Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

14.
Lâm Tụng ôm chặt tôi trong vòng tay.

Khoảng cách rất gần, hơi thở hoà quyện vào nhau.

Chúng tôi đều ăn kẹo bơ mận nên trong không khí tràn ngập mùi chua ngọt.

Đúng lúc đó, có người gõ cửa "Lâm tổng, xin lỗi vì đã làm phiền ngài. Không biết ngài có nhìn thấy nữ thực tập sinh của chúng tôi đâu không?"

Dây thần kinh của tôi căng thẳng đến nỗi không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Thực tập sinh nào đó nói: "Đi thôi, bên trong không có ai đâu"

Lâm Tụng nâng cằm tôi lên: "Nếu như bây giờ tôi mở cửa, em đoán xem, sẽ có chuyện gì xảy ra?"

"Đợi đã, hình như bên trong có tiếng động"

Người lên tiếng lần này là Triệu Nghị.

"Tiểu Ngọc, cậu có ở trong đó không?"

Tay Lâm Tụng ghì tôi lại. Anh ấy rất thông minh, có thể đoán được thân phận của đối phương chỉ qua cách xưng hô.

"Tảo Tảo, là cậu ta phải không?"

Triệu Nghị hơi dừng lại: "Trong đó... có người đang nói chuyện phải không?"

Lâm Tụng vẫn muốn mở miệng.

Tôi bất ngờ ôm lấy eo của anh ấy bằng tay trái. Thắt lưng thon gọn rắn chắc, lộ rõ cơ bắp, Lâm Tụng sửng sốt vì cái ôm bất ngờ của tôi.

Đáng tiếc, tôi chỉ dùng sức tiến đến ghé lại gần tai anh ấy: "Nếu anh dám phát ra âm thanh, dù chỉ 1 chữ thì cả đời này đừng mong em tha thứ cho anh."

Lâm Tụng thực sự im lặng.

Nhưng nhìn qua có thể thấy anh ấy đang tức giận hơn.

Tôi vì Triệu Nghị mà không ngần ngại đe doạ anh ấy.

Triệu Nghị không nhận được câu trả lời nên đã dẫn người rời đi.

Tiếng bước chân ở bên ngoài hoàn toàn biến mất, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt của Lâm Tụng đỏ hoe, như kiểu anh ấy tủi thân khi bị đối xử tệ bạc.

"Tảo Tảo, tôi đã làm chuyện gì có lỗi với em, để em phải hành hạ tôi như vậy?"

"Anh lấy tư cách gì mà hỏi tôi câu đó?"

Tôi dùng thái độ bất cần nói tiếp: "Sau khi bộ phim tài liệu kia được quay xong, bố mẹ anh ngay lập tức đuổi tôi đi. Anh có biết họ coi tôi là thứ gì không? Công cụ để diễn kịch trước camera."

"Còn anh nữa, Lâm Tụng. Mặc dù tôi nghèo, nhưng trái tim của tôi cũng được làm bằng xương bằng thịt! Tôi đối với anh bằng tất cả sự chân thành, nhưng đổi lại chỉ là sự chơi đùa cho vui của anh mà thôi."

"Cái gì?" Lâm Tụng cau mày thật chặt.

Vẻ mặt của anh ấy rất phức tạp, có tức giận, sốc và bối rối. "Con mẹ nó tôi yêu em, yêu nhiều tới mức gần như sắp chế.t trong 5 năm qua. Tôi làm sao có thể trêu đùa em?"

15.
Câu hỏi của anh ấy khiến tôi đứng hình.

Nhìn anh không giống như đang diễn lắm. Tình huống gì đây?

"Không phải anh coi tôi là thế thân của Trương Hoà Mai sao?"

"Ai nói vậy? Rốt cuộc là ai nói như thế hả?"

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt suy sụp đó của Lâm Tụng.

"Anh chưa bao giờ thích Trương Hoà Mai, vậy tìm người thay thế để làm gì?"

"Là Lâm đổng nói."

"Ông ta? Lão già chế.t tiệt đó đã nói những gì?"

Tôi mang những gì Lâm đổng nói kể lại một lượt.

Sắc mặt của Lâm Tụng càng ngày càng lạnh lùng: "Ông ta nói bậy! Đúng là anh và Trương Hoà Mai đã lớn lên cùng nhau. Nhưng cô ấy đã ra nước ngoài từ khi còn bé, thậm chí bọn anh còn không thân với nhau."

Bây giờ đến lượt tôi sốc.

"Nhưng mà vào hôm sinh nhật anh, Trương Hoà Mai còn đặc biệt tới chúc mừng sinh nhật mà."

"Cô ấy chỉ mang quà lưu niệm khi về nước qua tặng thôi. Thậm chí cô ấy còn chả nhớ anh sinh nhật ngày nào!"

Tôi nghiêm túc đánh giá biểu cảm của Lâm Tụng. Trông không giống như diễn lắm, dù sao anh ấy cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp.

"Nhưng anh đã vứt món quà em tặng sinh nhật đi, chính là chiếc áo len đó."

Nhắc tới chuyện này tôi lại tức, đấy cũng chính là cọng rơm cuối cùng khiến tôi thật sự ghét Lâm Tụng.

Lâm Tụng không giải thích mà trực tiếp mở cánh cửa phòng nghỉ trong văn phòng ra. Bên trong treo một ít quần áo và có một chiếc giường sofa để nghỉ ngơi.

Và chiếc áo len tôi tặng đang được treo cẩn thận ở chỗ dễ nhìn thấy nhất. Nó được bảo quản rất cẩn thận, không hề có vết bẩn nào.

"Đây chính là đồ em tặng anh hôm đó."

Tôi cau mày: "Rõ ràng tôi đã tận mắt nhìn thấy..."

"Anh nhận được 2 cái giống hệt nhau."

Lâm Tụng: "Mẹ anh... cũng tặng một cái."

"Anh đã mang quà của dì vứt đi sao?"

"Đúng vậy."

Lâm Tụng cười khổ: "Cái bà ấy mua quá nhỏ. Thậm chí bà ấy còn không biết anh mặc size nào."

Tôi im lặng một lúc: "Vậy mối quan hệ hiện tại của anh và Trương Hoà Mai là gì?"

"Sau khi cô ấy tốt nghiệp, đã được lão già chế.t tiệt kia sắp xếp vào Phi Việt làm trợ lý của anh. Lão già chế.t tiệt ấy rất vừa ý sản nghiệp nhà cô ấy và muốn liên hôn".

"Vậy bản thân Trương Hoà Mai nghĩ như nào?"

Từ cuộc điện thoại của ngày hôm đó mà tôi nghe được, Trương Hoà Mai đối với anh ấy có tâm tư.

"Ba năm trước, cô ấy đã tỏ tình với anh."

Lâm Tụng không hề giấu diếm chuyện gì mà kể hết ra cho tôi nghe.

"Lúc mới nghe xong anh cũng rất sốc. Bởi anh tưởng rằng bọn anh đều chỉ xem nhau là bạn cũ. Cô ấy nói trong quá trình tiếp xúc với anh, cảm thấy anh cũng khá tốt.... Em yên tâm, anh đã từ chối ngay lập tức."

"Lúc đó, anh muốn chuyển cô ấy ra khỏi vị trí trợ lý. Nhưng cô ấy nói như vậy sẽ rất phiền phức, cô ấy cũng đã từ bỏ rồi. Trong giới không có ai môn đăng hộ đối như anh nên cô ấy sẽ tìm đối tượng khác. Anh đã tin điều đó, cho đến khi vô tình gặp lại em. Anh mới nhận ra đó chỉ là lời biện minh của cô ấy."

Tôi hiểu rồi.

Nghĩ lại, tôi mới nhận ra sau cuộc điện thoại đó, tôi chưa bao giờ gặp lại Trương Hoà Mai.

Chắc chắn cô ấy đã bị chuyển đi. Nhưng tôi vẫn không hiểu, bối rối nói:

"Em và cô ấy trông rất giống nhau, cô ấy còn xinh đẹp hơn em. Tại sao anh lại chọn em?"

"Cô ấy so với em đẹp hơn sao? Anh không thấy vậy."

Lâm Tụng lấy chiếc áo len ra khỏi móc, lặng lẽ mặc thử lên người.

5 năm trôi qua, anh ấy không còn là cậu thiếu niên năm nào nữa. Bây giờ anh ấy phù hợp mặc vest hơn là chiếc áo len đó.

"Tảo Tảo, anh thích em. Không liên quan đến việc em trông như thế nào."

Anh ấy nhớ lại chuyện quá khứ, ánh mắt hơi trùng xuống.

"Từ nhỏ, bố mẹ đã không quan tâm tới anh. Ba năm cao trung là quãng thời gian anh cảm thấy hạnh phúc nhất."

"Anh thích có người cùng về nhà mỗi ngày sau giờ tan học, thích có người gắp miếng thịt cuối cùng cho anh và cũng thích nhìn ánh đèn qua cửa sổ mà em bật mỗi đêm."

"Anh thật sự rất thích em."

"Và cũng chỉ thích mỗi mình em."

Hốc mắt của Lâm Tụng hơi đỏ lên, dường như anh ấy sắp khóc đến nơi rồi.

Lâm Tụng cúi đầu xuống như sợ xấu hổ.

Lúc này, hình bóng cúi gằm xuống của anh giống hệt như lần đầu gặp nhau, không khác gì.

Đều là sự cô đơn và lạnh lùng.

Khao khát yêu và được yêu.

16.

Sau đó, chúng tôi nói chuyện làm sáng tỏ những hiểu lầm.

Ví dụ như tại sao anh lại xoá tôi ngay lập tức khi tôi vừa đề nghị chia tay.

Hoá ra ngày hôm đó, khi Lâm đổng tìm tôi nói chuyện thì Lâm thái thái cũng tìm anh.

Mẹ ruột của Lâm Tụng rất hiếm khi tâm sự cùng anh ấy, nội dung cuộc trò chuyện đều xoay quanh về tôi.

Sự thuần khiết mà Trần Tảo Tảo tỏ ra khi mới tới nhà đều là diễn để thu hút sự chú ý.

Còn nhắc tới chuyện yêu đương, bà ấy nói rằng tôi đều có ý đồ riêng trong lúc yêu Lâm Tụng.

Đương nhiên lúc đầu Lâm Tụng không tin. Nhưng mẹ anh ấy lấy ra một đoạn video được cắt ra từ hậu trường quay phim tài liệu chế.t tiệt kia.

Trong video, tôi thừa nhận rằng mình tới Bắc Kinh với mục đích khác, đó là vì tiền.

Lâm Tụng đã rất sốc, cũng có chút thất vọng.

Vì vậy lúc tôi đề nghị chia tay, anh ấy đã rất tức giận. Nhưng khi màn đêm buông xuống anh lại thấy hối hận.

Khi anh muốn tìm tôi để dỗ dành xin quay lại, thì phát hiện ra tôi đã xoá weibo.

Anh tìm người nhà để nghe ngóng thông tin, chỗ ở của tôi, nhưng không một ai biết.

Lên đại học, anh đã đi khắp đại học A để tìm kiếm cũng không thấy tôi. Cuối cùng, lão sư nói với anh ấy rằng tôi không đăng ký nhập học.

Lâm Tụng cũng về quê tôi để tìm, nhưng tôi cũng không ở đó. Năm tôi học lại, hiệu trưởng đã đưa tôi tới nơi khác để ôn thi.

Sau này tôi đổi họ tên nên anh ấy càng khó tìm được tôi.

Những khúc mắc liên tiếp xảy ra khiến Lâm Tụng nghe xong không khỏi thở dài.

"Bây giờ anh nghĩ thông rồi, tiền không thành vấn đề vì anh có rất nhiều tiền. Em cứ tới lợi dụng anh đi, anh can tâm tình nguyện để em lợi dụng."

Tôi lắc đầu: "Video đó đã được cắt ghép chỉnh sửa".

"Hả?"

"Em đúng là vì tiền. Bởi tổ đạo diễn hứa với em là nếu ngoan ngoãn diễn theo kịch bản, sẽ có người chi trả tiền chữa bệnh cho bà nội em. Cũng sẽ tài trợ sách vở học tập cho trẻ em ở quê."

Lâm Tụng ngơ ngác nhìn tôi, lẩm bẩm: "Thì ra là vậy, thì ra là vậy..."

"Đúng vậy"

Tôi nhẹ nhàng nói: "Các người đều toàn thất hứa"

"Bà nội đã qua đời. Trường học cũng không thể tiếp tục hoạt động nữa, thật đáng tiếc."

Cuối cùng, cả tổ đạo diễn lẫn Lâm gia đều đã thất hứa.

Khi bà nội bệnh nặng, tôi tìm đến cấp trên của tổ đội đạo diễn thì họ đóng cửa không tiếp.

Thật sự tôi chỉ là công cụ của bọn họ mà thôi.

Điều duy nhất chính là tôi đã nghe lời hiệu trưởng chăm chỉ học hành để không lãng phí cơ hội học tập.

Sắc mặt Lâm Tụng tái nhợt: "Xin lỗi, anh không biết những chuyện này. Nếu như anh biết, nhất định..."

"Không có nếu như, tất cả đã kết thúc rồi."

"Vậy, vậy chúng ta..."

"Chúng ta giống như trường học và bà nội, không bao giờ quay lại được nữa."

Đây là câu trả lời cuối cùng của tôi dành cho Lâm Tụng.

5 năm không phải quãng thời gian ngắn, đủ để thay đổi một con người.

Tình yêu thời niên thiếu lãng phí trôi qua đọng lại theo năm tháng chỉ còn sự tiếc nuối.

Bây giờ tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của thế giới này. Tôi sẽ không ngu ngốc tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả nữa.

Chí ít lúc đó Lâm đổng đã nói đúng điều này.

Chúng tôi không cùng một thế giới.

Cuộc hội ngộ vui vẻ và cuộc chia tay yên bình là kết thúc tốt đẹp nhất.

17.

Tôi cảm thấy có lỗi vì kế hoạch trả thù Lâm Tụng trước đây. Nhưng không nhiều, chắc tôi chỉ thấy có lỗi trong một giây.

Nếu anh ấy đang đau lòng thì cứ để anh ấy đau lòng đi.

Nỗi đau mà tôi phải chịu đựng gấp mấy anh ấy, vậy ai sẽ thương xót tôi?

Hơn nữa, tôi đã từ chối anh ấy lâu rồi. Chính anh ấy không chịu bỏ cuộc, tự tìm đau khổ.

Nhưng tôi không ngờ tới, sau khi bị từ chối lần hai Lâm Tụng vẫn không bỏ cuộc.

Tháng 12, Triệu Nghị bị bệnh tôi cùng anh vào viện để truyền nước. Khi đang lấy thuốc, vô tình chúng tôi đụng phải Lâm Tụng.

"Em bị làm sao thế?" Lâm Tụng ngay lập tức chặn tôi lại.

"Em không sao, Triệu Nghị bị sốt rồi."

Mặt anh bỗng trở lên lạnh lùng: "Hắn bảo em tới? Bệnh viện chật kín bệnh nhân như vậy, hắn không sợ em bị lây bệnh ư? Tại sao hắn không nghĩ cho em chút nào thế?"

Ồ, tôi ngửi thấy mùi trà.

Tôi nói: "Đừng đoán bừa, là tự tôi đến."

Lâm Tụng nghe xong, sắc mặt càng tệ hơn.

"Em quan tâm hắn đến thế cơ à? Dù có nguy cơ bị lây bệnh, em vẫn muốn chăm sóc hắn?"

"Không liên quan đến anh."

Tôi mặc kệ Lâm Tụng, làm tiếp việc của mình. Lâm Tụng vẫn bám theo tôi không chịu rời đi.

Đến khi tôi không chịu được nữa: "Lâm tổng, có thể đừng đi theo tôi nữa không?"

"Em nhìn anh trước đi."

Tôi nhìn anh ấy một lúc lâu, bối rối nói: "Lâm tổng nếu anh không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."

Cuối cùng Lâm Tụng xụ mặt xuống, vẻ mặt đầy bất mãn và mất mát.

"Tại sao em không hỏi anh vì sao lại xuất hiện ở bệnh viện?"

"Em không phát hiện ra là anh cũng đang bị bệnh sao?"

Phải nói rằng....sắc mặt của anh ấy trông không tốt thật.

Trong mắt Lâm Tụng vẫn có chút mong đợi. Anh muốn tôi quan tâm đến anh ấy.

Nhưng mà tôi chỉ nói: "Tôi và Triệu Nghị đã ở bên nhau rồi."

18.

Em đã có bạn trai rồi, không tiện quan tâm đến anh đâu.

Lâm Tụng nghe hiểu ẩn ý đó.

Nó như một đòn chí mạng khiến Lâm Tụng choáng váng. Vết máu nhỏ còn sót trên má anh, biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

"Chuyện từ khi nào?"

"Hôm qua"

Anh không nói gì, dường như anh dồn hết sức lực để đứng đó.

Tôi phớt lờ anh vội vã quay lại chăm sóc Triệu Nghị.

Triệu Nghị là người rất giỏi, tính tình hiền lành, cũng rất có lòng cầu tiến.

Anh ấy là người đẹp trai nhất trong nhóm thực tập sinh chúng tôi.

Tình cờ anh ấy cũng thích tôi, nên việc chúng tôi ở bên nhau là điều đương nhiên.

Thấy tôi đi nửa ngày mới quay lại, Triệu Nghị hỏi: "Có chuyện gì sao? Vừa rồi thấy em nói chuyện với ai đó à?"

"Ừm."

"Ai thế?"

"Lâm tổng của Phi Việt."

"Hai người rất thân phải không?"

Triệu Nghị thản nhiên hỏi: "Trước đây, anh ta thường tới công ty tìm em."

"Không thân."

Tôi rót cho anh ấy cốc nước nóng: "Anh ấy từng muốn em tới Phi Việt làm việc, thế thôi."

"Vậy tại sao em không đi?"

"Phi Việt không phải hãng hàng không lý tưởng của em."

Triệu Nghị có chút ghen tị: "Anh luôn muốn tới Phi Việt vì lương cao, nhưng Phi Việt quá nghiêm ngặt nên không tuyển anh."

Tôi mỉm cười, không nói gì.

Từ đó trở đi, Lâm Tụng không còn tới tìm tôi nữa. Mặt khác, Tôn Huệ lại suốt ngày báo cho tôi về tình hình hiện tại của Lâm Tụng.

Tôn Huệ thành tiếp viên hàng không của Phi Việt, có mối quan hệ rất tốt với ban lãnh đạo của cô ấy.

"Vân Ngọc, cậu biết gì không! Gần đây Lâm Tụng đang gặp khó khăn trong việc đối phó với cha của anh ấy để giành quyền lực."

Tôi rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thì đó quả thực là phong cách của Lâm Tụng.

Quan hệ giữa Lâm Tụng và Lâm đổng vốn không tốt, sớm muộn ngày này cũng xảy ra.

"À còn có, hôm nay mình mới ăn dưa này. Hình như Lâm Tụng thất tình rồi! Gần đây ngày nào anh ấy cũng sa sút tinh thần. Nghe nói, trong lúc say anh ấy còn hỏi trợ lý cách nào để trở thành tình nhân."

Tôi: ...

"Trời ạ, sao anh ấy đột nhiên nghĩ không thông lại muốn trở thành tình nhân chứ. Rốt cuộc, cô gái vô tâm nào đã khiến anh ấy biến thành như vậy?"

Tôi nói: "Trương Hoà Mai ư?"

"Không phải, Lâm tổng làm rõ chuyện này rồi. Anh ấy với Trương Hoà Mai không có quan hệ gì cả, chắc chắn là người khác."

"Công ty cậu náo nhiệt quá..."

"Haha, ai bảo cậu không qua Phi Việt làm. Đúng rồi, khảo hạch của cậu thế nào rồi?"

Trong lòng tôi cảm thấy chua xót và có chút khó chịu.

Quá trình khảo hạch chứng chỉ của Cục đã bắt đầu rồi.

Nhưng lần này, trong danh sách tham gia khảo hạch không có tôi.

Tôi không hiểu! Trong quá trình huấn luyện, tôi đều đứng hạng nhất ở các hạng mục. Tại sao lại sắp xếp người khác tham gia khảo hạch?

Tôn Huệ đã an ủi tôi suốt đêm. Dưới sự khích lệ của cô ấy, tôi quyết định đi hỏi cho ra lẽ.

19.

Vào ngày khảo hạch diễn ra.

Sau khi tiễn Triệu Nghị vào phòng thi, tôi lập tức tới tìm lãnh đạo.

Người lãnh đạo lúc đầu rất lịch sự: "Tiêu chí tham gia khảo hạch có giới hạn, biết đâu lần sau sẽ tới lượt em."

Ông ta đang vẽ ra cái bánh của tương lai.

"Tôi chỉ muốn biết tại sao lần này trong danh sách không có tôi? Rốt cuộc tiêu chuẩn là gì?"

"Cái đó ấy à. Danh sách đều được mọi người nhất trí quyết định, rất khó để giải thích rõ ràng chỉ với vài ba câu..."

"Không sao đâu. Ngài có thể từ từ nói rõ ràng, tôi có rất nhiều thời gian."

Lãnh đạo vẫn nói vào câu qua loa lấy lệ. Nhưng tôi vẫn rất cố chấp, cuối cùng khiến cho ông ấy khó chịu.

Ông ta đập bàn, nói: "Nam thực tập sinh sẽ được ưu tiên, còn nữ thực tập sinh thì phải xếp hàng"

Tôi đứng hình: "Tại sao?"

"Đối với vị trí phi công, nam giới rõ ràng phù hợp hơn. Tuổi nghề sẽ được lâu hơn, lại còn không kiêu căng."

"Ngài thật thiên vị! Tôi chưa từng bỏ lỡ bất kỳ buổi huấn luyện nào, chưa từng xin nghỉ phép, và tôi cũng hoàn thành xuất sắc hơn so với tất cả mọi người! Ngài dựa vào cái gì mà phán xét như vậy?"

"Cô nói cái gì cũng vô dụng thôi. Sau này phụ nữ các cô kết hôn rồi, có thể sẽ từ chức về nhà không làm nữa. Vậy ai còn dám tuyển các cô?"

Tôi hoàn toàn không nói lên lời. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, đó lại là một lí do ngu ngốc như vậy.

Tôi tự biết bản thân mình lạc hậu, nên luôn luôn nỗ lực chăm chỉ học tập.

Khó khăn lắm mới trở thành người đầu tiên rời khỏi làng. Cuối cùng, vẫn bị gạt ra ngoài lề.

Tại sao chứ? Tại sao? Tại sao?

Chỉ bởi vì, tôi là "sáng sớm"

Hơn 20 năm qua, dù vất vả hay mệt mỏi đến mấy, tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng lúc này, tôi cảm thấy dường như mình đã chịu một nỗi oan ức rất lớn. Nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Lãnh đạo đã đuổi tôi ra ngoài.

Khi tôi lau nước mắt, đã nhìn thấy ai đó trong tầm ngoại vi của mình.

Lâm Tụng đứng cạnh tường với vẻ mặt bình tĩnh, như thể anh đã nghe thấy hết mọi chuyện.

"Trần Vân Ngọc."

Lâm Tụng gọi tôi lại: "Em sẽ không đánh ông ta đấy chứ?"

"Đánh..."

"Ừm, cái suy nghĩ thối nát và hẹp hòi của ông ta không thể nào thay đổi được bằng lời nói. Chỉ có vũ lực mới có thể giúp ông ta nhớ lâu."

"Nhưng ông ta là lãnh đạo của tôi ."

"Nếu như anh nói cho em biết sự thật thì sao?"

Ánh mắt Lâm Tụng kiên định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com