Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【Đấng Sáng Tạo Chân ChínhxKlein】phần 2

https://dongfangmozhuyuzhiboban.lofter.com/post/1fa23226_2bd60c2aa?fbclid=IwQ0xDSwLpf1FjbGNrAul_UGV4dG4DYWVtAjExAAEelX0k8_89jkRNkmAQWu5nn4OxbzyUbVALRlTnAL3-OSqv5kZ-V3k_vdpi1iA_aem_AxUTno7Qjvs64m8ieTCm8w

Sốc! Thám tử đại tài Moriarty biến mất bí ẩn khỏi nhà, Hội Cực Quang tuyên bố chịu trách nhiệm về vụ việc này!

Là phần tiếp theo của truyện: "Nhà tiên tri yếu đuối gặp gỡ Đấng Sáng Tạo đích thực, dốc hết sức lực cũng không thể đánh bại!"

CP là Đấng Sáng Tạo Chân Chính x Klein.

Cốt truyện cẩu huyết quen thuộc, Klein là người trọng nhan sắc.

Đấng Sáng Tạo Chân Chính rất "rác".

Liên quan đến sở thích kỳ quái.

Sản phẩm của cơn báo thù khi đến kỳ, xem xét kỹ trước khi đọc.

Sẽ có nhiều lỗi chính tả, hoan nghênh Amon bắt lỗi ('´*(ว).

(Klein bị ép mặc váy gợi cảm, bị ép "làm chuyện ấy" với Đấng Sáng Tạo Chân Chính cho đến khi Đấng Sáng Tạo hạ phàm. Klein nhân lúc hỗn loạn đã phá hủy bàn thờ, cuối cùng thổi còi đồng bỏ trốn.)

(Nhưng Đấng Sáng Tạo đích thực không giữ đạo đức, một phần ý thức của Ngài đã nhập vào hạt giống sa đọa mà Ngài để lại trong bụng Klein.)

---------

1

Sự tan chảy và hòa tan ập đến hết lần này đến lần khác, Klein không biết mình đã chịu đựng bao lâu, cuối cùng cũng chờ đợi được sự kết thúc, tìm lại được cảm giác cơ thể thuộc về mình.

Khoảnh khắc này, anh biết mình cuối cùng đã vượt qua ngưỡng cửa đó, bước vào danh sách 6, trở thành một "Người Vô Diện"!

Anh đứng trước gương luyện tập, biến thành dáng vẻ ban đầu của mình, nhưng bụng dưới đột nhiên co thắt dữ dội, đau đến nỗi anh không tự chủ được mà quỳ sụp xuống đất.

Cảm giác như có thứ gì đó đang trương phình và nở rộng, trực tiếp ép các cơ quan nội tạng của anh lệch vị trí.

Klein đột nhiên nghĩ đến quả trứng đen sì, nhớp nháp mà Đấng Sáng Tạo Chân Chính đã đẩy vào cơ thể anh.

'Con chiên của ta......'

Giống như những trải nghiệm tồi tệ đó, tiếng lầm bầm dính dáp, không rõ ràng vẫn văng vẳng bên tai, khiến anh vô thức run rẩy.

Đối với cái khí tức kinh khủng, tanh tưởi bắt nguồn từ vị thần sa đọa đó, e rằng cả đời này anh cũng không thể quên được.

Nhưng quả trứng này......

Klein cởi bỏ áo sơ mi, nhìn xuống bụng mình trong gương,

Chỗ đó đã sưng lên khá nhiều, so với thân hình mảnh khảnh của anh, trông có vẻ không cân đối.

Vậy, bên trong thực sự có một quả trứng sa đọa sao? Nó thậm chí còn đang từ từ lớn lên?

Anh vô thức vuốt ve cái bụng không còn bằng phẳng của mình, dường như muốn xuyên qua lớp da thịt để nhìn xem bên trong đang ẩn giấu thứ gì.

Sau khi thoát khỏi Đấng Sáng Tạo Chân Chính, anh gần như đã quên mất thứ này. Bây giờ... còn có thể lấy nó ra không?

Ngón trỏ của Klein khẽ di chuyển trên bụng dưới của mình, như thể đang suy nghĩ nên rạch ở đâu thì tốt hơn để lấy thứ bên trong ra.

Ý thức sơ khai của "hạt giống" đen sì, sa đọa mơ hồ cảm nhận được Klein không muốn giữ nó lại, liền vội vàng vươn ra những xúc tu thô ráp, nhớp nháp giống như cha nó, xuyên qua lớp máu thịt và mỡ, dụi nhẹ vào ngón tay Klein một cách nịnh nọt.

'Mẹ... Mẹ... Đừng... Đừng giết con...!'

Cái bụng hơi nhô lên xuất hiện những vật thể không đều, vật ô uế uốn éo dưới lớp da thịt nhẹ nhàng cọ vào ngón tay anh,

Nó đang nói chuyện?!

---- Điều này khiến Klein lập tức rụt ngón tay lại, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích.

Sống... Thứ bên trong... còn sống!! Có ý thức!!!

Nhìn cái bụng nhấp nhô như sóng nước, mặt Klein tái mét.

Không được, nhất định phải, ngay lập tức, lập tức lấy nó ra!

Klein loạng choạng đi đến nhà bếp, nhặt một con dao nhọn.

'Mẹ...!'

Nhận ra hành động của Klein, "hạt giống" sa đọa phát ra tiếng thét không lời nhưng thảm thiết.

Nó vô cùng đau buồn, xúc tu cuộn loạn xạ, không hiểu tại sao mẹ lại không muốn giữ nó lại, còn ghét bỏ nó đến thế!

Nội tạng dịch chuyển, cơ thể Klein bị sự giãy giụa của nó khuấy động đến long trời lở đất. Lúc này, ngay cả khả năng kiểm soát của "Gã Hề" cũng không thể ngăn cản sự run rẩy của anh.

Con dao nhọn rơi xuống đất, anh cũng bất lực trượt ngã xuống sàn.

Dưới sự điều khiển của "hạt giống" sa đọa, cảm xúc "tình mẫu tử" muộn màng ập đến, ngay lập tức đánh tan ý định giết chóc của Klein.

Anh vô thức run rẩy tay, bắt đầu an ủi "đứa bé" đang làm loạn trong bụng, hoàn toàn không nhận ra rằng trong bóng tối cách đó không xa, có thứ gì đó đang chậm rãi di chuyển về phía mình.

"Ngoan... bé ngoan, đừng làm loạn nữa..."

"Mẹ... mẹ sẽ không giết con nữa..."

......

Không biết là câu nói nào đã có tác dụng trấn an, "hạt giống" dần trở nên ngoan ngoãn, xúc tu không còn cuộn loạn xạ nữa mà yên lặng ôm lấy chính nó, cuộn tròn thành một khối cầu không lớn không nhỏ.

Nhưng Klein chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một xúc tu quen thuộc, đen sì, phủ đầy mắt đã quấn lấy cổ tay anh ta.
Đồng tử anh co giật mạnh, há miệng, nhưng không thốt ra được một lời nào, trong đôi mắt nâu sẫm phản chiếu rõ ràng nỗi sợ hãi.

'Con chiên của ta...' Xúc tu chậm rãi bò lên cánh tay Klein, giọng nói quen thuộc đến mức khiến anh run rẩy lại xuất hiện trong tâm trí, 'Ta thật sự không thể chờ đợi để tái ngộ cùng ngươi!'

"Không, đừng!"

Klein run rẩy lắc đầu, tóm lấy con dao nhọn bên tay, đâm vào xúc tu đen sì đó.

Xoẹt!

Chất lỏng đen như mực chảy ra từ xúc tu, bắn tung tóe xuống đất, nhưng chỉ trong nháy mắt, vết thương trên xúc tu đã lành lại.

Ngược lại, con dao nhọn kia bị ăn mòn chỉ còn lại cán.

'Thật là một chú mèo con không ngoan ngoãn,' giọng Đấng Sáng Tạo Chân Chính mang theo vài phần cưng chiều, 'Ta lát nữa sẽ trừng phạt ngươi thật nặng!'

Con chiên đáng thương cứ thế bị xúc tu thô to kéo vào trong bóng tối, như thể bị nuốt chửng, biến mất.

2

Anh rơi vào một nơi giống như đường ruột sinh vật.

Dịch nhầy hôi thối, kinh tởm bao phủ khắp người anh.

Quần áo của anh đang từ từ bị chúng ăn mòn.

Những bức tường thịt mềm ướt ép chặt cơ thể anh, đẩy anh về một điểm đến không rõ.

Anh rơi vào "nước" nhớp nháp.

Thiếu oxy, cảm giác ngạt thở dần lan khắp cơ thể anh. Bản năng sinh tồn buộc Klein phải giãy giụa, hai tay vẫy vùng trong "nước".

Trong "hồ nước" bị khuấy động, vài xúc tu vươn ra từ sâu dưới "nước", nâng Klein lên, giúp anh thoát khỏi "mặt nước" đang ở rất gần.

Phù!

Chất lỏng lấy Klein làm trung tâm, bắn tung tóe ra xung quanh.

Klein ngồi dậy, bắt đầu ho dữ dội, cố gắng nôn ra chất lỏng tanh tưởi vừa bị sặc vào.

Anh ho rất lâu, lâu đến nỗi bản thân anh cũng bắt đầu nghi ngờ, Đấng Sáng Tạo Chân Chính đi đâu rồi? Sao vẫn chưa xuất hiện?

Đôi bàn tay của một người đàn ông lúc này ôm lấy anh.

"Thì ra đây mới là dáng vẻ thật của ngươi..." Giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai, "Thật đáng yêu, mèo con của ta, con chiên của ta!"

Klein nhận ra giọng nói này, chỉ là nó chưa từng vang lên bên tai anh, mà luôn ẩn sâu trong bộ não anh, giống như những xúc tu tinh thần kéo dài từ một nơi cao xa vô hạn.

Giọng nói của Đấng Sáng Tạo Chân Chính!

Chắc hẳn đó là bàn tay do Đấng Sáng Tạo Chân Chính mô phỏng, da thịt không hoàn chỉnh. Một bàn tay vuốt ve cổ anh ta, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô lên của anh.

Klein nghiêng đầu, cẩn thận nhìn sang bên phải.

Anh nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt vời.

Đẹp thật... Không đúng! Anh đột ngột quay đầu lại.

Mặc dù khuôn mặt đó có sống mũi cao, môi mỏng, mắt sâu, đồng tử màu xanh lam tuyệt đẹp, là một vẻ ngoài rất chuẩn của người Slav Đông, nhưng đó là Đấng Sáng Tạo Chân Chính!

Klein, đừng bị vẻ đẹp mê hoặc đấy!

Đấng Sáng Tạo Chân Chính rất hài lòng với phản ứng của anh, thế là cũng cố ý kéo dài giọng, dùng giọng nói dính dáp, nhớp nháp nói:

"Thích khuôn mặt này không? Đây là dáng vẻ thật của ta đấy ~"

Một ít thứ dơ bẩn, giống như dầu mỏ, chảy ra từ những sợi cơ bắp chưa được phục hồi theo nhịp miệng Ngài đóng mở, cuối cùng nhỏ xuống vai Klein.

Vài giọt chất lỏng nóng bỏng như đang cháy cuối cùng cũng khiến Klein tỉnh táo hơn một chút.

Anh đã bình tĩnh lại sau cú "sốc" nhan sắc. Những cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng. Để tránh cho mình mềm lòng, anh dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn khuôn mặt dù không hoàn chỉnh nhưng vẫn rất vĩ đại của Đấng Sáng Tạo Chân Chính.

"Ngươi nói mọi thứ đều trống rỗng (?), nhưng lại nhắm chặt mắt."

Những xúc tu giống như rắn bò lên tay chân Klein, vuốt ve anh một cách lả lướt, mờ ám. Đấng Sáng Tạo Chân Chính cũng dùng giọng điệu dụ dỗ:

"Nếu ngươi mở mắt nhìn ta, ta không tin ngươi lại không có gì trong mắt ~"

Gốc đùi bị quấn chặt, nửa thân dưới chìm trong nước bị xúc tu lướt qua, Klein run lên, không nhịn được hét lớn:

"Dừng lại, ngươi cái tên Đấng Sáng Tạo sa đọa!"

"Ngươi gọi ta là 'Grisha' cũng được," Đấng Sáng Tạo Chân Chính đã quen với việc bị anh mắng trước đó rồi, bây giờ tự nhiên cũng không tức giận, thậm chí còn đầy ẩn ý véo nhẹ ngực anh, "Đó là tên thật của ta..."

"Chúng ta đều đến từ cùng một thời đại, ngươi tên gì thế? Con chiên của ta?"

........

Nếu nói, Ngài A đã phần nào "chữa trị" chứng cuồng nhan sắc của Klein, thì sự tồn tại của Đấng Sáng Tạo Chân Chính đã hoàn toàn chữa khỏi triệu chứng này.

So với khuôn mặt vĩ đại của Đấng Sáng Tạo Chân Chính là những hành vi không chút kiềm chế của Ngài.

Cái gọi là trò chơi trừng phạt và đồ chơi tai mèo có thể điều khiển được làm từ vật bẩn thỉu đã khiến Klein hoàn toàn "giải trừ mê hoặc".

Bụng ngày càng to, tai mèo đồ chơi cắm vào dây thần kinh, và cái đuôi mèo bị ép cắm vào bên trong cơ thể... Ngàn lời muốn nói quy lại thành một câu:

Đúng là người nước ngoài biết cách "chơi" thật!

Khi tai mèo đồ chơi bị ngậm trong miệng và kéo giật, khi sợi xích trên ngực bị kéo, khi anh bị chơi đùa một cách tùy tiện như một con búp bê rách nát...

Klein luôn cầu nguyện,

Cầu nguyện rằng đã có người phát hiện ra sự mất tích của mình.

3

"Ê, anh xem báo chưa?"

"Tôi bận cả ngày trời... Sao, hôm nay lại có tin nóng à?"

"Đúng là một tin nóng thật. À, vụ án giết người rầm rộ hồi trước anh biết chứ?"

"Biết chứ, tên sát nhân đó chết rồi, nghe nói một thám tử tên 'Sherlock Moriarty' đã đóng góp rất lớn trong vụ án này."

"Tờ báo hôm nay chính là về vị thám tử đó. Anh ta đã biến mất một cách bí ẩn khỏi nhà!"

"Biến mất? Không phải nói gần đây anh ta đang điều tra một vụ án mới sao? Bị kẻ thù hãm hại à?!"

"Không không không, đây chính là điều tôi sắp nói đây. Về việc biến mất của vị thám tử 'Moriarty' này, Hội Cực Quang tuyên bố chịu trách nhiệm!"

"Cái này...! Nữ thần phù hộ cho vị thám tử tài giỏi đó đi, đó là Hội Cực Quang đấy!"

"Đúng vậy, thám tử đáng thương... Ơ, sao bên ngoài cửa sổ đột nhiên có sương mù vậy?"

"...Đúng đấy, sương mù dày đặc và lớn quá!"

.......

Klein tỉnh dậy trên chiếc giường được dệt từ vô số xúc tu nhỏ, phát hiện Đấng Sáng Tạo Chân Chính, hay nói đúng hơn là "Grisha", hôm nay hiếm khi không hành hạ anh, mà đã đi đâu đó.

Anh ngồi ở cuối giường một lúc, không nghe thấy tiếng nói trong đầu hay bên tai, cũng không dám lập tức tìm cơ hội bỏ trốn.

Bởi vì Grisha đã từng dùng chiêu này rồi, Ngài giả vờ rời đi, đợi khi anh thực sự bỏ trốn thì đột nhiên xuất hiện, rồi lấy "lý do chính đáng" kéo anh vào vực sâu của khoái lạc dẫn đến cái chết.

Trên người vẫn còn những dấu vết lưu lại từ lần đó, không ngừng nhắc nhở Klein, khiến anh không dám lơ là.

Một xúc tu mơ hồ áp vào ngực anh, khi chạm vào sợi xích vàng dùng để "chơi đùa", anh cũng run rẩy tỏ vẻ yếu thế.

Ai ngờ xúc tu đó lại kéo sợi xích đó một cái.

Klein đau đến đỏ cả mắt, nhưng anh ta hiểu ý của nó, nó muốn đưa anh đến một nơi nào đó.

Thế là anh đứng dậy, lập tức được phủ lên một chiếc áo choàng đen hở rốn làm từ khối thịt máu nhúc nhích, được xúc tu kia nhẹ nhàng dẫn đi.

Năng lực của "Người Vô Diện" được phát huy tối đa, anh hít một hơi, di chuyển nội tạng, dành thêm chỗ cho "hạt giống", làm cho bụng phồng trở lại phẳng.

Xúc tu dường như có chút không vui vì hành vi này của anh, nhưng cuối cùng cũng không làm gì anh, mà đưa anh đến trước một cánh cổng đá đôi nặng nề.
Sau đó, xúc tu biến mất.

Klein không hiểu vì sao, bước vào cổng đá.

Điều đầu tiên đập vào mắt anh là ánh sáng tự nhiên rọi xuống từ vòm, điều này có nghĩa là nơi đây thực sự là lối ra.

Klein thận trọng không động đậy, nhanh chóng thích nghi với ánh sáng ở đây, nhìn thấy dưới chân là những phiến đá xám phẳng phiu nhưng loang lổ, phía trước là những cột trụ to lớn.

Đây là một đại sảnh, ở vị trí trung tâm, xung quanh một thứ giống như bàn thờ có bốn bóng người đổ rạp, đội mũ trùm đầu.

Cùng lúc đó, anh ngửi thấy mùi thịt thối rữa, những dao động linh tính mạnh mẽ xuất hiện, không ngừng vang vọng.

Ngài A đã hiến tế bốn người hầu của mình sao? Klein vừa nảy ra ý nghĩ đó, bên tai đã vang lên tiếng khóc mơ hồ, chồng chất, có người đang nguyền rủa, có người đang ho dữ dội, có người đang rên rỉ đau đớn.

Nghi thức hiến tế quy mô lớn?! Đồng tử anh co rút, nhìn những oán hồn bị mắc kẹt ở trung tâm bàn thờ.

Những linh thể hư ảo đó có biểu cảm đáng sợ đến kinh hoàng, nhưng thân phận của họ lại khiến Klein kinh ngạc.

Tất cả đều là những tên giết người nổi tiếng hoặc vô danh ở khu Đông mà anh từng gặp!

Thôi được rồi, Klein nghĩ, theo nguyên tắc trung dung, anh thực sự không còn ghét Đấng Sáng Tạo Chân Chính đến vậy nữa.

Đối với anh, lựa chọn tốt nhất lúc này là, nhân lúc Ngài A đang tập trung vào nghi thức, lẻn ra khỏi đại sảnh, trốn chạy thật xa.

Nhưng... Klein thực sự cũng không muốn một tà thần cứ thế giáng thế, đó là một tà thần thật sự! Không giống như loại tà thần giả chỉ hơi ham tiền như anh đâu!

Khi còn bị phong ấn, Grisha đã dám chỉ huy Hội Cực Quang hoành hành dân thường. Nếu Ngài đột phá phong tỏa, anh thực sự không dám tưởng tượng Ngài sẽ làm những gì!

Vậy nên, xin lỗi nhé, đồng hương tiện lợi của tôi!

Klein nhanh như chớp thực hiện một đợt tự hiến tế để trở về Sương Xám, mang theo Chìa khóa Vạn Năng chứa tiếng lầm bầm của Ngài Cửa.

Anh không cầm còi đồng của ngài Azik, sợ rằng thổi lên sẽ kéo theo cả ngài Azik vô tội vào chuyện này.

Sau đó, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Ngài A, Klein bước vài bước, dùng sức vung tay, ném vật phẩm đang nắm chặt trong lòng bàn tay ra ngoài, ném về phía bàn thờ.

Ánh sáng màu đồng lóe lên, "Chìa khóa Vạn Năng" đi vào lớp ánh sáng chồng chất.

Bên trong lớp ánh sáng, "Chìa khóa Vạn Năng" màu đồng bắt đầu phân rã, bắt đầu tan chảy.

Và khi lớp vỏ của nó biến mất, lời nguyền ẩn chứa bên trong liền trực tiếp hiện ra, kết nối với Ngài Cửa ở một nơi không xác định

.......

Rắc! Bốn cột đá lớn nhất gần đó lập tức gãy đổ. Klein ở xa chỉ kịp cuộn tròn lại, đã bị sóng xung kích đánh bay ra ngoài.

Anh bị thổi bay vào góc tường, dựa vào bức tường, anh khó khăn chống lại luồng gió do vụ nổ tạo ra.

Khi luồng gió hơi lắng xuống, Klein không dám nán lại lâu, vội vàng nhìn lướt qua bàn thờ đã bị phá hủy hoàn toàn sau vụ nổ, anh ôm bụng bỏ chạy về phía tự do.

Chỉ là ở nơi anh không để ý, một sợi khí đen sa đọa lặng lẽ xâm nhập vào bụng anh, vào cái "hạt giống" ô uế kia.

4

Không ai đuổi theo, điều này khiến Klein bất ngờ, nhưng anh cũng không dám dừng bước, sợ rằng vừa dừng lại sẽ bị bắt về.

Anh chạy mãi cho đến khi mặt trời lặn, dưới ánh hoàng hôn tây, anh không thể chạy nổi nữa, chân vấp một cái, ngã nhào giữa bụi cỏ.

Klein nghĩ lúc đó anh chắc đã ngất đi, nếu không thì sao khi mở mắt ra, anh lại đang được một vị linh mục ôm trong vòng tay?

Vị linh mục tóc vàng mắt xanh, ánh mắt trong suốt như trẻ thơ, trông rất hiền lành.

Chỉ là khuôn mặt khiến Klein có chút quen thuộc (mặc dù anh nhất thời không thể nhớ mình đã từng nhìn thấy khuôn mặt nào giống với vị linh mục này).

Vị linh mục đưa anh về nơi ở của mình, một nhà thờ đứng sừng sững giữa vùng hoang dã.

Klein vô thức phớt lờ tín ngưỡng của vị linh mục, cũng phớt lờ vật liệu xây dựng kỳ lạ của nhà thờ.

Anh đang được vị linh mục nhẹ nhàng chữa trị vết thương trên người.

Vị linh mục còn nói, nếu anh nhất thời không biết đi đâu, có thể ở lại đây trước.

"Thật là một vị linh mục tốt bụng!" Klein thầm nghĩ.

---------

(Haha, "tốt bụng"...Klein meo meo đáng thương lại bị lừa rồi.

Tuy rằng tội nghiệp nhưng là tui yêu Klein mang bầu, hehe, mèo mẹ Klein là số một!!!

Ca Ngợi Mẫu Thầ- ủa lộn Ca Ngợi Kẻ Khờ!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com