Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

No 65. Nghe anh nói lời yêu em

[22102023]

"Nghe anh nói lời... yêu em."
Tác giả: Tam Thập Cửu (Nine)

Trần Thiên Nhuận không phải là một nghệ sỹ nổi tiếng, cũng chẳng phải là một người đáng để ngưỡng mộ. Em chỉ đơn giản là một giáo viên mầm non, làm việc tại một ngôi trường nhỏ trong thành phố. Ấy thế mà fandom của em lại hùng hậu không thua kém bất kỳ danh ca nào: thậm chí tình cảm của những người hâm mộ ấy dành cho em còn nồng cháy và chân thành hơn cả những người nổi tiếng kia. Ngày nào cũng vậy, luôn sẽ có những cô công chúa đáng yêu sà vào lòng em cười đùa, có những nàng tiên tặng cho em bao điều hạnh phúc, có những siêu anh hùng bảo vệ em khỏi nỗi buồn... Nhưng trên tất cả, có một chàng hoàng tử luôn dang rộng vòng tay đón em mỗi khi em về nhà.

Hoàng tử của em tên là Tả Hàng. Anh là một nhiếp anh gia đại tài, một nghệ sỹ partime và là một người bạn trai đa di năng của em. Anh chụp cho em những bức ảnh đẹp đến vô thực, anh dành cho em vô vàn những bản tình ca. Anh biến em thành thiên thần rồi mang nhốt lại trong hũ mật hoa hồng thơm ngát: tình yêu ngọt ngào của anh nhấn chìm em vào hạnh phúc vô bờ.

Kể từ ngày ra mắt gia đình đôi bên, cả hai cứ có cảm giác như mình vừa đổi luôn cả bố mẹ vậy. Cái cảm giác được ba mẹ cưng nựng, yêu chiều suốt bao nhiêu năm tháng, còn cả tình yêu thương của bố mẹ chỉ dành cho duy nhất chính mình; giờ đây bất thình lình bị người mình yêu chiếm mất, thật không biết phải tả làm sao. Nó cứ như viên kẹo mơ deo dẻo, pha chút chua chua, lại ẩn hiện vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi chân răng: thật khiến người ta khó chịu. Nhìn người mình yêu nhất được bố mẹ mình yêu quý, không biết là nên ghen tị với đối phương vì cướp mất bố mẹ mình hay là dỗi với ba mẹ vì không còn yêu thương mình nữa?

Thế nên, Tả Hàng thường thỏ thẻ với Trần Thiên Nhuận rằng, sao chúng ta cứ như vừa mới qua đêm tân hôn vậy nhỉ,... rõ ràng là mới chỉ gặp mặt hai bên gia đình.
_________
- Chồng ơi, bé về rồi!

Chàng trai nhỏ cứ theo thói quen mà gọi vọng vào trong nhà, dù là em thừa biết Tả Hàng đâu có bao giờ yên ổn chờ em trong phòng ăn.

Thấy không, giày của em còn chưa kịp cởi khỏi bàn chân, hai chiếc túi chườm nóng đã từ đâu bay đến bên cổ. Nhiệt độ biến đổi đột ngột khiến mọi động tác của em bị đình trệ trong giây lát, mà cái bộ dạng này của em rơi vào mắt anh lại thành công khiến anh cười khúc khích.

- Mừng em về nhà, tình yêu của anh.

Nhiệm vụ làm ấm thân thể của em là của hai cái túi chườm: anh sẽ không giành với chúng. Nhưng đôi môi ấm mềm kia của em thì không một ai có thể giành với anh.

Bởi lẽ, Trần Thiên Nhuận là của Tả Hàng mà.

- Xấu tính! Em vừa về đã chọc em - A, má của em đỏ rồi kìa, Tả Hàng nhủ thầm; lại nghe thấy em cười nhẹ - Em mua cho anh chiếc áo mới đó, mặc vào cho em xem thử đi.

Túi giấy mang hơi lạnh trên tay em được giao lại cho anh. Anh ôm chúng vào lòng, cẩn thận, dè dặt.

Người hạnh phúc khi được quà là Tả Hàng, người thở dài ảo não cũng vẫn là anh.

Làm sao bây giờ, má người anh yêu đỏ quá, đẹp quá, muốn... hôn em thêm lần nữa quá!

Tả Hàng luôn luôn ảo não: nhất là khi anh nghĩ đến Trần Thiên Nhuận đáng yêu của anh. Người anh yêu lúc nào cũng khiến anh phải đấu tranh tâm lý đến cả ngàn vạn lần: mỗi một lần sầu não là mỗi một lần não anh chia hai phe, chiến nhau om sòm.

Giống như tình huống trước mắt này đây. Người yêu mềm mại đứng trước mặt, má đỏ môi hồng, thẹn thùng e lệ: nếu đi thay áo thì sẽ không thể chiêm ngưỡng khuôn mặt này của em rồi lựa thời cơ hôn em được nữa, nhưng nếu không đi thay thì sẽ khiến em buồn, em sẽ nghĩ rằng anh không thích món quà đầu đông của em.

Khó nghĩ quá, dày vò điên não mất thôi!!!

Trần Thiên Nhuận nhìn Tả Hàng đắn đo xoắn xuýt, hết nhìn cái túi rồi lại nhìn em mà thấy buồn cười. Em biết rồi, anh chàng này lại còn đang đắn đo xem nên "bắt nạt" em hay nên đi thử áo đúng không? Biết ngay mà.

- Anh, lại đây.

- Ơ, hả.

Tả hàng vừa ngẩng đầu lên thì một nụ hôn đã bay đến bên môi anh: nhanh, nhẹ, thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước. Anh chưa kịp định thần, thì đã nghe em hỏi: "Hôn rồi đó, anh thử áo được chưa?"

Đại não vất vả lắm mới hoạt động lại được, Tả Hàng nhìn em, dứt khoát: "Chưa được, chút xíu vậy thôi đâu có đủ với anh." Rồi anh bế bổng em lên như ôm một nàng công chúa, đưa em về phòng ngủ.

Chăn ấm nệm êm ôm ấy thân hình bé nhỏ của em, anh nâng niu em trong lòng như trân trọng viên ngọc sáng. Em như bông hoa đến kỳ nở rộ: sắc hoa đỏ rực điểm thêm màu cho mùi hương ngạt ngào, mọi mật ngọt của trái tim đều tình nguyện giao vào tay anh, chân thành, nguyên vẹn.

Anh có yêu thích đóa hoa ấy cỡ nào cũng vẫn biết chừng mực. Cành hoa mấy ngày trước mới chỉ vừa bị anh bẻ đi gai nhọn hộ thân, anh không đành lòng nhìn thấy em đau đớn thêm nữa. Nụ hôn ngất ngây đến câu hồn đoạt phách bị lý trí của anh ép phải dừng lại; anh dỗ dành em mấy câu rồi đứng dậy, cầm túi giấy đi thử đồ.

Trần Thiên Nhuận nhìn người trong phòng tắm đang vừa ngân nga bản tình ca nào đó vừa thử áo mà cõi lòng như tẩm thêm đường. Chàng bảo mẫu lớp Mầm vụng trộm nghĩ, ngày mai nhất định phải sang hỏi mấy cô đồng nghiệp lớp Lá cách dỗ trẻ mới được.

Tả Hàng của em đáng yêu quá, giống như khi em đỏ mặt thẹn thùng vậy.
____________
Mỗi tối thứ tư hàng hằng tuần, cả hai có một buổi hẹn hò nho nhỏ. Vì những ngày thứ 5 không phải đi làm, nên Trần Thiên Nhuận sẽ chiều theo thói quen sinh hoạt bất thường của anh Tả của em: xem phim đến tận đêm, rồi ôm nhau ngủ đến trưa hoặc chiều.

Những ngày gần đây Tả Hàng luôn chọn xem nhạc kịch, Trần Thiên Nhuận cũng rất thích chúng. Nói là xem nhạc kịch, nhưng thứ Tả Hàng thực sự xem lại là khuôn mặt biến hóa theo từng cung bậc cảm xúc của người yêu khi em chăm chú theo dõi màn hình ti vi.

Anh biết, em sinh ra và lớn lên với biển xanh sóng tràn nhưng ngược đời lại là, em không có xíu xiu thiện cảm nào với môi trường nước. Tuy vậy, đâu phải ai cũng biết được, đáy mắt trong veo kia của em có thể dễ dàng nhấn chìm người khác chỉ bằng một ánh nhìn.

Lần đâu tiên anh biết được mùi vị của cơn say không phải là nhờ bia hay rượu, mà là nhờ một giây vội vã đụng phải nhau ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Thiếu niên ngây ngô vùng vẫy giữa những dòng kẻ rối ren của bản nhạc chưa hoàn thiện mà rớm lệ; khóa sol trong tay em rơi đi đâu mà để em tìm hoài không thấy? Tả Hàng chết rồi, là chết chìm trong đôi mắt rớm lệ ngày hôm đó.

Thì ra, đó là "Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời..."

Trần Thiên Nhuận của tuổi mười tám đã ngượng ngùng đứng trước mặt anh, hát lên giai điệu ngọt ngào của bản tình ca rối ren mà hôm nào em không tìm được ổ khóa. Bản nhạc không hoàn mỹ ấy chẳng phải là lý do khiến má anh nóng ran, tim anh loạn nhịp, mà là bởi sự thẳng thắn của em, dù cho em đang vô cùng xấu hổ. Nơi góc phố vắng lặng, bản nhạc hôm nào rối mù giờ đây hóa thành giai điệu của nàng tiên cá: gói gọn câu tỏ tình ấp úng của em dành cho anh thành bảy nốt nhạc xinh xinh. Gió đầu hè rì rào trong tán lá, nói với anh rằng đồng ý đi, chần chừ chi nữa? Cậu ấy đang cười vì anh đấy thôi...

Tiêu rồi, anh thật sự tiêu rồi!

Anh của lúc này mới hiểu được, tại sao khi ấy, Trụ vương lại cam lòng vì một nụ cười của Đát Kỷ mà nước mất nhà tan.

Bởi lẽ, "Thương nhầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng".

Giây phút tỏ tình, Trần Thiên Nhuận đã nói, rằng muốn anh là khóa sol của bản nhạc tình yêu trong em. Bởi khóa sol đứng đầu mỗi bản nhạc, giống như anh đứng đầu trái tim em.

Được, anh sẽ khóa Sol của em. Khóa sol đứng đầu để ôm lấy giai điệu mỗi câu hát, còn anh sẽ ôm em vào lòng - để yêu thương cả đời.

- Tả Hàng, anh sao thế?

Hõm cổ trắng ngần bị tóc anh quệt qua có chút ngứa, nhưng chúng lại vô tình khiến em muốn ôm anh.

- Một năm gặp gỡ, bốn năm yêu nhau. A Nhuận, cảm ơn em, vì đã yêu anh.

Nhạc kịch trên ti vi vừa kết thúc, Tả Hàng đã với lấy điều khiển tắt nó đi. Anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mà anh vẫn đang nợ một chiếc nhẫn kia, áp vào gương mặt mình.

Trần Thiên Nhuận không từ chối hành động của anh. Em yêu sự ấm áp mà anh dành cho em: hơn tất cả, Tả Hàng là ngọn lửa tình yêu trong em, thiêu đốt con tim em để nó cháy bùng lên thứ cảm xúc yêu đương mãnh liệt. Tình yêu của anh dành cho em nhiều quá, nhưng tình yêu của em dành cho anh cũng không kém phần mãnh liệt đâu, anh à.

- Bé con, hôm nay hãy là thính giả của anh nhé?

- Vậy, xin hỏi nghệ thuật gia họ Tả đại tài này, hôm nay anh định cho em nghe gì nào?

Trần Thiên Nhuận để mặc cho Tả Hàng đang bắt đầu dở trò, em nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc. Trái tim em bị lấy đi rồi, không đòi lại được.

Vòng tay anh nhẹ nhàng trườn lên vòng eo bé nhỏ của em, siết nhẹ. Em vô thức ngẩng đầu, để cho đôi vầng trán sát lại gần nhau thêm, để nụ hôn mang yêu thương của anh chạm vào đôi môi hồng đỏ của em, nhẹ nhàng.

Đôi môi anh hôn khẽ vành vai em, để nó ửng đỏ trong thoáng chốc. Thanh âm của anh ngọt ngào như tẩm mật, anh thì thầm: "Nghe anh nói lời... yêu em..."
______________________________________
Calantha trân trọng thông báo: Kỷ niệm một năm ngày thành viên mới gia nhập.

Mùa thu năm ngoái, Calantha không chỉ chào mừng duy nhất một thành viên đâu - tân hai thành viên lận cơ. Ngoài người chị cả kỹ tính, khắt khe, nghiêm khắc thì chúng mình còn chào đón một bạn nhỏ đáng iu khác nữa á. Bạn bé này ngay khi gia nhập đã khiến cho cả gia tộc sầu vì thấy mình nhanh già; nhưng cũng khiến cả gia tộc cưng vì đáng yêu quá chừng!

Cô bé út ít của nhà Calantha, chào mừng em tròn 1 năm gia nhập nha. Đúng, bạn nhỏ đó chính là em Út nhà Calantha đó: Tam Thập Cửu (hay còn được các chị trong nhà gọi yêu là bé Nine). Tin chắc rằng nhiều bạn sẽ thấy cái tên này lạ hoắc phải không? Đúng rồi đó, vì em bé mà, còn hơi nhút nhát, nên bạn nhỏ chỉ quanh quẩn ở hậu đài, phụ trách công việc đăng bài và xử lý thông tin dữ liệu trong một số sự kiện gần đây mà Calantha tổ chức; đồng thời trả lời tin nhắn với các bạn khi mọi người nhắn tin cho Calantha.

Không ngờ tới chứ gì, rất nhiều tin nhắn các bạn gửi đến là do em Út nhà nhà mình trả lời đó!

Nếu chị cả sở hữu văn phong "giật đùng đùng", sầu thảm và ngập dramma, thì bé Út nhà mình lại là một cô gái với phong cách viết văn ngọt như kẹo đường, đáng yêu thương vô đối. Tam Thập Cửu chuộng nhất là thể loại truyện ngắn, cốt truyện đơn giản, dễ hiểu và nhất là ngọt quên lối về! (Truyền nhân của "công chúa kẹo ngọt Alez" đó nha ^^)

Sắp tới, bạn sẽ được gặp cô bé Tam Thập Cửu này nhiều lắm đó, thế nên hãy cố nhớ tên em bé nha, bé biết được bạn quên bé là bé bùn đó!

Nhân dịp kỷ niệm một năm bé Út trở thành một mảnh ghép của Calantha, chúng ta cùng đọc tác phẩm mới nhất của em nhỏ nào!!!

Lời của bé gửi tới độc giả: Một năm chính thức bên nhau, cảm ơn mọi người vì tất cả! Trong truyện là anh lớn cảm ơn anh bé, còn trong đời là Nine cảm ơn quý độc giả ạ.

©BC是個呱
#Nine
#XuânXanh
#CalanthaCutis

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com