giận sao?"

Thời Cẩn sờ lấy điếu thuốc ngậm lên miệng, nhưng hình như lại nhớ tới cái gì đó, lại ném điếu thuốc đi.

Thời Cẩn: "Lý Tú Thành, dập thuốc đi."

"Ơ ~ em mới hít có hai hơi thôi mà, đội trưởng, không phải anh nói là có thể..."

Em họ: "Không nghe đội trưởng nói gì à, dập thuốc đi!"

Em họ vừa nói xong, Lý Tú Thành đã ngoan ngoãn dập điếu thuốc.

Đến giữa bữa ăn, tôi đã bị gọi là chị dâu không biết bao nhiêu lần, nhưng Thời Cẩn lại không mấy quan tâm.

Lúc đầu, tôi còn xấu hổ từ chối.

Sau đó, tôi dần trở nên tê liệt.

Lý Tú Thành: "Nào, chúng ta nâng cốc chúc mừng chị dâu, chào mừng chị ấy tới với đại gia đình của chúng ta!"

Thời Cẩn nhìn tôi: "Có uống được không?"

Tôi: "Một chút."

Cuối buổi tiệc, phần lớn người trên bàn đều đã gục.

Chỉ có tôi là vẫn nghiêm túc uống rượu.

Thật ra ban nãy tôi đã nói dối, gia đình tôi quản nghiêm từ nhỏ, tôi chưa từng uống rượu, đây là lần đầu tiên.

Rượu whisky này ngon đến bất ngờ.

Lúc tôi cầm chai rượu lên định rót thêm ly nữa, một đôi tay mảnh khảnh đã ngăn tôi lại.

Ngẩng đầu lên, tôi tình cờ đụng phải đôi mắt đẹp như sao trời của Thời Cẩn.

"Bạn nhỏ, tôi là ai?"

Khuôn mặt của Thời Cẩn dần chia làm hai, rồi lại thành bốn.

Tôi lắc đầu, nghiêm túc trả lời: "Cậu là một tên yêu nghiệt."

Thời Cẩn nhếch khóe môi: "Không tệ, vẫn có thể nhận ra, còn đi được không?"

Đi? Anh coi thường ai đấy?

Tôi đường đường là một nghiên cứu sinh của đại học H, sao có thể không đi được chứ?

Tôi lập tức đứng dậy, chuẩn bị bước mấy bước làm mẫu cho Thời Cẩn xem, nhưng không hiểu sao lại nhào vào vòng tay của anh, chân tôi như nhũn ra, thậm chí còn không đứng dậy được.

Vì vậy, tôi dùng sức nhảy lên, thân thể lập tức bay lên không trung.

Tôi bay được kìa!

Tôi sung sướng ôm lấy mặt Thời Cẩn: "Tôi bay được kìa!"

Thời Cẩn: "... Giỏi quá, cô bé đầu tiên trong lịch sử nhân loại biết bay."

Tôi được Thời Cẩn ôm tới giường lớn trong khách sạn, nhìn thấy động tác đun nước không mấy thuần thục của anh.

Thời Cẩn giống như đang làm thí nghiệm hóa học, chậm rãi rót nước nguội vào trong cốc nước nóng.

Kết quả là rót hơi lố, vì thế lại đi lấy nước nóng rót thêm vào.

Qua vài phần như vậy, bằng mắt thường cũng có thể thấy được Thời Cẩn đang có chút mất kiên nhẫn.

"Cô gái nhỏ thực phiền! Nếu là Lý Tu Thành, mình đã ném hắn bên vệ đường luôn cho rồi."

Cuối cùng, tôi rất nhanh đã ngủ thiếp đi, một lúc sau đó, Thời Cẩn rốt cuộc cũng "pha" ra được cốc nước mật ong có độ ấm vừa phải.

"Trần An An, uống rồi hẵng ngủ."

Tôi mơ mơ màng màng: "Dậy không nổi, anh đút tôi đi."

Thời Cẩn: "Uống rượu vào thì gan cũng to ra phải không, tôi không đút người khác, ngồi dậy tự mình uống đi."

Tôi: "Vậy không uống nữa."

Giằng co vài giây, Thời Cẩn hít sâu một hơi, bưng nước mật ong ngồi ở bên giường, "Bạn nhỏ, thực sự là tôi nợ em mà."

6.

Tôi dựa trên đầu giường, chậm rãi nhấm nháp từng ngụm nước mật ong Thời Cẩn đưa tới.

Thời Cẩn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đen tối không rõ.

"Trần An An, sau này không được đi uống rượu với bất cứ gã đàn ông nào, có biết chưa."

Tôi: "Anh cũng là đàn ông còn gì?"

Thời Cẩn giật giật khóe miệng, cười ái muội: "Đúng thế, cho nên em không sợ tôi làm chuyện xấu gì với em sao? Dù sao thì bây giờ em cũng đang là bạn gái trên danh nghĩa của tôi."

Tôi sợ tới mức nhanh chóng chui vào trong chăn, đem cả người bọc kín mít.

Tiếng cười khẽ trầm thấp dễ nghe của Thời Cẩn vang lên khắp phòng.

Tôi mơ hồ nghe thấy anh nói, "Ngủ ngon, bạn nhỏ."

Mấy ngày sau đó, ở trường cũng không có tiết, lại khá nhàn rỗi cho nên tôi liền gọi xe đi tới câu lạc bộ của Thời Cẩn làm việc.

Công việc của tôi rất nhẹ nhàng, nhưng Thời Cẩn phần lớn thời gian đều bề bộn nhiều việc.

Ngẫu nhiên còn có thể chạm mặt anh khi anh đi huấn luyện đội viên, cả phòng đều trong trạng thái áp suất thấp.

Chỉ cần anh không nói lời nào, sẽ không có ai dám ngẩng đầu lên, tôi đến ngay cả thở cũng không dám thử mạnh.

Em họ nhân lúc không có ai kéo tôi tới giữa thang lầu nói chuyện.

Em họ: "Chị, chị làm việc ở chỗ toàn đàn ông thế này, nếu cô em mà biết, khẳng định sẽ tức giận đó."

Tôi: "Vậy thì đừng để bà ấy biết."

Em họ: "Không phải, chị. Từ nhỏ không phải chị rất ngoan, rất nghe lời sao? Mẹ em còn luôn bắt em phải noi theo gương chị đấy."

Tôi còn chưa kịp nói gì, Thời Cẩn đã đẩy cửa ra đi tới.

"Thật xin lỗi, không phải cố ý nghe lén, hiệu quả cách âm của cánh cửa này không tốt lắm."

Em họ có chút chột dạ hô lên một tiếng: "... Đội trưởng."

Thời Cẩn lười biếng khoác vai tôi: "Bạn nhỏ nhà tôi dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền, sao lại thành không ngoan, không nghe lời rồi?"

Em họ nhỏ giọng giải thích: "Đội trưởng, em không có ý tứ này, chủ yếu là chị của em từ nhỏ tới lớn đều rất có quy củ..."

Thời Cẩn: "Vậy thì giờ không cần nữa. Chị của cậu đầu tiên là Trần An An, tiếp đó mới là con gái của cô cậu. Cô ấy được tự do, không cần người khác phải đóng khuôn hộ."

Em họ thấy tình thế không ổn, cho nên liền kiếm cớ chuồn đi: "Đội trưởng, em đi huấn luyện trước ạ."

Thời Cẩn: "Tối nay luyện thêm hai tiếng."

Em họ mang vẻ mặt ỉu xìu đi ra ngoài, tôi không thể nhịn cười được.

Thời Cẩn búng một cái lên trán tôi, "Bạn nhỏ học được cách vui sướng khi người khác gặp họa rồi?"

Tôi liền thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai lại đường hoàng của Thời Cẩn, nhìn xuống tới xương quai xanh tinh xảo, mặt tôi liền đỏ bừng lên.

Đáy lòng nhịn không được bốc lên một trận khô nóng.

Thời Cẩn: "Trần An An, đừng có nhìn chằm chằm đàn ông bằng ánh mắt đó."

Đại khái là vì chột dạ, tôi kiên cường chống trả lại một câu: "Làm sao?"

Chỉ cho anh nhìn tôi, bắt nạt tôi, không cho tôi nhìn lại à, dựa vào cái gì!

Thời Cẩn hẳn là không nghĩ tới tôi sẽ đáp trả như vậy, anh sửng sốt vài giây, bỗng nhiên đi nhanh tới chỗ tôi.

Tôi muốn lui về sau, nhưng Thời Cẩn lập tức ôm lấy thắt lưng tôi, chặt đứt đường lui của tôi.

Tôi chỉ có thể ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.

Trái tim điên cuồng đập mạnh, mùi bạc hà thoang thoảng bao vây lấy tôi.

Thanh âm trầm thấp của Thời Cẩn vang lên ở bên tai: "Bạn nhỏ, nhìn chằm chằm đàn ông sẽ có kết cục như thế này."

Tôi có cảm giác chân như nhũn ra, cố gắng túm chặt lấy áo anh mới miễn cưỡng đứng vững được, ngay cả việc hô hấp cũng có chút không thoải mái.

Thời Cấn trấn an ôn nhu xoa tóc tôi, thanh âm thả nhẹ đi rất nhiều:

"Sao lại có phản ứng lớn như vậy chứ? Chưa từng yêu đương sao, bạn nhỏ?"

Tôi bình ổn lại tâm tình, hỏi ngược lại: "Anh yêu nhiều lắm à?"

Thời Cẩn: "Không có thời gian."

Tôi: "Bản thân cũng chưa từng yêu mà dám nói tôi."

7.

Tôi vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, tim vẫn đập nhanh như cũ.

Thời Cẩn này quả thực là yêu nghiệt, vừa cuồng dã lại tự đại, từ trước tới giờ làm việc đều tùy tâm sở dục.

Nhưng cố tình trên người anh lại có một loại khí chất đặc biệt rất thu hút tôi.

Làm cho tôi không thể cự tuyệt, tự nguyện cam chịu trầm luân trong đó.

Buổi tối, mọi người đã về hết, tôi cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về trường học.

Kết quả vừa quay người liền nhìn thấy Thời Cẩn đang đi tới.

Thời Cẩn: "Đi thôi, đưa em về."

Ban đêm gió lớn, đi chưa được mấy bước, Thời Cẩn liền cởi áo khoác ra phủ thêm cho tôi, xung quanh phảng phất mùi hương bạc hà nhàn nhạt của anh.

Tôi nhịn không được hỏi: "Có phải sắp tới trận đấu rồi nên anh có chút lo lắng hay không?"

Thời Cẩn cười nhẹ: "Chỉ cần tôi ngồi trên sân đấu thì người đối diện sẽ chỉ nhận được hạng hai mà thôi, tôi lo lắng cái gì?"

Tôi: "Vậy sao mỗi ngày anh đều về muộn như vậy?"

Thời Cẩn: "Bởi vì chỉ có như vậy, tôi mới không chút lo lắng nói ra câu ban nãy."

Tôi: "Nhất định phải là hạng nhất sao? Hạng hai cũng rất tốt mà."

Thời Cẩn dừng một lát, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có, "Trong thi đấu thể thao điện tử không có hạng hai, không có đồng tình, cũng không có sự thương xót."

"Tôi không thích khóc lóc sau khi thất bại trên sàn đấu, thi đấu thể thao điện tử không thể tin vào nước mắt. Đứng ở trên đó, thực sự là trên hết."

Thời Cẩn ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, "Cái giới này tàn khốc như vậy đấy, nhưng mà tôi lại thích nó."

Nhưng mà tôi lại thích nó...

Những lời này giống như một cây búa nhỏ nện vào trong lòng tôi.

Hai mươi năm qua, trong nhận thức của tôi chỉ có học tập, tham gia các hoạt động ngoại khóa, hồi nhỏ thì nghe lời người lớn, cũng chưa từng phạm quy.

Là con ngoan trong mắt bố mẹ, là học sinh tốt trong mắt các thầy cô giáo.

Nhưng mà, không biết bắt đầu từ khi nào, tôi đến ngay cả dũng khí thích một thứ cũng không có.

Cuộc sống của tôi vẫn ngăn nắp đơn điệu lại tẻ nhạt, cho tới tận khi tôi gặp được Thời Cẩn...

Nhớ lại mấy tuần quen biết anh, quả thực giống như đang nằm mơ vậy...

Thời Cẩn cúi đầu: "Đừng ngẩn người, Trần An An."

Tôi: "Sao vậy?"

Thời Cẩn giơ điện thoại lên: "Quá giờ giới nghiêm rồi, không về trường được đâu."

Tôi luống cuống: "Vậy phải làm sao bây giờ."

Thời Cẩn lơ đãng nói: "Tới nhà tôi, dám không?"

Cái ót tôi nóng lên: "Sao lại không dám chứ."

Nhưng chờ tới khi về đến nhà của Thời Cẩn, tôi liền cảm thấy túng quẫn.

Ngồi ở trên sofa mà giống như là ngồi thiền vậy, một cử động nhỏ cũng không dám.

Thời Cẩn đưa cho tôi một cái khăn tắm mới, "Đi tắm rửa?"

Tôi vội vàng xua tay lắc đầu.

Thời Cẩn cười khẽ: "Tôi tắm trước, em còn muốn ngồi đấy làm gì?"

Lời này sao nghe cứ lạ lạ.

Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, nghe tới mức lòng tôi phiền loạn, trong đầu không ngừng hiện lên một số hình ảnh kỳ quái.

Thế là tôi mở điện thoại ra, đeo tai nghe lên, không ngừng lướt xem các anh trai nhỏ có cơ bụng, ý đồ muốn lấy độc trị độc.

Tôi đang xem tới nhập tâm, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Thời Cẩn truyền tới sau lưng tôi, "Đẹp lắm sao?"

Tôi sợ tới mức tắt điện thoại đi, bật người tránh xa khỏi sofa.

Quay người lại, trên người Thời Cẩn mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh, tóc đen còn nhỏ nước, sắc mặt thoạt nhìn có chút... giận dỗi.

Thời Cẩn: "Thì ra bạn nhỏ nhà tôi lại thích xem mấy cái này. Nếu đã như vậy, vì sao phải bỏ gần tìm xa chứ?"

Tôi cảm thấy hai má có chút nóng, thanh âm cũng không nhịn được mà mềm xuống: "Anh nói cái gì vậy?"

Thời Cẩn: "Còn giả vờ?"

Vừa nói, Thời Cẩn vừa nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, "Bạn nhỏ, chỉ nhìn thôi thì sẽ không thú vị, có muốn sờ một chút không?"

Ban đêm yên tĩnh, dưới ánh đèn mờ ảo, Thời Cẩn trông giống như một yêu tinh mê hoặc lòng người.

Tay của tôi không thể khống chế được bị anh kéo về phía trước, thẳng tới khi đụng phải chất liệu may mặc mỏng manh kia, cảm nhận được nhiệt độ nóng tới bỏng cả tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com