Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Buổi Chiều Ngày Nghỉ

Hưu Tức Nhật Đích Ngọ Hậu
(Buổi chiều ngày nghỉ)

Tác giả: ---------
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Kiryu Zero x Kuran Kaname
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Ngày nghỉ ngắn ngủi. Cuối cùng cũng có thể không cần đi đối mặt với những tiếng thét chói tai đầy chất dại trai của nữ sinh Day Class. Zero cầm một cuốn sách rời khỏi ký túc xá, so với căn phòng trọ âm u, cậu thích chuồng ngựa của White Lily hoặc cánh rừng nhỏ của Moon Dormitory hơn, còn có thể thuận tiện giám thị lũ vampire. Zero nghĩ, mình thật là hết thuốc chữa rồi, nghỉ mà cũng không quên nghĩ tới công việc. Có lẽ với bọn họ mà nói cảnh giác đã thành thói quen đi.

Ánh nắng sau giờ trưa rất gắt, dạo bước giữa rừng, cậu đã bắt đầu cảm thấy khó chịu với nó.

Quả nhiên mình đã không còn là nhân loại. Zero hoảng hốt nghĩ. Vậy mình rốt cuộc là cái gì?

Hồi hồn lại mới phát hiện vị trí mình thường tới đã bị một tên dòng Thuần nhàn nhã chiếm lấy để ngồi đọc sách, mặt đất xung quanh còn bày mấy cái đệm to, thậm chí còn có một cái bàn tròn nhỏ bày hồng trà và điểm tâm. Giống như lần trước dùng để chiêu đãi Yuuki vậy.

Zero xoay người tính về, lại nghe thấy tiếng Kuran Kaname gọi lại "Zero-kun không phải tới đọc sách à, sao chưa gì đã về rồi thế?"

Zero không muốn trả lời, đứng một hồi, đối phương không hề có ý đi, còn ngẩng đầu lên mỉm cười, "Chẳng lẽ Zero sợ ta?"

Khiêu khích.

Hừ, sao mình phải đi cơ chứ? Mình tuyệt đối sẽ không nhường chỗ này lại. Zero thầm nghĩ, bước tới ngã lưng vào một cái đệm, móc cuốn sách trong túi ra. Quả nhiên có đệm nằm thật thoải mái, cái tên xa xỉ này. Ánh nắng sau giờ trưa xuyên qua mấy tầng bóng cây rọi xuống thành những điểm loang lổ, người bên cạnh không nói gì, rất an tĩnh. Sự dịu dàng khó được này, như thời gian cũng dừng lại. Người bên cạnh tựa vào thân cây, ánh mắt đặt trên trang sách. Cái tên này, kỳ thực cũng không đáng ghét lắm.

Mệt quá, Zero muốn ngủ. Anh ta hẳn sẽ không làm gì bậy bạ.

Kuran Kaname quay đầu, thấy Zero đắp cuốn sách lên mặt, hình như là ngủ. Anh nằm nghiêng người, duỗi tay cầm đi, nhìn thoáng qua, một cuốn sách tranh về các loài thực vật cỡ nhỏ. Để nó sang bên, cậu vẫn không tỉnh lại. Là mệt quá sao, hay là ở bên cạnh ta em cũng có thể thả lỏng như thế? Kuran Kaname có chút vui vẻ, Zero không bài xích anh. Nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của cậu, Kuran Kaname không thể không ca ngợi, thật là một khuôn mặt tinh xảo. Nếu thường ngày có thể nhu hòa tí, khẳng định sẽ được rất nhiều người ái mộ hơn cả thành viên Night Class. Nhưng, lạnh nhạt như vậy, không phải đạm mạc, không phải lãnh khốc, không phải hung tợn, chỉ là có chút ngượng ngùng và thiện lương, Zero như vậy, mới càng khiến anh không thể rời mắt.

Zero ngủ rất say. Kuran Kaname khẽ thở dài, kề sát mặt cậu nhắm mắt lại.

Điểm sáng loang lổ xuyên qua lá cây rọi xuống, hai thiếu niên tuấn mỹ an tĩnh ngủ, khiến người nhìn thấy đều sẽ cảm nhận được sự mềm mại trong lòng.

Khi tỉnh lại, Zero hãy còn chút mơ hồ. Có một hơi thở quen thuộc cách quá gần, quay đầu, Kuran Kaname còn đang ngủ, khuôn mặt an tĩnh ôn hoà. Cậu ngồi dậy, chiếc áo khoác của bộ đồng phục màu trắng đắp trên người trượt xuống. Cậu cầm áo, nhìn Kuran Kaname, nhìn lại bộ đồng phục trong tay. Cuối cùng bất đắc dĩ khoác nó lên người anh. Chỉ là không muốn nợ anh ta mà thôi, Zero tự nhủ.

Vừa tính đứng dậy, cổ tay đã bị bắt lấy. Quay đầu lại mới phát hiện Kuran Kaname đang mỉm cười nhìn mình. Nụ cười đó nhìn kiểu nào cũng có chút giảo hoạt đắc ý. Bị bắt tại trận hẳn là thế này đi. Zero ảo não nghĩ, vừa nãy cậu không nên tốt bụng như thế.

"Có việc gì không, Kuran-senpai?"

"Áo khoác, cảm ơn." Kuran Kaname chuyên chọn chủ đề Zero không muốn nhắc tới nhất.

Khuôn mặt của thiếu niên không tránh khỏi đỏ lên, không biết là xấu hổ hay là cái gì khác.

"Không có gì, coi như là đáp lễ." Ai bảo anh đắp cho tôi trước? Chẳng lẽ tính bắt tôi cảm ơn à? Đâu phải tôi tự nguyện đắp cho anh đâu, giả vờ giả vịt. Zero thầm nghĩ.

Kuran Kaname vẫn không ngồi dậy, cũng không buông tay Zero ra, "Có thể nằm với ta thêm tí nữa không? Ta rất nhớ em."

Zero đỏ mặt. So với cái tên này, da mặt của cậu thật là quá mỏng. "Không phải ngày nào cũng gặp nhau sao, nói gì mà nhớ với chả không, đừng có mà bẻo mép thé!"

Zero ngượng ngùng đáng yêu quá. "Ta nói thật đấy, thẳng thắn chẳng lẽ không tốt à?" Kuran Kaname thò người lại gần Zero, "Gặp là có gặp, nhưng không thể ôm em, cũng không thể hôn em, rất khó chịu."

Zero tránh ra, "Tôi phải về." Không thể chiều ý tên này, Zero tự nhủ.

Thoạt nhìn giỡn lố quá rồi, Zero vẫn rất đơn thuần. Kuran Kaname thu hồi nụ cười, "Zero. Thật sự không thể ở thêm với ta tí à?"

Zero nhìn kia vẻ mặt lẫn giữa ưu buồn và mong đợi đó, dao động. "Vậy anh không được nói những lời ấy nữa."

"Chỉ cần Zero chịu ở lại. Ta thật sự rất nhớ em."

"Tôi về đây." Zero lại giãy dụa. Cái tên này căn bản không chịu giữ lời hứa.

Kuran Kaname nắm cổ tay thiếu niên dùng sức kéo ra sau, thiếu niên lảo đảo té ngã, bị anh ôm vào lòng, sau đó bị đè xuống đệm.

Hơi thở dung hòa, Kuran Kaname chạm vào chóp mũi thiếu niên rồi nhìn cậu lom lom, nhìn nét mặt đỏ ửng và đôi mắt lóe sáng của cậu, anh khẽ gọi "Zero," chạm nhẹ vào nhau, lời thì thầm "Rất nhớ em" đọng trên môi thiếu niên.

Zero dừng việc giãy dụa lại. Xét về sức lực cậu không bằng vị Vua dòng Thuần, hơn nữa cậu kỳ thật không ghét cảm giác thân cận với Kuran Kaname, chỉ là không quen mà thôi, cùng với, cậu thật ra là thích sự thân mật này, như khi bé ở bên Ichiru vậy, rất ấm áp.

Zero nâng đầu lên, để nụ hôn sâu hơn. Có được sự đồng ý ngầm, Kuran Kaname khẽ kinh ngạc, sau đó ôn nhu đáp lại, chậm rãi xâm lấn. Zero phối hợp khiến người muốn ngừng mà không được. Thiếu niên thanh lãnh này, thiếu niên xinh đẹp này, thiếu niên kiêu ngạo này, đồng ý thân mật với anh. Rất rất vui.

Kuran Kaname thả lỏng áp chế với Zero, đưa tay vuốt ve mặt cậu, ngón cái nhẹ nhàng trượt qua gò má và môi, nhìn đôi mắt trong suốt ướt sắc nước của thiếu niên, uể oải thở dài, anh chôn mặt mình vào cổ cậu. Rất muốn tiếp tục. Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, ánh mắt vô tội, tất cả đều là mê hoặc. Hoặc nói bản thân thiếu niên đối với Kuran Kaname đã chính là dụ dỗ.

"Ê, anh rốt cuộc muốn ôm đến khi nào?" Mãi một hồi vẫn không được thả ra thiếu niên bắt đầu kháng nghị. Lại không giãy dụa.

"Vĩnh viễn." Thì thầm bên cổ thiếu niên, "Muốn mãi mãi bên cậu."

"Nằm mơ dễ hơn đấy." Zero nói ra lời này không có trào phúng, như là trần thuật một sự thật. Nhưng cậu không thể phủ nhận sự cảm động và rung động của mình khi nghe nó. "Anh nặng quá." Cảm nhận hơi thở ở cổ, như là Kuran Kaname đang cười.

Nụ cười lặng lẽ, hơi thở phất qua vùng da nhạy cảm của thiếu niên. Kuran Kaname ôm Zero trở mình, để Zero nằm sấp trên người anh. "Vậy là không nặng nhé." Ta thật sự không muốn rời xa em. Nhưng hiện tại ta không thể làm gì cả, ta nhất định phải bảo đảm an toàn cho Yuuki, ta không thể mất đi bất kỳ ai trong hai người, thân nhân của ta, người yêu của ta.

Zero bối rối, tay không biết nên đặt ở đâu. Chống ở bên đầu Kuran Kaname, cúi đầu nhìn vị Vua giảo hoạt này mỉm cười sau đó trưng ra cái mặt đáng thương, "Zero không muốn ôm ta à? Quả nhiên Zero không hề thích ta."

"Khốn kiếp, anh đừng có mà giả vờ đáng thương gạt tôi. Sách của tôi còn chưa xem xong đâu, buông tay."

"Quả nhiên, ta không bằng cả một cuốn sách." Tiếp tục giả vờ đáng thương.

Chữ # không ngừng nhảy lên trên đầu Zero, "Khốn kiếp!" Nghiến răng nghiến lợi, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Kuran Kaname, cắn, đổ máu, mút. Ngẩng lên, "Được chưa? Buông."

Kuran Kaname ngây ra, kế đó giật tỉnh, siết chặt lấy Zero "Zero, ta càng không muốn buông tay rồi!" Em như vậy bảo ta buông tay sao được, ta yêu Zero.

Hổn hển. Lại một nụ hôn sâu, Kuran Kaname cuối cùng thả Zero ra, nhưng vẫn nắm lấy tay cậu. "Đừng đi, ở lại với ta thêm tí nữa đi, đọc sách cũng được."

Đối mặt với lưu luyến giữ lại như vậy, mang theo sự phiền muộn như là lần cuối gặp nhau, Zero gật đầu đồng ý. Nhặt lên một cuốn sách rơi trên đất, là lịch sử phát triển của xã hội phương Tây, bên cạnh còn có Truyện kể Genji và y dược hóa học, còn có sách tranh về các loài thực vật cỡ nhỏ cậu mang tới và mấy cuốn sách tự in ấn không có tiêu đề bên ngoài.

"Zero cảm thấy hứng thú với thực vật à, về sau có rảnh ta sẽ dẫn em tới nhà ấm của nhà Kuran. Nơi đó trước đây là nơi cha mẹ ta hao phí nhiều tâm huyết nhất, đặc biệt là sắc vi, có rất nhiều loại. Mặc dù bây giờ có lẽ đã không có ai chăm sóc, nhưng bản thân nó là một sơn cốc, hẳn không quá tệ."

Muốn nắm tay em dạo bước giữa sơn cốc mọc đầy sắc vi, muốn cùng em ngắm nhìn mặt trăng lên ngôi, muốn vào bếp, nói chúc ngủ ngon với em, sau đó dùng một nụ hôn mỗi ngày đánh thức em dậy, muốn được, ở bên em, làm những điều hai ta thích, tới những nơi hai ta muốn, bất kỳ việc gì hai ta định làm.

Tại sao lại yêu em như vậy. Kuran Kaname chỉ có thể thở dài.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com