Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không Ai Yêu Cậu/Anh Hơn Tôi

Một Hữu Nhân Bỉ Ngã Canh Ái Nhĩ
(Không ai yêu cậu/anh hơn tôi)

Tác giả: Thất Toái Tiêu Tà
Thể loại: hiện đại, nhất thụ nhất công, đồng nhân
Ghép đôi: Kiryu Zero x Kuran Kaname
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Tự

Kuran Kaname nói Kiryu Zero là của anh! Nam sinh có một đầu tóc bạc tuấn mỹ kia chỉ có thể thuộc về anh! Anh không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận Zero, cho dù là muội muội của mình cũng không cho phép. Đây là bá đạo cỡ nào! Kiryu Zero vì thế phản kháng, thế nhưng kết quả có thể nghĩ, cậu thua. Không chỉ có thua thân thể cả trái tim của mình cũng bại bởi Kuran Kaname! Cậu thích loại bá đạo sơ hiện giữ lấy này, thích anh ôn nhu không lưu ý toát ra đối cậu, thích anh quan tâm kiểu khiêu khích đối cậu. Thích toàn bộ của anh! Cậu học được ỷ lại, nhưng đối tượng ỷ lại chỉ là Kuran Kaname. Thế nhưng, cậu không hiểu biểu đạt. Cho nên khi cậu rốt cục muốn nói ra tâm ý của mình, Kuran Kaname đi. Dẫn theo muội muội Kuran Yuuki cùng trong miệng nói "quân cờ" kì thực lại là bằng hữu vampire của anh rời khỏi.

Từ đó về sau, Kiryu Zero rõ ràng vô tri và ngu xuẩn của mình, bởi vì bọn họ không khả năng một chỗ, bởi vì thân phận bất đồng, bởi vì địa vị bất đồng, thậm chí càng nhiều bất đồng và nguyên nhân. Cậu rõ ràng bọn họ là không khả năng một chỗ. Cho dù những bất đồng này đều có thể không lưu ý, thế nhưng chính yếu là, Kuran Kaname có lẽ càng không yêu mình! Cho nên, cậu quyết định che giấu cảm tình, che giấu tâm ý. Khiến mình trở nên kiên cường, khiến mình quên mất ỷ lại vừa học được. Sau đó làm một cái chân chính cường đại —— thợ săn vampire!

Chính Văn

Một hoàng hôn giữa hè, khí trời oi bức và áp lực. Đây là điềm báo trước trời mưa, mưa mùa hè là ở khi người oi bức khó chịu, nó như cam lộ chờ chực rơi xuống, cọ rửa phiền táo và áp lực.

Nương theo tiếng sấm "ầm ầm long...", một trận mưa rào mùa hè có sấm chớp tầm tả rơi xuống. Đám người vốn còn ầm ĩ trên đường đều chạy trốn, muốn tìm một chỗ tốt đụt mưa. Nhưng mà liền giữa đám người vội vội vàng vàng này, một nam nhân thân áo gió màu đậm, một đầu tóc bạc ngắn hơi dài thong thả bước đi, giọt mưa ướt quần áo, tóc của cậu, thế nhưng cậu lại như cái gì cũng không xảy ra...

Sắc trời dần dần từ hoàng hôn ban đầu chuyển thành đêm tối, mà trận mưa rào sấm chớp lại không có xu thế giảm nhỏ, trái lại càng rơi càng lớn, tựa như muốn cọ rửa tất cả ô uế trên đời.

Trong phế tích phòng ốc cũ nát, thân ảnh nam nhân áo gió màu đậm dung nhập bóng đêm, ngoại trừ đầu tóc bạc xinh đẹp đến chói mắt thập phần chú mục, một chú mục khác là sinh vật lạnh run phủ phục bên chân y, có đôi ngươi thị huyết cùng răng nanh bén nhọn —— một vampire LEVEL E đã sắp đọa lạc.

"Cầu... cầu cậu! Tôi không muốn chết, tôi còn không đọa lạc!"

Nhìn vampire hướng mình cầu xin tha thứ, nam nhân trên mặt không có bất luận biểu tình gì, bình tĩnh vươn tay từ trong túi áo gió lấy ra vũ khí. Nòng súng băng lãnh ngắm chuẩn vampire bởi vì bị thương mà vô pháp thoát đi đầy mặt bất mãn sợ hãi, sau đó một tiếng súng nổ thanh lệ. Nương theo tiếng nước mưa nhỏ xuống, hạt cát rất nhỏ bị cọ rửa sạch sẽ.

"Còn muốn trốn tới khi nào?" Thanh âm thanh lãnh, không có bất luận cảm tình gì.

"Cậu phát hiện, xem ra cậu có tiến bộ rất lớn. Zero." Giữa phế tích chậm rãi đi ra một bóng người, tóc ngắn màu nâu sẫm hơi dài, khí tức vương giả, khí chất cao nhã, và đôi ngươi màu rượu đỏ trong đêm tối chớp động đỏ tươi, không một cái không biểu diễn thân phận vampire thuần huyết đế vương của người đến —— Kuran Kaname.

Thấy được người đến, Kiryu Zero có chút ngẩn ra, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời, tưởng niệm, không cam, phẫn hận, thống khổ... và một chút hưng phấn. Thế nhưng cho dù như vậy, cậu cũng vô pháp tha thứ anh! "Tôi không biết quan hệ của chúng ta lúc nào trở nên tốt như vậy Kuran Kaname!" Giơ lên súng lục chớp quang mang màu bạc trong tay. Thẳng tắp chỉ vào địch nhân phía trước.

"Ha hả ~ Zero, cậu đã quên? Bloody Rose vô pháp thương đến tôi." Mỉm cười đến cạnh người giơ súng uy hiếp mình không nên đến gần.

Nhìn cự ly anh và mình càng ngày càng gần, bàn tay Zero giơ súng rất nhỏ run rẩy. Biểu tình bình tĩnh trước giết LEVEL E có chút biến hóa. Kuran Kaname mắt sắc phát hiện, nụ cười trở nên càng thêm ôn nhu. Đến cạnh Kiryu Zero, vươn ra song chưởng ôm cậu trong lòng. Anh có bao nhiêu lâu không ôm thân thể này? Anh có bao nhiêu lâu không thấy được người yếu đuối trước mặt này? Người nhìn như kiên cường lại yếu đuối tựa thủy tinh dễ vỡ, người khiến mình ngày ngày đêm đêm đầy đầu tưởng niệm.

Bàn tay giơ súng từ lâu không còn run rẩy, bởi vì súng trong tay đã rơi xuống. Kiryu Zero không dám tin mở to đôi mắt, con ngươi như tử tinh tràn ngập kinh hoảng và không rõ ra sao.

"Zero, ta đã trở về." Ngôn ngữ ôn nhu vang lên bên tai.

Mưa mùa hè vẫn rơi, nương theo giọt mưa rơi xuống trên mặt, có thứ gì ấm áp hỗn hợp nước mưa, trượt vào trong miệng người tóc bạc có chút khổ sáp nhưng lại có chút ngọt ngào... Vươn đôi tay ôm lấy thân thể ôm mình. Cảm thụ được người này chân thực tồn tại.

Phảng phất là cảm giác được gì, Kuran Kaname buông Zero ra, nâng lên khuôn mặt của cậu. "Zero, cậu khóc?!" Kinh ngạc phát hiện của mình, Kuran Kaname có chút không biết làm sao.

"Không có! Là nước mưa!!" Phảng phất trở lại ngày trước, trở lại ở học viên trả lời quật cường lại không chịu thua khi mình quan tâm hỏi.

Đã sớm nghĩ đến lấy tính cách không được tự nhiên của Zero tuyệt đối không thừa nhận, cho nên Kuran Kaname cũng như trước đây khiêu khích hỏi: "Tốt nhất là không có, bằng không tôi cho rằng năng lực của cậu là tăng cường, nhưng tính cách lại trở nên mềm yếu!"

"Anh!..." Kiryu Zero nghe lời như vậy lập tức ngẩng đầu phản bác, thế nhưng lời đến phân nửa không cách nào phun ra thanh âm. Trừng lớn đôi mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt cùng đôi mắt màu rượu đỏ tràn ngập tiếu ý. Một trận hoảng hốt, bởi vì Kuran Kaname đang hôn cậu!! Bỗng nhiên phản ứng lại Zero, lập tức nâng tay khước từ người trước mặt, thế nhưng trái lại bị ôm càng chặt. Hôn từ ôn nhu biến thành mãnh liệt, Zero từ đầu phản kháng đến sau thuận theo. Kỳ thực cùng nói là thuận theo còn không bằng nói là rơi vào tay giặc. Đúng! Cậu Kiryu Zero rơi vào tay giặc, rơi vào tay giặc trong nụ hôn này...

...

Mưa không biết lúc nào ngừng, ánh mặt trời minh mị chiếu trên đại địa. Một ngày mới phủ xuống sau một đêm mưa hè.

Dương quang nghịch ngợm, xuyên qua khe rèm cửa sổ chiếu xạ trên người hai người ôm nhau mà ngủ. Nam nhân tóc bạc chậm rãi mở đôi ngươi, tử tinh xinh đẹp dẫn theo mông lung vừa tỉnh ngủ, có mị lực không nói nên lời. Nâng mắt nhìn quét một chút bốn phía, phát hiện mình ở một hoàn cảnh lạ lẫm, cảm giác thân thể và chăn trực tiếp chạm nhau, nhắc nhở mình thân thể dưới chăn xích lõa. Tỉ mỉ hồi tưởng tất cả xảy ra tối qua, Zero bật đỏ đôi má. Quay đầu thấy được người ngủ say bên cạnh, Zero cảm thấy mình đang nằm mơ! Thế nhưng giấc mơ này lại thập phần chân thực!

"Buổi sáng tốt lành! Cậu có thể ngủ tiếp, bởi vì hiện tại là sáng sớm." Bỗng nhiên xuất hiện thanh âm đánh vỡ suy nghĩ của Zero.

"Anh tỉnh?! Lúc nào?" Bởi tất cả xảy ra đều rất đột nhiên, Zero không biết nên thế nào đối mặt người trước mặt.

"Sau khi cậu tỉnh, tôi liền tỉnh." Kuran Kaname vươn tay kéo y kề lòng mình. "Cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi đúng không?"

Kinh ngạc đối phương thế nào biết suy nghĩ của mình, Zero nhìn Kuran Kaname hồi lâu. Hỏi: "Lúc đầu vì sao rời khỏi? Vì sao hiện tại trở về?"

Phảng phất đã sớm biết Zero sẽ hỏi như vậy, Kuran Kaname hỏi ngược lại: "Zero, còn nhớ rõ lời tôi đã từng nói sao?"

"A?!" Không nghĩ đến anh sẽ đột nhiên hỏi mình, Zero có chút mê man.

"Tôi nói cậu là thuộc về tôi! Chỉ có thể thuộc về tôi!"

"Vì sao? Tôi không phải vật phẩm!" Nói cho tôi! Nói cho tôi nguyên nhân!

"Tôi cũng không đem cậu làm vật phẩm! Chưa từng! Tôi đi là vì dàn xếp Yuuki, và... vì cậu, bỏ qua tất cả! Tôi hiện tại không phải vương của vampire! Cũng không phải nii-san của Yuuki! Những danh phận kia đối tôi mà nói không quan trọng, chúng sẽ không thành cản trở giữa chúng ta! Bởi vì tôi muốn cùng cậu một chỗ! Cậu là toàn bộ của tôi!"

Kiryu Zero sững sờ tại chỗ, không phải không biết anh đang nói gì, mà là không biết anh vì sao nói như vậy. Bỏ qua tất cả?! Thế nào khả năng! Anh là hy vọng của Huyết Tộc, là vương của bọn họ. Anh là người Yuuki yêu nhất. Thế nhưng anh lại bỏ qua những điều này?!!

Biết Zero lo lắng là gì, Kuran Kaname cười an ủi nói: "Zero cậu là thuộc về tôi! Vì khiến cậu cùng tôi một chỗ tôi nguyện ý buông tha mình, bỏ qua tất cả cho dù sẽ nỗ lực sinh mệnh! Bởi vì... không ai yêu cậu hơn tôi!"

Yêu, Kuran Kaname nói anh yêu cậu?! Lẽ nào mình đang nằm mơ? Thế nhưng cảm giác chân thực nói cho mình đây là thật! Tất cả đều là thật! Anh vì cậu có thể buông tha mình, bỏ qua tất cả. Như vậy cậu cũng có thể! Bởi vì cậu cũng yêu anh! Vì anh có thể buông tha sinh mệnh của mình! Bởi vì cậu biết, không ai yêu Kuran Kaname hơn cậu!

"Zero, tôi đã trở về. Sẽ không đi nữa."

"Ừ! Kaname, hoan nghênh trở về."

Không ai yêu cậu hơn tôi.
Vì cậu buông tha mình cũng nguyện ý

Không ai yêu cậu hơn tôi.
Liền tính một ngày chúng ta đã định trước sẽ chia lìa

Không ai yêu anh hơn tôi.
Vì anh nỗ lực sinh mệnh cũng nguyện ý

Không ai yêu anh hơn tôi.
Liền tính không ai sẽ vĩnh viễn một chỗ

Không ai yêu cậu/anh hơn tôi.
Tôi bao nhiêu muốn vĩnh viễn cùng cậu/anh một chỗ

Dương quang bên ngoài như cũ xán lạn, một ngày mới bắt đầu. Cậu không phải một mình, bởi vì tôi ở bên cạnh.

...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com